Thì ra không phải tình địch!
“Khuất Diễn Trọng là anh họ của anh, là con trai của cậu anh.” Sau khi biết Nam Lâu không có hứng thú với Khuất Diễn Trọng, Du Tụ Thần liền lấy lại bình tĩnh, dịu dàng giải thích.
Tướng mạo của Du Tụ Thần cũng rất tốt nhưng không phải mày kiếm mắt sáng như Khuất Diễn Trọng, gương mặt mang chút cổ điển, là kiểu đẹp tinh xảo. Theo cách nói của Nam Lâu, người con trai này nếu mặc đồ con gái khẳng định còn đẹp hơn cô ấy, nhưng Tống Sanh lại không cảm thấy Du Tụ Thần là người đàn ông vô hại.
Đừng nhìn cách thể hiện như thỏ con đáng thương trước mặt Nam Lâu của anh ta, Tống sanh dường như thấy được gì đó từ cặp mắt kia. Tống Sanh rất thông minh, chỉ là đôi khi giả ngốc mà thôi, cô gặp Du Tụ Thần vài lần liền nhìn ra người này không phải thứ tốt đẹp gì, trong ngoài không đồng nhất, nếu không có bản lĩnh thì tuổi trẻ sao có thể phát triển công ty tốt như vậy?
Nghe Du Tụ Thần giải thích, Tống Sanh không khỏi điều chỉnh suy nghĩ của mình. Vừa rồi cô là quá kinh ngạc, dù sao trước đây cũng chưa từng thấy Khuất Diễn Trọng tiếp xúc gần gũi với phụ nữ, càng đừng nói tới chuyện có người kéo tay anh, Khuất Diễn Trọng căn bản là loại người ngay cả quần áo cũng không muốn lại gần.
Người phụ nữ được Khuất Diễn Trọng đối đãi đặc biệt như vậy, hơn nữa khí chất và diện mạo đều xuất sắc, Tống Sanh đương nhiên cảm thấy hoảng loạn. Gặp người mình thích, cho dù có thông minh cũng biết thành kẻ ngốc, cô tin điểm này, nếu không ông ba cáo già của cô sao có thể phủ phục dưới chân của mẹ?
Kéo IQ của chính mình về, Tống Sanh bắt đầu tự hỏi mỹ nhân này rốt cuộc có lai lịch gì, chị gái hay em gái của giáo sư Khuất? Không lẽ là chị họ, em họ?
Nam Lâu cũng cùng suy nghĩ, liền nghi hoặc hỏi: “Không phải bạn gái, chẳng lẽ là em gái anh ta?”
Du Tụ Thần chỉ cười không nói, còn định thừa nước đục thả câu thì bị khuỷu tay Nam Lâu đánh vào bụng. Anh nhăn nhó mấy cái, cũng không tức giận, vừa xoa vừa nói thẳng: “Mỹ nhân kia là mợ anh, chính là mẹ của anh họ, mẹ ruột.”
Tống Sanh và Nam Lâu đều bị hai chữ “mẹ ruột” làm cho ngây ra, ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu bọn họ chính là đây không phải sự thật. Nhìn dáng vẻ mỹ nhân kia không quá ba mươi tuổi, bà ấy sao có thể sinh ra đứa con trai lớn như giáo sư Khuất được?
Du Tụ Thần không chút kinh ngạc, cơ hồ người lần đầu thấy đều có phản ứng như vậy, anh tiếp tục giải thích: “Mợ anh năm nay 47 tuổi, bằng tuổi mẹ anh, cũng không biết bà ấy chăm sóc cơ thể thế nào, một chút dấu hiệu lão hóa cũng không có, chỉ cần đi cùng anh họ, ai ai cũng cảm thấy bà ấy là em gái anh ấy.”
