Kẻ Mắc Chứng Bệnh Ưa Sạch Sẽ

Chương 59: Chương 59




Không có gì ngoài mùi mẫn.

Thời điểm Tống Sanh có thể đi lại không cần dựa vào gậy, cô và Khuất Diễn Trọng đính hôn, tháng chín đính hôn, chuẩn bị kết hôn vào cuối năm.

Ba Tống mẹ Tống từ khi phát hiện bọn họ lặng lẽ đi đăng ký kết hôn liền bắt đầu thúc giục, không còn cách nào khác, bọn họ đều là nhân vật có uy tín và danh dự, con gái kết hôn không làm hôn lễ, nước bọt nhổ vào việc này không biết sẽ chờ thế nào. Chờ Tống Sanh khỏe lại một chút, tiệc đính hôn liền diễn ra.

Vốn dĩ ba Tống còn nghĩ tiểu tử thúi này muốn cưới con gái nhà mình phải quỳ xuống, kýt một trăm lẻ tám hiệp ước mới được, ai ngờ con gái kỳ cục lại kéo chân sau, hiện tại ngược lại khiến ông phải vội vàng để hai người tổ chức hôn lễ, trong lòng ba Tống hậm hực không thôi.

Đặc biệt là khi nhìn Khuất Diễn Trọng mặc đồ truyền thống Trung Hoa từ tay ông nhận lấy Tống Sanh, cái cảm giác này thật đừng nói nữa, ông đặc biệt muốn cho tên đàn ông có khuôn mặt tuấn tú dám lừa gạt con gái mình này bằng mấy phát súng. Trong lòng có ác ý như vậy nhưng dù sao cũng từ binh lính trở về làm người công tác văn hóa, trên mặt cáo già ba Tống là nụ cười hiền lành.

Tiệc đính hôn vô cùng long trọng, cho dù nhà họ Tống cố gắng không rình rang nhưng với gia thế của họ thì không còn cách nào khác. Chỉ riêng ông nội Tống đã về hưu, khách khứa ông ấy mời tới đã là một đoàn, người nào người nấy đều mang trên mình vô số công huân.

Người chú Tống Nhạn Đồ làm ngục trưởng ngục giam kia của Tống Sanh cũng tới. Tống Nhạn Độ là kẻ si tình, năm đó vợ qua đời, tinh thần liền sa sút, vì vậy mới xin đi làm ngục trưởng ở nơi xa xôi, ngay cả đứa con trai Tống Ly Thụ ngày tết cũng khó gặp mặt ông ấy. Lúc này ông ấy xuất hiện, rõ ràng là tỏ ý sẽ chống lưng cho đứa cháu gái này.

Ông ngoại bà ngoại Tống Sanh dẫn theo một đoàn giáo sư văn học này nọ tới, ngồi cùng nhau có thể khởi động nửa bầu trời giới Trung Hoa. Còn cấp dưới của ba Tống mẹ Tống trong cục cảnh sát nữa, thế trận này nếu đặt ở thời cổ đại thì rõ ràng chính là gia tộc vừa có văn mà vừa có võ.

So sánh với người đông thế mạnh bên nhà họ gái, nhà họ trai không có nhiều như vậy, người thân tới cũng chỉ có mình cô anh, chính là nhà họ Du mà bạn tốt của Tống Sanh Nam Lâu gả tới. Mẹ anh Phương Tạ Nguyệt và người cậu Phương Tuy Dương đều không tới, Khuất Diễn Trọng cũng không để ý, tiếp đón cô mình mấy câu, sau cùng nhóm người nước ngoài hàn huyên một trận.

Những người nước ngoài đó đều là các đồng nghiệp trước khi Khuất Diễn Trọng về nước, phần lớn lai lịch không nhỏ, bọn họ đều là người có quyền uy trong giới của mình, thậm chí còn có vài quan viên chính phủ nước M chỉ có thể lộ mặt trong các cuộc họp quốc tế, bọn họ đều thiếu nhân tình của Khuất Diễn Trọng, quan hệ cá nhân không tồi.

