Đại gia đình
Hai chiếc xe buýt một trước một sau ngừng bên ngoài làng du lịch, đi được nửa đường Tống Sanh đã tỉnh, tinh lực lại trở nên dư thừa, lập tức hắng giọng đánh thức đám nhỏ, xướng không ít bài ca thời điểm huấn luyện trong quân đội mình được học, vì thế hai chiếc xe buýt trên đường thu hút rất nhiều sự chú ý của người dân.
Trên chiếc xe phía sau, hai viện trưởng cùng tài xế cũng bị cảm nhiễm không khí nhiệt liệt này, liền cùng nhau ca hát, chỉ có Khuất Diễn Trọng toàn bộ hành trình đều duy trì gương mặt không cảm xúc ngồi yên một chỗ, giống như hoàn toàn không nghe thấy đoàn người lớn lớn bé bé gào rống.
Xe dừng lại đám người vẫn chưa ngừng, một đường hát múa tới khách sạn. Bởi vì người nhiều, cả khách sạn đã được bọn họ bao trọn. Hiện tại là đầu xuân, cây cối vừa nẩy mầm, hoa vẫn chưa nở, nghiêm khắc mà nói đây không phải mùa du lịch, nhưng tất cả không có cách nào làm hỏng tâm tình của bọn họ.
Bọn họ tới khu du lịch tên Du Trang đã là buổi chiều, dù sao cũng ngồi trên xe mấy tiếng, đám trẻ đã tiêu hao không ít thể lực, bọn họ cho chúng ăn qua loa vài món, có được còn kích động muốn chạy ra ngoài chơi đều bị Tống Sanh lùa về nghỉ, nhân tiện sửa sang lại đồ của mình.
Cho dù thường ngày biết nghe lời nhưng trẻ con luôn thích chơi đùa, đặc biệt lại tại thời điểm biết người lớn bao dung chúng. Không ít đứa trẻ ôm đùi Tống Sanh cầu xin ra ngoài ngắm cảnh một chút, những đứa lớn hơn cũng dùng ánh mắt trông mong nhìn cô.
Trong mắt của Khuất Diễn Trọng, Tống Sanh luôn là người cưng chiều đám trẻ, thậm chí còn dẫn chúng đi làm không ít “chuyện xấu”, cho nên mới có danh xưng “Đại vương khỉ con“. Nhưng đôi khi cô làm việc vô cùng có nguyên tắc, giống như lúc này, Khuất Diễn Trọng cho rằng cô sẽ xúi giục mọi người đi chơi, không ngờ trước bao nhiêu con mắt khẩn cầu như vậy cô vẫn không dao động, từ chối bọn họ.
Cô kiên định lắc đầu: “Trong các em có vài bạn thân thể không tốt, hiện tại quả thật cần được nghỉ ngơi, mọi người chắc không hi vọng ra ngoài chơi sẽ có người bị bệnh đúng không? Chúng ta ở đây tận một tuần, không cần vội vàng trong chốc lát. Mọi người đi ngủ trước đi, lát nữa chị gọi các em dậy, sau đó buổi tối chúng ta cùng làm vằn thắn (1) ăn, được không?”
(1) Vằn thắn: là món ăn gốc của Quảng Đông, Trung Quốc, ở Việt Nam có tên là hoành thánh.
“Nếu hiện tại có người không ngoan, buổi tối người đó không được cùng mọi người làm vằn thắn!”
Tống Sanh quá hiểu bọn nhỏ, chỉ cần nói một chút liền dỗ được tất cả trở về nghỉ ngơi. Chờ chúng đều rời đi rồi, Khuất Diễn Trọng cũng mang hành lý của hai người bọn họ cùng Tống Sanh về phòng.
Tống Sanh lật tung balo của họ, lại thấy Khuất Diễn Trọng nghiêm túc dọn dẹp, vội vàng đi tới nói: “Manh Manh, chúng ta lén ra ngoài dạo một vòng đi!” Nói xong liền thấy Khuất Diễn Trọng nhìn mình, cô liền vội dùng vẻ mặt chính trực cường điệu nói, “Em không phải là muốn ra ngoài chơi đâu, ngày mai không phải chúng ta dẫn bọn nhỏ đi chơi sao? Đường còn chưa quen thuộc, hai chúng ta đi xem đường trước mới dẫn mọi người vui vẻ đi chơi được đúng không?”