Tống Sanh bày ra vẻ mặt hâm mộ, Nam Lâu cũng vậy, hai người nhìn nhau, chủ đề bạn gái hư hư thực thực của Khuất Diễn Trọng lập tức chuyển sang chuyện người phụ nữ này làm cách nào để lưu giữ thanh xuân. Người phụ nữ trẻ ngược như vậy đúng là khiến tất cả cô gái trên thế giới hâm mộ.
“Du Tiểu Giai, người mợ này của anh nhất định là rất hạnh phúc, bằng không làm sao có thể trẻ trung như vậy?” Nam Lâu muốn giúp bạn tốt tìm hiểu gia đình của Khuất Diễn Trọng, cho nên trực tiếp hỏi.
Du Tụ Thần thấy cô đặt câu hỏi, đương nhiên có gì nói hết không chút giấu diếm, dù sao cũng là người một nhà, mặc kệ hiện tại quan hệ giữa họ vẫn chưa tính là chính thức. Anh làm như vô tình nhìn Tống Sanh, thầm nghĩ cô gái này không rõ người anh họ không thích nữ sắc của mình, bọn họ nói không chừng sẽ tạo ra lửa tình gì đó, càng nghĩ càng cảm thấy hứng thú. Hơn nữa Nam Lâu cũng tò mò, thời điểm anh nói ra bí mật không hề cảm thấy khó xử.
“Cậu anh hơn mười hai năm trước mất tích, anh họ do một tay mợ nuôi lớn. Vì chuyện này, khi đó anh họ chỉ ở nhà không ra ngoài, tính tình quái gỡ vì thế mà thành. Hơn mười tuổi anh họ ra nước ngoài du học, năm hai mươi sáu về nước, trước đây anh với anh ấy không thân, hiện tại cũng không liên lạc, dù sao với tính cách và cái thói ưa sạch sẽ đó thật là không có cách để thân cận.”
Trong ngữ khí của Du Tụ Thần rõ ràng để lộ thái độ khinh thường với người cậu và sự đồng tình với mợ mình. Người bị hại luôn khiến mọi người đồng tình, ngay cả hiện tại khi Nam Lâu và Tống Sanh nghe được câu chuyện, hai người cũng bất giác thiên về mẹ con Khuất Diễn Trọng nương tựa lẫn nhau.
“Tra nam.” Nam Lâu trợn hai mắt, Du Tụ Thần lập tức đưa tay thề bản thân tuyệt đối không coi người cậu kia như thành phần phản động. Mặc kệ trước đây bọn họ có diễn tiết mục tình chàng ý thiếp thế nào, Tống Sanh chỉ cảm thấy có điểm quái dị, chỉ là điểm quái dị này không biết xuất phát từ đâu. Có điều sau khi biết bản thân không có tình địch, cô lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Mặc kệ thèm dãi sắc đẹp của Khuất Diễn Trọng hay vì cảm nhận được sự cô độc trên người anh, hoặc là vì loại xúc động anh mang tới, Tống Sanh đều bắt đầu xoa tay hầm hè, cho dù việc này chỉ là một trận sợ bóng gió, nhưng đó cũng là hồi chuông cảnh báo với cô.
Nói tóm lại, phải xuống tay càng sớm càng tốt! Không bằng lần sau lấy cớ nhà tắm bị hỏng rồi qua nhà giáo sư Khuất, đúng vậy, áo ngủ phải thay đổi, hẳn là chuyển sang loại ren đai đeo, tuyệt đối không thể mặc áo ngủ cậu bé bọt biển hay Ultraman Tiga kia nữa.
Ngay lúc đang suy xét vấn đề đổi áo ngủ, Khuất Diễn Trọng và Phương Tạ Nguyệt đã bước vào đại sảnh của nhà họ Du. Một người phụ nữ ngồi bên trong vừa thấy bọn họ liền đứng dậy chào đón, duỗi tay kéo Phương Tạ Nguyệt lại gần, cười nói: “Chị dâu, lâu rồi không gặp, khi nào chị rảnh cứ tới đây chơi, đừng ở nhà một mình. A, xem chị dâu của em này, đúng là càng ngày càng trẻ ra, đâu giống bọn em sắp trở thành mấy bà già, thật là khiến người ta hâm mộ tới chết.” Người phụ nữ có khuôn mặt giống Du Tụ Thần nhiệt tình một câu, đó là mẹ của Du Tụ Thần, cô hai của Khuất Diễn Trọng - Khuất Như Vận.