Nghề bác sĩ này một khi đi tới đỉnh núi, muốn người khác thiếu nhân tình của mình rất dễ, dù sao con người ai rồi cũng sẽ bị bệnh, vì vậy nhân mạch ngầm của Khuất Diễn Trọng kỳ thật rất lớn. Tuy Khuất Diễn Trọng không thích khoe khoang, nhưng trong những giờ khắc như vậy cũng không muốn che giấu, anh muốn Tống Sanh hưởng những thứ tốt nhất, cho dù chỉ là bữa tiệc đính hôn, anh cũng muốn để cô vẻ vang đính hôn với mình. Chờ tới ngày bọn họ kết hôn, anh sẽ cho cô càng nhiều thứ tốt đẹp, để cô trở thành cô dâu khiến tất cả mọi người đều hâm mộ.

Quy mô tiệc cưới không nhỏ, thập phần náo nhiệt, Khuất Diễn Trọng nắm tay Tống Sanh đi kính rượu từng người. Hôm nay Tống Sanh mặc bộ sườn xám màu đỏ thêu hoa mẫu đơn màu vàng, búi tóc, trên tay đeo một vòng phỉ thúy, là vì cùng người mình yêu đính hôn, cô nhìn qua trông vô cùng cao hứng, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười hạnh phúc, đặc biệt có sức lan tỏa, khiến ai nhìn cô cũng nhịn không được mà vui vẻ.

Nụ cười của Tống Sanh trước nay hào phóng rộng rải, sau khi trải qua một trận đau ốm, sự nóng nảy trên người cô dần lắng đọng lại, ổn trọng và hoạt bát dung hòa với nhau, so với khi trước càng thêm hấp dẫn. Bộ sườn xám này đặc biệt tôn lên dáng của Tống Sanh, hơi thở thanh xuân bị dịu dàng vũ mị trung hòa, Khuất Diễn Trọng cảm thấy ánh mắt của mình quả thật không cách nào dời khỏi người cô.

Hiển nhiên trong mắt của Khuất Diễn Trọng, Tống Sanh đẹp tới mức không thể tưởng tượng được, mà đàn ông nhà mình cũng đẹp tới rớt mắt ra. Khuất Diễn Trọng sinh sống ở nước ngoài nhiều năm, bình thường hay mặc áo vest, nhưng tiệc đính hôn lần này do bà nội tiểu thư khuê các và bà ngoại tác gia của Tống Sanh xử lý, người già thích văn hoá Trung Hoa, vì thế bọn họ đều mặc sườn xám.

Diện mạo của Khuất Diễn Trọng thuộc dạng điển hình của mỹ nam Trung Hoa, mày kiếm mắt sáng, môi mỏng mũi cao, có được dáng người như hiện tại phải qua chăm chỉ rèn luyện, anh mặc bộ đồ màu đen thời Đường tựa như tài tử trong lịch sử xa xưa.

Đôi tân nhân như vậy tay trong tay sánh vai chung một chỗ, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đối phương, người hoạt bát nhìn qua càng hoạt bát, người lạnh lùng nhìn qua lại có nhu tình, ở giữa hai người luôn xuất hiện tình ý lưu luyến, phàm là kẻ có mắt đều có thể nhìn ra.

Bất luận là từ bề ngoài hay từ tình nghĩa, bọn họ đều hoàn toàn xứng đáng là một đôi bích nhân, tuyệt đối không thể có kẻ nào chen vào giữa.

Lần đầu tiên Khuất Diễn Trọng chứng kiến tửu lượng của Tống Sanh, dùng từ ngàn ly không say để hình dung thật không chút khoa trương. Anh trai của Tống Sanh, người đàn ông mạnh mẽ kia ba ly đã đổ, hiện tại biến thành bộ dáng lôi thôi để bạn gái pháp y Phương Tĩnh dìu tới phòng nghỉ, mà Tống Sanh xinh đẹp như vậy, uống rượu cực kỳ hào sảng. Thậm chí qua nửa bữa tiệc, Tống Sanh vẫn có thể tỉnh táo kính rượu, thuận tiện thay Khuất Diễn Trọng uống không ít.