“Đi thôi.”
Tống Sanh vừa kéo Khuất Diễn Trọng ra cửa thì thấy viện trưởng Mạnh và viện trưởng Diêu. Thấy hai người ra ngoài, hai viện trưởng đương nhiên lý giải được, thậm chí viện trưởng Diêu còn nhỏ giọng nói: “Hai người đi chơi đi, chỗ này có chúng tôi coi chừng bọn nhỏ là được.”
“Hi hi...” Tống Sanh cười xấu hổ, sau đó cùng Khuất Diễn Trọng trầm mặc rời khỏi khách sạn.
Có thể nói tính cách của Tống Sanh như giông bão, không dùng bao nhiêu thời gian đã sắp xếp xong chuyến đi chơi này cho bọn họ, đối với người làm việc gì cũng cần kế hoạch hoàn hảo như Khuất Diễn Trọng, “ở cùng Tống Sanh” là trải nghiệm lạ nhất. Anh là người đàn ông trầm mặc, bình thường không thích nói chuyện nhưng luôn hoàn thành mọi việc một cách thỏa đáng.
Thời điểm như vậy, cho dù đều là lần đầu tới nhưng Khuất Diễn Trọng so với Tống Sanh hiểu biết nơi này nhiều hơn. Mà Tống Sanh sở dĩ lựa chọn nơi này là vì khu du lịch Du Trang khi trước từng tổ chức giúp đỡ người nghèo, cô mơ hồ nhớ trong danh sách quyên tiền có tên của nó, mấy năm trôi qua, mọi thứ thay đổi không ít.
Khi đó nơi này chỉ là cái thôn lụi bại non xanh nước biếc, mà hiện tại mỗi nhà mỗi hộ trong thôn đều đã xây lầu, đường cũng đã được làm mới.
Tống Sanh và Khuất Diễn Trọng nắm tay nhau đi trên đường sỏi đá lên núi, thôn nằm bên dưới, dựa núi gần sông, không khí so với thành thị tươi mát hơn nhiều. Tống Sanh không nói chuyện, chỉ cùng Khuất Diễn Trọng chậm rì lắc lư, trải nghiệm sự yên lặng bên trong non nước khó có được này.
Trên thực tế, thời điểm ở bên nhau, Khuất Diễn Trọng đều rất ít khi nói chuyện, đa phần đều trầm mặc, cho dù anh yêu Tống Sanh nhưng hiếm khi biểu lộ ra, anh giống như mỗi giây mỗi phút đều mang áp lực trong người, giống như một tòa núi lửa chết chỉ yên lặng chú ý tới tất cả thuộc về Tống Sanh, thỏa mãn mọi yêu cầu và nguyện vọng của cô.
Tống Sanh cũng không phải lúc nào đều tràn đầy sức sống, có đôi khi cô cũng đặc biệt an tĩnh. Loại an tĩnh này không phải chỉ những lúc anh nghỉ ngơi cô thường ngoan ngoãn, mà là không biết cô đang nghĩ tới điều gì.
Những lúc như vậy rất, nhưng chính vì thế, mỗi lần xuất hiện Khuất Diễn Trọng đều đặc biệt chú ý.
Bọn họ tới phiến cỏ xanh bên hồ, Khuất Diễn Trọng thấy Tống Sanh ngồi xổm xuống, dùng ngón tay khảy khảy mấy bông hoa nhỏ màu hồng, không nói lời nào, có chút thất thần.
Anh cúi người sờ đầu Tống Sanh, Tống Sanh hái một đóa hoa, đưa lên cho anh xem.
“Manh Manh anh xem, anh có cảm thấy loài hoa dại không tên này đẹp không?” Không chờ Khuất Diễn Trọng trả lời, cô lại lầm bầm lầu bầu nói, “Kỳ thật em không thấy đẹp chút nào, nhưng em từng có người bạn đặc biệt thích loài hoa này. Đó là lần đầu tiên em thấy bất cứ loài hoa nào con người trồng cũng không đẹp bằng hoa dại ven đường này, bản thân cô ấy cũng là người đặc biệt kỳ lạ, có rất nhiều lúc em không thể hiểu nổi cô ấy.”