Thời điểm nhìn bà, Khuất Diễn Trọng chỉ gọi một tiếng “Cô Hai”, sau đó im lặng, gương mặt bình tĩnh như mang theo chiếc mặt nạ không bao giờ thay đổi. Khách khứa tới đều tươi cười, chỉ có Khuất Diễn Trọng bày ra gương mặt của người chết, nhưng Khuất Như Vận không giận, bà đã quá quen thuộc đứa cháu trai này, trong lòng chỉ nghĩ anh tuổi nhỏ mất cha mà chịu đả kích, bản thân biến thành như vậy, chính mình yêu thương anh còn không hết, sao có thể ghét bỏ?
Bà đưa tay chỉ vào đám người trẻ tuổi đứng cách đó không xa, hòa ái nói: “Diễn Trọng à, con cũng đừng bận bịu công việc, nhân dịp em họ kết hôn mà thả lỏng một chút, tới chơi cùng bọn trẻ tuổi bên kia đi, cô Hai biết con không thích nói chuyện nên không chọc con nữa.”
Chờ anh gật đầu xoay người rời đi, Khuất Như Vận mới kéo tay Phương Tạ Nguyệt ngồi xuống sô pha. Phương Tạ Nguyệt khí chất ôn hòa mang vòng tay xanh biếc trên tay, trên đầu cài cây trâm bằng trầm hương, nét đẹp như từ trong thơ bước ra, giống hệt cô gái Giang Nam. Trong lòng Khuất Như Vận thở dài, bà thật không rõ rốt cuộc con mắt nào của anh trai mình có vấn đề, người vợ đẹp như vậy và đứa con trai ngoan ngoãn có tiền đồ lại không cần, một mực cùng tiểu tam bỏ trốn nhiều năm.
“Như Vận, chúc mừng em, Tụ Thần kết hôn rồi, nói không chừng sang năm em sẽ lên chức bà nội.” Phương Tạ Nguyệt dịu dàng trò chuyện, nụ cười trên mặt vô cùng chân thành, “Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt bọn nhỏ đã tới tuổi kết hôn.”
Khuất Như Vận cười oán trách con trai nhà mình mấy câu, rồi nói: “Chị dâu, Diễn Trọng hai mươi chín rồi, cũng nên kết hôn đi, chị có giúp nó tìm đối tượng chưa?”
Phương Tạ Nguyệt lắc đầu: “Diễn Trọng đối với chuyện kết hôn có chút... Bài xích, cũng tại người làm cha mẹ như bọn chị không làm gương tốt cho nó, chị không muốn ép buộc, chỉ hi vọng mỗi ngày nó đều vui vẻ là đủ lắm rồi.”
“Chị cũng nên suy nghĩ cho nó, đứa trẻ lớn như vậy ngay cả bạn gái cũng không có, ngày tháng bình thường không phải sẽ cô đơn sao? Chúng ta thân là mẹ còn không phải hi vọng con trẻ có thể tìm được tri kỷ của mình ư?” Tuy nói vậy, nhưng Khuất Như Vận không muốn tiếp tục chủ đề này, chỉ cần nhắc tới người anh không đàng hoàng kia, bà lại cảm thấy hổ thẹn với chị dâu thiện lương và đứa cháu trai nhà mình.