Người tới quá nhiều, hơn nữa còn có trưởng bối, rượu kính, Khuất Diễn Trọng đương nhiên phải uống, hiện tại anh đã say, có chút mơ hồ, chỉ đành ngoan ngoãn để Tống Sanh nắm tay đi về phía trước. Tính tình Tống Sanh rộng rãi, người không quen biết cũng có thể rất nhanh tìm được đề tài tám chuyện, mà Khuất Diễn Trọng mỗi lần tới chỗ khách khứa đều ngơ ngác đứng yên, không nói lời nào, chỉ biết kính rượu rồi nhìn Tống Sanh, mà Tống Sanh lại nắm chặt tay anh cùng đám người nước ngoài kia nói chuyện vui vẻ.

Bọn họ hoặc là đồng nghiệp đối thủ, hoặc là nhóm tác giả với Khuất Diễn Trọng, tất cả đều kinh ngạc nhìn người đàn ông bề ngoài lạnh lùng hiện tại lại lao đầu vào tình yêu cuồng nhiệt, say không nhẹ, đôi mắt nhìn chằm chằm Tống Sanh, người khác nói chuyện anh dường như đều không nghe thấy.

Người nước ngoài cởi mở hơn người Trung Quốc, những kẻ nhanh mồm dẻo miệng trêu ghẹo Tống Sanh đều chạy trối chết. Có điều, nhìn Khuất Diễn Trọng an tĩnh đứng bên cạnh, Tống Sanh cảm thấy bản thân thật hạnh phúc. Hiện tại tất cả đều biết người đàn ông này là của cô, chỉ có cô mới có thể biến thành trở thành như vậy.

Uống tới cuối cùng, Tống Sanh cũng say, nhưng không biết là vì rượu hay vì ánh mắt của Khuất Diễn Trọng. Anh nhìn cô, ánh mắt sâu như vậy có thể khiến nhân sinh chết chìm bên trong.

Khách khứa rời đi, Tống Sanh và Khuất Diễn Trọng về nhà ở thủ đô của bọn họ. Nơi này trên danh nghĩa vốn là chỗ của Tống Sanh, sau vì để tiện cho hai người ở liền thay đổi một chút, hiện tại biến thành tổ ấm tình yêu ấm áp.

Khuất Diễn Trọng nằm trên giường, nửa mở mắt, ánh mắt hoàn toàn không thấy một tia thanh minh, tất cả tràn đầy mờ mịt. Tống Sanh vẫn còn tốt, cô ngồi bên mép giường lau mặt cho anh, nhịn không được mà cúi người hôn lên chóp mũi người đàn ông. Nói thật, những lúc cô chăm sóc anh không bằng khoảng thời gian anh quan tâm cô, anh lớn hơn cô mấy tuổi, luôn bao dung thỏa mãn vô điều kiện với cô, cũng chưa từng từ chối bất kỳ yêu cầu của cô.

Cô muốn làm người phụ nữ nhỏ bé, anh chính là chiếc ô che mưa chắn gió. Cô muốn là người phụ nữ mạnh mẽ, anh chính là hậu thuẫn kiên cố. Anh tôn trọng suy nghĩ của cô, coi cô như trân bảo trong lòng bàn tay, cô biết có nhiều lúc Khuất Diễn Trọng không muốn cô rời khỏi tầm mắt của anh, nhưng anh nỗ lực khắc chế dục vọng chiếm hữu của mình, cho cô không gian và tự do.

Đôi khi Tống Sanh thật sự cảm thấy sợ hãi, người đàn ông này sao có thể đối tốt với cô như vậy? Cô yêu anh, tình yêu mỗi lúc một lớn, cô nên làm gì để biểu đạt nó đây?

“Em yêu anh.” Tống Sanh nhẹ giọng.

“Tống Sanh.” Khuất Diễn Trọng bỗng nhiên bắt lấy tay cô, rõ ràng đã say mèm tới không nhìn thấy rõ nhưng vẫn theo bản năng lôi kéo cô.

