Có tiếng chìa khóa tra vào ổ và cánh cửa sắt nặng nề mở ra.
“Cartwright, anh... Ra báo cáo với sỹ quan trực ban ngay lập tức.”
“Nhưng...” Danny ngơ ngác.
“Cãi vô ích thôi,” Nick nói khi viên cai ngục đã ra ngoài. Đi cùng tôi, tôi sẽ chỉ anh các thủ tục.”
Nick và Danny hòa vào dòng tù nhân đang cùng nhau lặng lẽ đi về một hướng. Đến cuối hành lang, Nick nói, “Đây là nơi anh sẽ báo cáo vào tám giờ sáng hàng ngày và đăng ký chi tiết công việc.”
“Cái quái gì thế kia,” Danny hỏi, nhìn vào căn phòng lục giác tường kính chiếm một diện tích lớn.
“Phòng theo dõi đấy,” Nick trả lời. “Các cai ngục lúc nào cũng theo dõi chúng ta, nhưng chúng ta không thấy họ.”
“Họ ở trong đó à?” Danny hỏi.
“Chắc chắn,” Nick trả lời. “Khoảng bốn mươi người, nghe nói vậy. Họ thấy hết những gì diễn ra ở cả bốn khu nhà, nên có bất cứ lộn xộn nào là có người đến giải quyết ngay chỉ trong vài phút.”
“Anh đã dính vào vụ lộn xộn nào chưa?” Danny hỏi tiếp.
“Một lần,” Nick trả lời, “chẳng đẹp đẽ gì. Chúng ta tạm chia tay ở đây. Tôi đi dạy học, còn đội... đi theo hướng kia. Đi hết hành lang màu xanh là đến nơi.”
Danny gật đầu và theo một nhóm tù nhân rõ ràng biết rõ mình đang đi đâu, dù dáng vẻ chán nản và tốc độ di chuyển cho thấy họ có thể nghĩ đến những cách thức hay hơn để hưởng thụ một buổi sáng thứ Bảy.
Đến cuối hành lang, một viên cai ngục cầm tập hồ sơ hướng dẫn các tù nhân vào căn phòng chữ nhật lớn cỡ sân bóng rổ. Trong đó kê sáu cái bàn nhựa dài, khoảng hai chục ghế nhựa dọc theo các bàn. Tù nhân nhanh chóng ngồi vào ghế.
“Tôi ngồi ở đâu,” Danny hỏi.
“Đâu cũng được,” viên cai ngục nói. “Có khác biệt gì đâu.”
Danny tìm được một chỗ trống và giữ im lặng khi thấy những gì diễn ra xung quanh mình.
“Mới vào à,” người ngồi bên trái anh hỏi.
“Sao ông biết?”
“Vì tám năm nay tôi ở trong cái tổ này rồi.”
Danny nhìn kỹ hơn người đàn ông thấp bé, rắn rỏi, da trắng như tờ giấy. Ông ta có đôi mắt màu xanh nhạt và mái tóc cắt tỉa gọn gàng. “Liam,” ông ta tự giới thiệu.
“Danny.”
“Người Ai-len à?” Liam hỏi.
“Không, tôi ở khu Đông London, sinh ra cách đây vài dặm, nhưng ông nội tôi là người Ireland.”
“Thế là quá đủ với tôi rồi,” Liam nói và cười to.
“Sau đây chúng ta phải làm gì?”
“Cậu có thấy những người đứng ở cuối mỗi bàn không?” Liam nói. “Họ là những người cung cấp hàng. Họ sẽ đặt trước mặt chúng ta một cái xô. Cậu thấy mỗi đầu bàn đều có đống túi plastic rồi chứ? Chúng sẽ được chuyển ra giữa bàn. Cho thứ trong xô vào túi, rồi chuyển sang cho người bên cạnh.”
Khi Liam nói, tiếng còi vang lên. Những chiếc xô nhựa màu nâu được các tù nhân đeo băng vàng ở tay đưa đến trước mặt mỗi người. Cái xô của Danny đầy trà túi lọc. Anh nhìn sang xô của Liam thì thấy toàn là bơ miếng. Những chiếc túi nhựa chầm chậm đi dọc các bàn, từ người này sang người kia, và một hộp Rice Krispies (bột ngũ cốc ăn sáng), một miếng bơ, một túi trà lọc, một gói nhỏ gồm muối, tiêu và mứt được cho vào trong đó. Khi đến cuối bàn, một tù nhân khác sẽ xếp chúng lên khay và chuyển sang phòng bên cạnh.
