Thiếu niên
Nghe Diệp Vân Phi bình thản nói muốn bán căn hộ, Khuất Diễn Trọng giật mình hỏi: “Vì sao?”
“Em mười lăm tuổi rồi nhưng hai chân này lại khiến em không thể đi làm vài chuyện, trong gia đình này em là anh trai lớn nhất, em đã trưởng thành, cho nên phải bắt đầu gánh vác cuộc sống của các em trai em gái. Cho dù tiên sinh có thể nuôi bọn em, nhưng bọn em không muốn dựa dẫm hoàn toàn vào tiên sinh. Căn nhà kia sau này em cũng không ở, bán đi cũng tốt.”
Diệp Vân Phi ngồi trên xe lăn vuốt ve tay vịn, thấy Khuất Diễn Trọng khẽ nhíu mày, liền tiếp tục cười nói: “Bọn em coi tiên sinh là ba, ba đã giúp đỡ bọn em quá nhiều, bọn em cũng muốn nhanh chóng lớn lên, cho dù không giúp được ba nhưng ít nhất cũng không gây thêm phiền toái.”
“Mấy đứa không phải phiền toái.” Khuất Diễn Trọng chỉ nói một câu nhưng Diệp Vân Phi biết anh đã đồng ý. Anh chính là như vậy, tuy nhìn qua không thích nói chuyện cũng không muốn gần gũi với ai, nhưng anh luôn vì họ mà suy nghĩ. Anh là một người thần kỳ, tựa như có thể nhìn thấu nhân tâm.
“Cảm ơn tiên sinh.” Diệp Vân Phi muốn dùng số tiền đó mua đồ cho các em trong viện, còn một ít sẽ đi đầu tư. Cậu có hứng thú với máy tính, bản thân cũng đang học lập trình, hiện tại là một hacker có chút tiếng tăm. Cậu muốn dùng cách này để kiếm tiền, tương lai sẽ ngày càng tốt hơn. Cậu sẽ dùng năng lực của mình giúp đỡ những đứa trẻ có hoàn cảnh tương tự, giống như việc tiên sinh đang làm.
“Em nên biết, anh không hi vọng các em giống anh.” Ngay tại thời điểm Diệp Vân Phi đang còn suy nghĩ, Khuất Diễn Trọng đột nhiên nói.
Diệp Vân Phi lại cười trả lời: “Em biết, những chuyện tiên sinh không muốn bọn em làm, bọn em vĩnh viễn sẽ không dính tới.” Diệp Vân Phi biết tiên sinh giết rất nhiều người, thậm chí mọi người trong viện này đều biết, bởi vì tiên sinh chưa từng có ý định giấu diếm bọn họ. Người thân của họ, có không ít người đều do tiên sinh tự mình xuống tay. Nhưng cho dù đã giết người, anh lại không cho bọn họ đi làm chuyện như vậy, cố chấp bảo vệ cho đôi tay bọn họ không được dính máu.
Cậu biết tiên sinh không sợ bọn họ báo cảnh sát, hoặc có lẽ vì tin bọn họ... Diệp Vân Phi nguyện ý tin tưởng khả năng phía sau.
Sự thật đúng là như thế, đối với mỗi đứa bé ở đây mà nói, tiên sinh chính là ánh sáng trong bóng đêm, là người cha ban cho bọn họ sinh mệnh thứ hai. Anh đưa bọn họ về cuộc sống bình thường, mà bọn họ chỉ biết giữ chặt bí mật này, bảo vệ người cha đã vì họ làm quá nhiều chuyện.
Diệp Vân Phi vẫn nhớ ngày đầu tiên cậu gặp “ba“.
Cậu vất vả lắm mới phá được cửa bò ra ngoài. Cơn đói và loại thuốc bị tiêm vào người khiến cậu gần như không còn sức lực. Trên người dính đầy tro bụi, cánh tay gầy yếu và đôi chân co rút dính đầy máu, cậu tuyệt vọng nằm dưới đất, chỉ nghĩ tới cảnh người đó trở lại, bản thân sẽ bị nhốt lần nữa, có lẽ sẽ phải chịu nhiều ngược đãi hơn.
Nếu có thể chết ngay lúc này thì tốt biết mấy, nhưng trước đó, cậu muốn giết cái người đã biến mình thành bộ dạng thế này - Người mẹ mà cậu từng yêu thương.