“Chị dâu, nói thật lòng, chị cư coi như anh trai vô lương tâm kia của em chết rồi đi, thanh xuân của chị đã lãng phí tới hiện tại rồi, đừng quật cường như thế. Dù sao Diễn Trọng cũng lớn, chị cũng nên tìm người vừa ý cùng mình đi hết chặng đường còn lại, đừng chờ anh ấy nữa.” Mấy năm nay Khuất Như Vận không ngừng khuyên nhủ, nhưng mỗi lần Phương Tạ Nguyệt đều chỉ có một phản ứng.
Bà lắc đầu: “Không đợi anh ấy, đời này chị cũng không còn ai khác để chờ.”
Khuất Như Vận không phát hiện ý cười trên mặt Phương Tạ Nguyệt đột nhiên trở nên cổ quái, bà chỉ thầm nghĩ chị dâu mình dịu dàng thâm tình như vậy, anh trai chết tiệt kia sao lại không biết trân trọng. Bất đắc dĩ thở dài, Khuất Như Vận liền cùng bà nói sang chuyện khác.
Hoa viên nhà họ Du rộng lớn sớm đã được trang trí, thảm đỏ, đủ loại hoa, khăn trải bàn màu trắng, phục vụ mặc áo bành tô mỉm cười tiếp đãi, còn cả những vị khách ăn mặc sang trọng cũng đã vào chỗ. Từ thương gia tới chính trị đều có người tới dự tiệc cưới, thoạt nhìn bọn họ đều trò chuyện rất vui vẻ. Gia đình Nam Lâu kém hơn nhà Du Tụ Thần một bậc nhưng cũng xem như môn đăng hộ đối, hai người vừa xuất hiện, không ít người đều khen bọn họ trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, không khí lập tức trở nên náo nhiệt.
Tống Sanh tạm thời gác bỏ tâm tư của mình, một lòng làm tốt công việc phù dâu. Nhìn người bạn thân nhiều năm cuối cùng phải gả đi, cô nhịn không được mà hốc mắt đỏ ửng. Lúc còn nhỏ, bọn họ từng nói sau này sẽ làm phù dâu cho đối phương, hiện tại cô coi như đã thực hiện được lời hứa. Câu nói khi đó tựa như mới còn hôm qua, đột nhiên Nam Lâu phải gả ra ngoài, về sau thời gian bọn họ tụ họp chơi đùa có lẽ sẽ ngày càng ít.
Bên tai vang lên khúc quân hành của hôn lễ, mắt nhìn Du Tụ Thần đeo nhẫn cưới cho Nam Lâu, không chỉ người lớn hai nhà vừa khóc vừa cười mang bộ dáng kích động, chính Tống Sanh cũng mang tâm tình vô cùng phức tạp. Nhìn gương mặt sáng lạn của Du Tụ Thần kia tươi cười khi cưới được Nam Lâu, Tống Sanh đột nhiên cảm thấy hâm mộ, đương nhiên cô muốn lôi Du Tụ Thần xuống đánh một trận.
Bình ổn lại tâm trạng, rất nhanh đám người lại ầm ĩ trở lại. Nam Lâu đứng quay lưng muốn ném hoa, nhóm thiếu nữ trẻ tuổi liền tiến tới chuẩn bị đón lấy, Tống Sanh ở ngay hàng đầu.
Nam Lâu đương nhiên muốn ném cho Tống Sanh, kết quả cô làm không tốt, ném trúng một người bạn bên cạnh chú rể. Người đó là bạn tốt của Du Tụ Thần, bề ngoài lịch sự văn nhã, trông cũng không tồi, hình như tên Hạ Hồng Vân.
Mọi người cười vang chúc mừng Hạ Hồng Vân khiến gương mặt tuấn tú của anh đỏ ửng. Tống Sanh thừa dịp không ai chú ý thè lưỡi với Nam Lâu, nhưng cô thật sự không có ý muốn trách cô ấy.
Lúc này, Tống Sanh theo bản năng muốn đi tìm Khuất Diễn Trọng, kết quả vừa xoay người liền phát hiện Hạ Hồng Vân kia đứng trước mặt, đưa bó hoa tới trước mặt, nói: “Tặng em.”