Chỉ trong vài phút Danny đã thấy chán nản cùng cực, đến mức muốn tự tử vào cuối buổi sáng, nếu Liam không ngừng bình luận về mọi thứ, từ việc làm sao để lên hạnh kiểm tới việc làm sao để kết thúc cuộc sống trong cô đơn, khiến tất cả những người nghe thấy đều phải bật cười.
“Tôi đã kể cho cậu nghe lúc cai ngục tìm thấy một chai bia Guiness trong phòng giam của tôi chưa?” ông hỏi.
“Chưa,” Danny nghiêm túc trả lời.
“Dĩ nhiên tôi bị vào biên bản, nhưng cuối cùng họ không thể kết tội tôi.”
“Sao lại không thể?” Danny hỏi, và dù đã nghe câu chuyện này rất nhiều lần, những tù nhân khác trong phòng vẫn để ý vào lời kể của Liam.
“Tôi nói với ông trại trưởng rằng một cai ngục đã để chai bia này trong phòng tôi, đó là quà tặng của anh ta dành cho tôi.”
“Vì ông là người Ai-len?” Danny đoán.
“Không. Lý do này tôi cũng hay dùng rồi, nên phải tìm ra một thứ gì đó độc đáo hơn mới được.”
“Ví dụ như...” Danny hỏi.
“Tôi nói rằng viên cai ngục này mang bia vào cho tôi vì tôi biết anh ta là dân đồng tính và anh ta rất thích tôi, nhưng tôi lại luôn làm anh ta thất vọng.”
“Thế anh ta có đồng tính thật không?” Danny hỏi tiếp. Vài tù nhân khác phá lên cười.
“Dĩ nhiên không, thằng khờ,” Liam nói. “Nhưng thứ cuối cùng ông trại trưởng cần là một bản điều tra đầy đủ về giới tính của một trong các cai ngục ở đây. Sẽ phải tốn hàng núi giấy tờ, và người bị điều tra phải nghỉ không lương. Điều này đã được viết rõ trong nội quy nhà tù.”
“Rồi chuyện gì xảy ra?” Danny lại hỏi, bỏ một túi trà lọc vào cái túi plastic.
“Ông trại trưởng bãi bỏ việc kỷ luật tôi, và anh chàng cai ngục đó biến mất khỏi khu phòng giam của tôi.”
Danny lần đầu tiên cười to kể từ khi anh bước chân vào tù.
“Đừng nhìn lên,” Liam thì thầm khi một xô trà túi lọc mới được đặt trước mặt Danny. Liam đợi đến khi người tù đeo băng tay vàng lấy xô rỗng đi rồi mới nói tiếp, “Nếu phải đi qua chỗ thằng khốn đó, cậu nhớ tránh xa hắn ra.”
“Tại sao vậy?” Danny hỏi, và liếc nhìn người đàn ông mặt mỏng quẹt với cái đầu nhẵn thín và cánh tay đầy hình xăm xách mấy cái xô không ra khỏi phòng.
“Tên hắn là Kevin Leach. Kiểu gì cũng đừng dây với hắn,” Liam nói. “Phiền phức, cực kỳ phiền phức.”
“Phiền phức thế nào,” Danny hỏi, khi Leach trở lại đứng ở cuối bàn và bắt đầu sắp xếp các thứ.
“Một lần hắn đi làm về sớm và thấy vợ mình đang trên giường cùng ông bạn thân nhất. Sau khi đánh ngất cả hai, hắn trói họ vào chân giường, đợi họ tỉnh lại rồi xử họ bằng dao làm bếp - luân phiên mỗi người mười phút. Hắn bắt đầu từ mắt cá, cứ thế chậm rãi ngược lên trên, cho đến tim. Họ tính ra phải đến sáu, bảy tiếng sau hai người kia mới chết. Hắn nói với quan tòa, hắn chỉ cố cho ả đàn bàn thấy hắn yêu ả nhiều ra sao.” Danny có cảm giác muốn lộn mửa. “Quan tòa tha mạng cho hắn, thay vào đó là án chung thân. Hắn sẽ không còn nhìn thấy thế giới bên ngoài cho tới khi đắp chiếu.” Liam dừng lại. “Tôi rất xấu hổ khi phải nói hắn là người Ai-len. Nên cẩn thận. Họ chẳng còn thêm được ngày nào nữa vào án của hắn, nên hắn cũng chẳng buồn quan tâm mình sẽ làm thịt ai tiếp theo đâu.”
***
Spencer Craig không phải hạng người dễ suy sụp vì kém tự tin hay lo lắng vì áp lực, nhưng rõ là Lawrence Davenport hay Toby Mortimer không được như thế.
Craig nhận ra luồng dư luận lan truyền quanh các hành lang ở Old Bailey về chứng cứ gã đưa ra trong vụ xử Cartwright; dù chỉ là những lời xì xầm ở thời điểm đó, nhưng gã cũng không thể để chúng kéo dài thêm.