Vô vọng nhìn hoa văn trên nền gạch màu xám, cậu cảm thấy trước mắt dần trở nên mơ hồ. Sau đó, một đôi giày da màu đen sạch sẽ xuất hiện. Miễn cưỡng ngẩng đầu, cậu bắt gặp gương mặt tuấn tú.
Người đàn ông trước mặt mặc bộ vest màu đen, áo sơ mi trắng, đứng đó nhìn cậu, hỏi: “Em bị sao vậy?”
Rõ ràng là bị nhìn từ trên cao xuống, nhưng khi đó không biết vì sao, Diệp Vân Phi hoàn toàn không cảm thấy bị áp bách, cậu chưa từng có cảm giác thân thiết đến như vậy, sau này cậu mới hiểu đó là vì bọn họ giống nhau. Bọn họ cùng một loại người, có cùng hơi thở, có sự bất lực không thể nói thành lời.
Diệp Vân Phi bị mẹ nhốt trong nhà năm năm. Khi đó cậu bảy tuổi, ba và mẹ ly hôn, mẹ ôm cậu khóc nói ba đã bỏ bà đi. Diệp Vân Phi biết ba vì kẻ thứ ba và đứa con riêng mà ly hôn với mẹ, cậu cũng không muốn mẹ buồn, cho nên quyết định ở lại bên cạnh bà ấy, nhưng không ngờ mẹ lại khiến cậu cảm thấy sợ hãi.
Hình như bắt đầu từ thời điểm đó, mẹ càng ngày càng kỳ quái, càng ngày càng giống mắc bệnh tâm thần. Mẹ không cho cậu rời đi nửa bước, không cho cậu đi học, sau đó còn cấm cậu ra ngoài, không cho cậu tiếp xúc với bất kỳ ai. Cửa lớn cửa sổ trong nhà bà đều khóa chặt, những thiết bị liên lạc bên ngoài cũng bị phá bỏ, cậu hoàn toàn bị nhốt trong căn phòng nhỏ bé.
Mẹ điên rồi, nhưng khi đó Diệp Vân Phi còn nhỏ, cậu chỉ cảm thấy mẹ mình ngày càng trở nên xa lạ. Mỗi lần bị mẹ nhìn, cậu liền sợ hãi, muốn rời xa bà ấy.
Cậu muốn thoát khỏi nơi này. Năm lên tám, đúng lúc bị mẹ phát hiện, bà ấy giận dữ, bịt miệng rồi dùng ghế đập nát đôi chân của cậu. Sự đau đớn che trời lấp đất ập tới, một khắc đó Diệp Vân Phi đã nghĩ bản thân sẽ chết, nhưng cậu vẫn sống, chỉ là sau này không bao giờ có thể đi lại được. Mẹ khóa cậu trên giường, mỗi ngày đều tiêm thuốc mê cho cậu. Những lúc dịu dàng, mẹ sẽ cho cậu ăn, ôm cậu khóc, nhưng những lúc điên cuồng, mẹ lại bóp cổ cậu, hỏi cậu vì sao lại giống ba muốn bỏ bà ấy đi.
Cuộc sống sống không bằng chết, cậu từ sợ hãi tới chết lặng, suýt chút đã biến thành kẻ điên giống bà ta, trong đầu dần hiện lên ý niệm giết người. Nhưng tại một khắc trước khi bước vào địa ngục, cậu lại may mắn gặp được người đàn ông này.
“Em bị sao vậy?”
“Cầu xin anh, cứu em!” Cậu cố sức kéo ống quần của anh.
Người đàn ông sau này được cậu coi là cha đeo găng tay vào, cầm dao gọt trái cây giết người phụ nữ kia. Lưỡi dao lạnh băng đâm xuống, máu tươi bắn ra, cứ thế mà chảy xuống. Anh biến hiện trường thành dáng vẻ tự sát, biểu cảm từ đầu tới cuối bình tĩnh như chỉ giết một con cá...
Máu đỏ từ gương mặt anh trượt xuống, anh nhìn cậu, bình tĩnh nói: “Mẹ em là do tôi giết, chuyện này không liên quan tới em, bắt đầu từ hôm nay, quên hết quá khứ đi.”
Phảng phất như cảm nhiễm loại bình tĩnh này, Diệp Vân Phi vẫn nhớ khi đó cậu còn cười hỏi lại anh: “Anh không sợ em báo cảnh sát sáo?”