“Nếu cô ấy sống lâu một chút, có lẽ sẽ có một ngày em hiểu được những suy nghĩ của cô ấy.” Tống Sanh dứt khoát ngồi xuống đất, hái hoa dại đùa nghịch trong tay.
Khuất Diễn Trọng ngồi xổm bên cạnh, nghiêm túc hỏi: “Anh phải làm gì em mới vui vẻ đây?”
“Thời điểm anh hỏi em câu này, em đã bắt đầu vui vẻ, thật đó.” Tống Sanh mỉm cười, sự đau xót trên mặt lập tức tiêu tan, “Em không nghĩ tới quá khứ không thoải mái đó nữa, có điều con người thường không cách nào khống chế suy nghĩ của mình. Nhưng không sao, chỉ cần anh trò chuyện với em là em ổn rồi.”
“Những lúc Manh Manh không vui, em sẽ nói chuyện với anh, điều này giống nhau.” Vừa nói hết câu này, Tống Sanh bị Khuất Diễn Trọng ôm lên, không biết như thế nào đã cõng cô trên lưng. Tống Sanh sợ hãi kêu lên một tiếng ôm chặt cổ anh, sau đó cười ha ha. Cô cầm đóa hoa dại vừa hái cài lên đầu Khuất Diễn Trọng, sau đó ôm đầu anh cười cười.
“Đi đi, chúng ta lên núi xem!”
Thời điểm trở về khách sạn hai người đều mang bộ dáng chật vật, ngay cả quần áo của Khuất Diễn Trọng luôn ưa sạch sẽ cũng lấm lem, thậm chí trên tóc còn dính lá cây. Tống Sanh giống như tạo hình, đầu tóc chân tay đều tán loạn nhìn như kẻ điên. Nhưng trên mặt cô vẫn là nụ cười sáng lạn, trong tay còn mang theo con thỏ hoang màu xám bị cây mây vây chặt, kích động hướng hai viện trưởng kêu lớn: “Mọi người mau lại xem, chúng ta bắt được một con thỏ hoang trên núi!”
Bà chủ khách sạn đi ngang cười tủm tỉm, dùng tiếng phổ thông không quá chuẩn giải thích: “Trên núi nơi này có rất nhiều thỏ hoang, gà rừng hươu nai cũng không ít, đi sâu vào trong còn có lợn rừng, năm trước thợ săn của thôn còn đụng phải con hổ rất lớn, nhưng vào sâu cũng không quá nguy hiểm, mọi người yên tâm.”
Bọn nhỏ đã ngủ đủ giấc nghe được tiếng động liền xoa đôi mắt chạy ra, sôi nổi vây xem con thỏ bị trói. Bọn nhỏ kinh ngạc nhìn con thỏ xám đang hấp hối nằm dưới đất nhìn chằm chằm tới phát run, từ lông tóc tới bốn chân, bọn chúng thi nhau sờ sạng.
Tống Sanh đứng sau đám nhỏ, còn không quên nhảy nhót vỗ ngực tự biên tự diễn: “Là chị bắt đấy!” Trên thực tế, toàn bộ quá trình đều do Khuất Diễn Trọng làm, cô chỉ là cho con thỏ một kích cuối cùng mà thôi. Có điều, Khuất Diễn Trọng đương nhiên sẽ không vạch trần cô, cho nên Tống Sanh cứ vậy mà nhận được ánh mắt sùng bái của bọn nhỏ.
Mãi tới khi có một đứa mở miệng lên án: “Đại Vương nói phải nghỉ ngơi, sao lại gạt bọn em ra ngoài chơi hả?” Vừa dứt lời, bọn nhỏ đều phản ứng lại, chị gái đắc ý dào dạt này trước đó không lâu còn đứng đắn kêu chúng phải nghỉ ngơi, không phải sao? Vì thế, bọn nhỏ cảm thấy bị lừa gạt liền dùng ánh mắt lên án nhìn cô.
“Đại Vương không nghe lời, tối nay không được làm vằn thắn!”
“Đúng đấy đúng đấy!”
Nụ cười trên mặt Tống Sanh cứng đờ, cô gãi đầu, cười làm lạnh với đám trẻ mặt đầy căm phẫn: “Mấy đứa xem, chị là Đại Vương đúng không? Đại Vương thì có đặc quyền, lần này bỏ qua đi, hơn nữa chị là đi dò đường, chuẩn bị lộ trình xong lần sau sẽ dẫn các em cùng đi...”