Gã chắc chắn rằng Davenport sẽ không dám gây phiền phức chừng nào còn thủ vai bác sĩ Beresford trong Đơn thuốc. Bởi Davenport cực kỳ thiết tha với việc được hâm mộ bởi hàng triệu fan, những người xem gã diễn xuất mỗi tối thứ Bảy lúc chín giờ, đó là chưa kể đến khoản thu nhập cho phép hắn sống cuộc đời khác hẳn bố mẹ mình, một bảo vệ ở bãi đỗ xe và một người điều khiển giao thông ở Grimsby. Việc phải ở tù một thời gian ngắn về tội khai man cũng đã khiến gã sợ hãi. Nếu thế chưa đủ, Craig sẽ không do dự mà nhắc Davenport về viễn cảnh trước mắt, khi mọi người biết được gã là dân đồng tính.
Toby Mortimer lại là một kiểu vấn đề khác. Craig biết rõ khoản thừa kế của Mortimer đang cạn dần, và gã sẽ là người đầu tiên mà ông bạn Ngự lâm quý giá tìm tới lúc bí tiền.
Chỉ có Gerald Payne là tin được. Bởi gã vẫn hi vọng trở thành Nghị viên. Nhưng sự thật là còn lâu Những người lính ngự lâm mới có lại được mối quan hệ như trước ngày sinh nhật lần thứ ba mươi của Gerald.
***
Beth đợi ngoài vỉa hè cho tới khi chắc chắn không còn ai ở trong tòa nhà. Nàng nhìn trước nhìn sau rồi lẻn vào cửa hàng. Beth không ngờ căn phòng nhỏ lại tối như vậy, và phải một lúc sau nàng mới nhận ra vóc dáng quen thuộc ngồi đằng sau phên sắt.
“Một sự ngạc nhiên dễ chịu,” ông Isaacs nói khi Beth đi tới quầy. “Tôi có thể giúp gì cho cô?”
“Tôi muốn cầm đồ, nhưng phải đảm bảo là tôi có thể mua lại được nó.”
“Tôi không được phép bán bất cứ thứ gì trong ít nhất là sáu tháng,” ông Isaacs nói, “và nếu cô cần thêm thời gian, cũng không thành vấn đề.”
Beth lưỡng lự giây lát rồi tháo nhẫn khỏi ngón tay và đẩy nó qua chỗ hở của tấm phên.
“Cô chắc chứ,” ông chủ hiệu cầm đồ hỏi.
“Tôi không có nhiều lựa chọn,” Beth nói. “Sắp tới đợt Danny kháng án và tôi cần...”
“Tôi có thể đưa trước...”
“Không,” Beth nói, “như thế không được.”
Ông Isaacs thở dài rồi cầm cái kính lúp lên săm soi cái nhẫn trước khi nhận xét. “Hàng tốt đấy,” ông nói, “và cô muốn thế chấp nó lấy bao nhiêu tiền?”
“Năm ngàn bảng,” Beth nói, vẻ hi vọng.
Ông Isaacs tiếp tục giả vờ xem xét kỹ viên đá, dù ông mới bán cái nhẫn này cho Danny với giá bốn ngàn bảng gần một năm trước.
“Được,” ông Isaacs nói sau khi cân nhắc thêm, “giá đó có vẻ hợp lý với tôi.” Ông cất chiếc nhẫn xuống ngăn dưới và rút quyển séc ra.
“Tôi có thể xin ông một việc, ông Isaacs, trước khi ông ký séc không?”
“Được, dĩ nhiên,” ông chủ tiệm cầm đồ trả lời.
“Ông cho phép tôi mượn nó vào ngày Chủ nhật đầu tiên hàng tháng, có được không, thưa ông?”
***
“Chán thế cơ à?” Nick hỏi.
“Còn chán hơn nhiều. Nếu không có Liam ở đó, chắc là tôi đã ngủ gật và bị lập biên bản rồi.”
“Liam à, thú vị đấy,” Al Mập nói, khẽ cựa mình nhưng không buồn quay lại. “Ông ta có sáu anh em và ba chị em. Cái nhà đấy chắc phải đóng thuế thu nhập đến cả triệu bảng chứ chả chơi.”
Danny cười, rồi hỏi Al Mập. “Anh có biết gì về Kevin Leach không?”
Al Mập ngồi ngay dậy. “Đừng bao giờ nhắc đến cái tên đó ở ngoài phòng này. Thằng đó biến thái nặng. Hắn sẵn sàng cắt cổ anh chỉ vì một thanh chocolate Mars Bar, và nếu anh đi qua hắn...” Anh ta ngập ngừng. “Họ phải chuyển hắn đi khỏi trại Garside chỉ vì có một người ở đó đã giơ ký hiệu chữ V với hắn.”