Anh im lặng một lúc, gương mặt có loại biểu tình thoáng qua như cái chớp mắt khó lòng giải thích: “Có lẽ tôi đang chờ ngày đó.”
Cuối cùng, Diệp Vân Phi báo cảnh sát, nói tinh thần mẹ mình không được bình thường nên tự sát. Sau đó cậu được đưa tới cô nhi viện Ánh mặt trời, thời gian trôi qua đảo mắt đã ba năm. Những ngày của ba năm trước, hiện tại nhớ tới lại đã xa xôi như một kiếp người. Hiện tại, ngày ngày cậu có thể nhìn thấy trời xanh cùng cây cối bên ngoài, mỗi ngày đều cùng bọn nhỏ trò chuyện, rốt cuộc cậu cũng về lại nhân gian.
“Gần đây gặp ác mộng sao?”
Nghe anh hỏi, Diệp Vân Phi vốn đang đắm chìm trong hồi ức lập tức hoàn hồn. Cậu lắc đầu: “Lâu rồi em không có gặp ác mộng, mấy đứa nhỏ cũng vậy, buổi tối Tiểu Duyệt có đi xem, bọn nhỏ đều ngủ rất ngoan, ngay cả Quan Hà mới tới cũng thế.”
Diệp Vân Phi đương nhiên phát hiện mỗi khi tiên sinh nghe được câu trả lời tương tự sẽ cao hứng một chút, cậu không biết vì sao tiên sinh lại đặc biệt để ý vấn đề này như vậy. Thứ anh quan tâm luôn không để người khác nhận ra, bọn họ cũng vì vậy mà cảm thấy người cha này vô cùng kiêu ngạo.
“Tiên sinh, căn hộ kia từng có người chết, có lẽ sẽ không dễ bán. Nếu không được thì bỏ đi, tiên sinh đừng tự mua rồi nói với em đã bán được.” Diệp Vân Phi mỉm cười.
Cậu không nói đùa, chuyện này tiên sinh hoàn toàn có thể làm ra. Trước đây, mấy đứa trẻ trong viện muốn ra ngoài bán chút đồ, tự lực cánh sinh, nhưng cho dù làm gì cũng bán không được, mấy bé gái còn khóc lóc thảm thiết. Kết quả, sau khi tiên sinh biết liền lặng lẽ bỏ tiền mua hết. Nếu không phải cậu cảm thấy kỳ quái mà âm thầm điều tra, có lẽ chuyện này sẽ không bị phát hiện.
Tống Sanh chơi tới mồ hôi đầy đầu, cởi áo khoác vắt lên ghế đá, đúng lúc nghe Diệp Vân Phi nói chuyện, lập tức nhìn hai người, dò hỏi: “Phòng gì? Cậu thiếu niên này, em muốn bán nhà sao?”
“Chào chị, em là Diệp Vân Phi.”
Diệp Vân Phi khá tuấn tú, bề ngoài có vẻ dịu dàng, nếu trưởng thành thêm một chút chắc chắn sẽ trở thành soái ca. Tuy Tống Sanh thích trẻ con, nhưng nghe cách nói chuyện của em trai này cô cũng cảm thấy đau lòng, hơn nữa cậu còn ngồi xe lăn, nhìn thiếu niên tàn khuyết nhưng cứng cỏi như cây non vươn mình lên, mẫu tính của cô như bị chọc trúng.
“Là thế này, em có một phòng muốn bán, chỉ là trước đây mẹ em tự sát trong đó, cho nên em cảm thấy sẽ bán không được.”
Một cô gái bình thường nghe xong chắc chắn sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng Tống Sanh hoàn toàn không để ý, cô cũng không bị dọa cho rút lui, ngược lại còn nảy sinh ý định sẽ mua nó. Tuy cô định thuê nhà chứ không phải mua phòng, nhưng thiếu này chuẩn bị bán phòng, khẳng định là có chuyện cần làm. Dù sao bản thân cũng có ý định ở đây lâu dài, cho nên cô có thể mua.
Hiện tại phải xem căn phòng này có phù hợp với tiêu chuẩn của bà nội và bà ngoại không thôi.
“Bởi vì căn hộ đối diện chỗ của tiên sinh, cho nên em mới nhờ tiên sinh giúp đỡ.”
Nghe được câu này, suy nghĩ trong đầu dừng lại, Tống Sanh lập tức nghiêm túc nhìn Diệp Vân Phi: “Cậu thiếu niên đẹp trai, phòng này bán cho chị đi.”