“Đại Vương đang giảo biện, cô nói người lớn phải làm tấm gương tốt, sao có thể nói không giữ lời như vậy!”
Tống Sanh: “... Được rồi.”
Vì thế thời điểm mọi người cùng làm vằn thắn, ông chủ bà chủ và hai viện trưởng dẫn đầu, đám nhỏ ngồi ở bàn dài, nhào bột xong liền tạo hình cho vằn thắn. Ngay cả Khuất Diễn Trọng cũng ngồi một bên làm việc, chỉ có Tống Sanh một mình đứng cách đó không xa trông mong nhìn nhóm người vui vẻ.
Đám nhỏ kỳ thật không biết làm vằn thắn, mấy đứa lớn hơn còn theo viện trưởng học làm, mà những đứa nhỏ tuổi, lớp bột bên ngoài không bọc hết nhân, còn biến chính mình thành con mèo hoang.
Cho dù bọn chúng chẳng làm ra gì nhưng tất cả đều rất nghiêm túc, có đứa còn không quên nặn vằn thắn thành hình thù kỳ lạ để làm ký hiệu, hơn nữa còn thề sắt son rằng lát nữa phải ăn đồ mình làm.
Rất bất ngờ, Khuất Diễn Trọng cũng làm rất tốt, hoặc không nên nói là bất ngờ, dù sao thủ công của anh trước nay không tồi, đôi tay linh hoạt kia trước nay đã nổi tiếng. Tống Sanh nhịn không được, thấy mọi người không chú ý liền lặng lẽ tới cạnh Khuất Diễn Trọng, chớp mắt với anh. Khuất Diễn Trọng dừng lại, đưa cục bột trong tay cho cô.
Tống Sanh dứt khoát ngồi xổm bên cạnh anh, dựa vào yểm hộ của anh mà làm vằn thắn, nhưng cuối cùng cô vẫn bại lộ, bởi vì lúc đi hấp, số lượng vằn thắn của Khuất Diễn Trọng quá lớn, mặc cho ai nhìn cũng biết đó là do hai người làm.
Thời điểm viện trưởng dẫn bọn nhỏ lại thu vằn thắn Khuất Diễn Trọng làm, thấy trên bàn có hai loại khác biệt, lại nhìn Tống Sanh ở cạnh nhìn trời tỏ vẻ vô tội, liền hiểu.
Đám nhỏ bất mãn nhìn Đại Vương mặt dày, trong lúc đợi vằn thắn nấu chín, chúng bắt cô dẫn mình đi một vòng thôn, lúc này mới chịu tha thứ.
Thời điểm vào bữa, đám trẻ bưng chén nhón chân mong chờ, tìm kiếm vằn thắn mình để lại ký hiệu trong nồi. Có không ít vằn thắn đã tróc da, khó có cái nào hoàn chỉnh, tất cả đều được bọn trẻ hiểu chuyện gắp vào chén, sau đó tới Khuất Diễn Trọng, Tống Sanh và hai viện trưởng, mấy anh chị lớn tuổi hơn cũng không ngừng gắp cho em nhỏ.
Tống Sanh nhìn vằn thắn hình thù kỳ lạ trong chén của mình, cảm thấy sống mũi hơi chua, sau đó cô gắp tất cả qua chén của Khuất Diễn Trọng, tiếp theo gặp cho bọn trẻ mỗi đứa một cái do cô làm.
Cứ như vậy đổi đi đổi lại, cuối cùng, vằn thắn trong chén mỗi người cơ hồ đều nửa nọ nửa kia, hai viện trưởng cười cười ăn vằn thắn lạnh, đám trẻ lúc này mới liếc nhìn nhau, cười hi hi ha ha bắt đầu dùng bữa. Sủi cảo trong chén Tống Sanh nhiều nhất, tất cả đều là Khuất Diễn Trọng lặng lẽ gắp cho cô.
Nhiều người chơi đùa như vậy, chỉ có vằn thắn trong chén Khuất Diễn Trọng không bị động tới, tất cả đều ở yên trong chén anh, cuối cùng toàn bộ được anh gắp cho Tống Sanh.
Anh vẫn yên lặng ngồi đó không nói chuyện, nhưng Tống Sanh chỉ cần nghiêng đầu đều có thể đối diện với ánh mắt đó.