“Em ở đây.” Nhìn biểu tình người đàn ông mờ mịt, Tống Sanh bỗng nhiên cười cười, cúi đầu cọ cọ lên môi anh. Môi lưỡi lập tức giao triền. Một nụ hôn kết thúc, Tống Sanh dựa vào đầu giường, trong mắt tràn đầy ý cười nói nhỏ bên tai Khuất Diễn Trọng, “Anh đẹp như vậy, em thật nhịn không được...”

Khuất Diễn Trọng vẫn vẻ mặt mờ mịt nhìn chằm chằm cô, biểu tình thế kia thật giống con nít ba tuổi. Tống Sanh bĩu môi hôn anh thêm hai cái, lầu bầu: “Sao lại đột nhiên có cảm giác phạm tội thế nhỉ? Việc này hẳn không nên chứ?”

Phá phách Khuất Diễn Trọng say tới không biết trời trăng mây đất xong, Tống Sanh đứng dậy đi nấu trà giải rượu cho anh, đút anh uống hết, cô cũng cảm thấy mệt mỏi, ôm cánh tay anh bắt đầu ngủ. Ngủ tới nửa đêm, cô bị xúc cảm trên môi đánh thức, vừa mơ mơ màng màng mở mắt liền nhìn thấy đôi mắt sáng ngời trong màn đêm của Manh Manh

“Ưm?” Môi bị buông ra, Tống Sanh bắt lấy cổ anh, hỏi, “Tỉnh rượu rồi sao? Đầu có đau không?”

“Không đau.” Khuất Diễn Trọng nói, ngón tay vuốt ve gương mặt Tống Sanh, từ nơi đó đi xuống cổ, tiếp tục mở nút thắt quần áo, “Tống Sanh, chúng ta làm đi.”

“Lúc trở về em còn định làm bậy, nhưng anh say quá em không xuống tay được.” Tống Sanh cười tủm tỉm chọc anh, nhưng rất nhanh liền không còn tâm tư này. Khuất Diễn Trọng nhìn cô một cái, tốc độ gia tăng, chọc cô tới run giọng kêu lên, “Nhột, đừng, đừng chọc chỗ đó.”

Tống Sanh nắm lấy tóc Khuất Diễn Trọng, chỉ lo rên rỉ, tay nắm mỗi lúc một chặt, cũng không biết là muốn đẩy ra hay muốn gần hơn. Tiếng nước ám muội trong màn đêm an tĩnh vang lên khiến người không khỏi mặt đỏ tim đập.

Chăn gối trên giường bị đá tứ tung, quần áo hỗn loạn đầy đẩy, hai người trên giường không biết mệt mỏi mà dung hợp, mồ hôi chảy xuống làm ướt cả khăn trải.

Trong phòng khách có một cái sô pha nhỏ mềm mại, mùa hè Tống Sanh thích ngủ trưa ở đó, hiện tại bị đè ra vận động, Tống Sanh cảm thấy khoái cảm tới hít thở không thông, cảm thấy chính mình sắp bị hòa vào sự nhẹ nhàng của xung quanh.

Cửa sổ nho nhỏ, bàn ăn chỉ có thể chứa được hai người ngồi, bồn rửa mặt, bồn tắm... Tất cả làm hết một vòng, đừng hỏi Tống Sanh đã dùng thế nào, cô chỉ cảm thấy eo vô cùng đau.

Nhưng, nhìn trong mắt người mình yêu chỉ toàn hình ảnh của mình, cô căn bản không thể dừng lại được, chỉ muốn vĩnh viễn dây dưa bên nhau. Tống Sanh cũng không biết trời sáng từ lúc nào, một lần lại một lần, mỗi lần xong việc, chỉ cần dựa vào nhau, bọn họ lại không tự chủ được, sau đó chính là triền miên không dứt, chờ cô tê dại lấy lại tinh thần mới phát hiện trời lại sắm tối.

Che giấu cảm giác đói bụng, Tống Sanh ở trên giường gian nan vươn tay, run rẩy nói: “Còn làm nữa sẽ hư thận đấy...”

Cánh tay bị một cánh tay khác ấn trở về giường.

“Ừ.” Khuất Diễn Trọng nói.

Tống Sanh: “...” Anh đồng ý với em rồi nhưng chúng ta thật sự dừng lại sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.