“Hả?” Diệp Vân Phi ngạc nhiên, đương nhiên là vì không ngờ cô sẽ nói như vậy. Cậu nhìn Khuất Diễn Trọng không nói một câu, đột nhiên hiểu ra gì đó, liền cười nói, “Chị là bạn gái của tiên sinh sao?”
“Không phải.” Tống Sanh thẳng thắn lắc đầu, nhưng trong lòng lại lặng lẽ bổ sung một câu: Tạm thời không phải.
Khuất Diễn Trọng đứng cạnh như không nghe cuộc trò chuyện của họ, đúng lúc bị viện trưởng Diêu gọi, anh liền gật đầu với hai người rồi rời đi.
Diệp Vân Phi và Tống Sanh vẫn đứng đó, thấy anh đã đi xa mới tiếp tục nói chuyện.
“Chị thích tiên sinh?” Chị gái này trông vô cùng hào phóng, cho nên hỏi vấn đề riêng tư này hẳn sẽ không khiến cô cảm thấy bị mạo phạm.
“Ừ, có lẽ vậy, hôm nay chị mới phát hiện bản thân hình như có chút suy nghĩ không an phân với giáo sư Khuất.” Tống Sanh thoải mái ngồi xuống bãi cỏ cạnh xe lăn của Diệp Vân Phi, trực tiếp thừa nhận.
“Điều kiện của tiên sinh quả thật rất tốt.” Diệp Vân Phi mỉm cười, nhưng trong mắt lại có chút cảnh giác.
Tống Sanh nghe ra ý nghĩa trong câu nói của cậu, cũng phát hiện cảm xúc trong ánh mắt kia. Trên thực tế những đứa nhỏ cùng cô chơi đùa, trong ánh mắt của chúng cũng có loại đề phòng như vậy. Nhưng cô không nghĩ nhiều, ngược lại càng khiến cô cảm thấy cao hứng, ít nhất là đối với người lần đầu gặp mặt, bọn chúng sẽ không để bị bắt nạt.
“Chị không phải coi trọng điều kiện của anh ấy, mà là...” Tống Sanh hơi do dự, nhíu mày nghĩ nghĩ mới nói, “Nói sao đây? Con người chị có chút kỳ quái, nhìn mấy chú chó đi lạc ngoài đường sẽ nhịn không được mà xem chúng có ăn gì chưa, sau đó sẽ mua đồ hoặc tìm cho chúng căn nhà mới, thời điểm gặp giáo sư Khuất, chị hình như cũng có cảm giác này. Đương nhiên chị không nói giáo sư là chó đi lạc, chị chỉ là không thể giải thích tâm trạng lúc đó.”
Cảm giác giống như anh chỉ có một mình, mà cô thì không thể bỏ mặc. Chải chuốt tâm tình của mình xong, Tống Sanh cảm thấy bản thân hình như đang có bệnh. Giáo sư Khuất, một người đàn ông vừa đẹp trai lại vừa thành đạt, có nhìn thế nào cũng không tìm được chút tương tự với chó đi lạc, cũng không biết cảm giác này của cô từ đâu chui ra.
“Như vậy sao? Chị có thể nói chuyện với tiên sinh chuyện mua phòng của em.” Ngoài dự liệu, sau khi nghe lời tâm sự của cô, Diệp Vân Phi đã không còn bài xích.
Tống Sanh không khỏi kinh ngạc. Cậu bé lại dùng cặp mắt bình tĩnh nhìn cô, nói: “Chúng ta đều hi vọng ít nhất sẽ có một người thỉnh thoảng qua lại với tiên sinh, nếu chị có thể trở thành hàng xóm của anh ấy, nói không chừng có thể chung sống hòa thuận.”
Tống Sanh nâng tay, sau đó ý bảo cậu cũng giơ tay. Ngay tại thời điểm Diệp Vân Phi dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn nhìn, “Bang” một tiếng, cô đập tay với cậu, rồi nói: “Thiếu niên, chờ gọi một tiếng chị dâu đi.”
Nhìn cô đứng dậy, tiếp tục vui vẻ chơi đùa với bọn trẻ, đáy mắt Diệp Vân Phi lộ ra ý cười rõ ràng.
Tiên sinh lần đầu dẫn người tới thăm nơi này, có lẽ anh ấy cũng đang cố gắng hòa mình với bọn họ. Dù sao sống một mình lâu như vậy cũng có lúc cảm thấy cô đơn.