“Ghê gớm quá vậy,” Nick nói, viết ra tất cả những gì Al Mập nói.
“Và hắn chặt luôn hai ngón tay của người ta.”
“Đó là những gì quân Pháp đã làm với đội bắn cung của Anh ở trận Agincourt,” Nick nói, và ngẩng lên.
“Hay nhỉ,” Al Mập nói.
Tiếng còi vang lên, các cửa phòng giam lại mở ra để tù nhân xuống ăn tối. Khi Nick đóng nhật ký lại và kéo lùi ghế ra, Danny lần đầu tiên thấy ở cổ anh ta đeo một chiếc vòng bạc.
***
“Có tin đồn ở khắp các hành lang Old Bailey,” ngài thẩm phán Redmayne nói, “rằng Spencer Craig đã không nói thật khi cung cấp bằng chứng trong vụ Cartwright. Bố hi vọng con không phải là người thổi cho ngọn lửa này bùng lên.”
“Con không cần làm thế,” Alex trả lời. “Gã đó cũng có quá đủ kẻ thù rồi.”
“Dù sao, vì con cũng liên quan đến vụ này, nên bố phải nói, sẽ là không khôn ngoan khi để các đồng nghiệp ở đó biết quan điểm của mình.”
“Cho dù gã đó thực sự phạm tội?”
“Cho dù hắn có là hiện thân của quỷ dữ đi chăng nữa.”
***
Beth viết lá thư đầu tiên cho Danny vào cuối tuần thứ nhất, hi vọng anh có thể tìm được người đọc cho anh nghe. Nàng kẹp vào đó một tờ mười bảng trước khi dán phong bì. Nàng đã lên kế hoạch tuần nào cũng viết thư, cũng như việc đi thăm anh vào mỗi Chủ nhật đầu tháng. Ông Redmayne đã giải thích những người chịu án lâu như Danny chỉ được phép có người thăm một lần một tháng trong mười năm đầu.
Sáng hôm sau nàng bỏ phong bì vào thùng thư ở cuối đường Bacon trước khi bắt xe bus số 25 đi vào Khu tài chính. Cái tên Danny không bao giờ được nhắc đến trong nhà Wilson, bởi vì nó chỉ khiến bố nàng đứng dậy bỏ đi. Beth sờ bụng và tự hỏi đứa bé có thể hi vọng gì ở tương lai khi chỉ được phép liên lạc với bố ở trong tù một lần mỗi tháng. Nàng thầm cầu nguyện đó sẽ là con gái.
***
“Anh phải cắt tóc đi,” Al Mập nói.
“Sao anh lại muốn tôi làm thế?” Danny hỏi. “Hãy hỏi ông Pascoe xem sáng thứ Bảy tới tôi có thể nghỉ và qua hiệu Sammy trên đường Mile End để mua đồ dùng cá nhân được không?”
“Không cần,” Al Mập nói. “Hãy đặt Louis.”
“Louis là ai?” Danny hỏi.
“Thợ cắt tóc trong tù,” Al Mập trả lời. “Hắn thường cắt cho năm người trong bốn mươi nhăm phút tù nhân được ra ngoài. Tay này khá nổi tiếng nên có thể cậu sẽ phải đợi vài tháng mới đến lượt mình. Và vì hai mươi hai năm tới cậu cũng chẳng đi đâu, nên điều này không quan trọng lắm. Còn nếu muốn chen hàng, giá là ba điếu thuốc cho kiểu đầu tròn, năm điếu cho kiểu cắt ngắn đằng sau và hai bên. Còn ngài kia,” anh ta chỉ Nick, đang nằm trên giường đọc sách, “phải trả hơn mười điếu để thỏa mãn cái ước muốn được trông như một công chức và một quý ông lịch sự.”
“Cắt ngắn đằng sau và hai bên là hợp với tôi rồi,” Danny nói. “Nhưng hắn dùng đồ gì? Tôi không thích được cắt tóc bằng dao và dĩa nhựa đâu.”
Nick đặt sách xuống. “Louis có đủ đồ thông dụng - kéo, tông-đơ, thậm chí cả dao cạo.”
“Làm sao hắn mang được những thứ đó vào đây,” Danny hỏi.
“Không,” Al Mập trả lời. “Cứ vào đầu mỗi buổi Tập hợp, cai ngục lại đưa đồ cho anh ta, đến lúc tù nhân về buồng giam thì thu lại. Và nếu có thứ gì bị mất, Louis cũng mất luôn việc và các phòng giam bị khám xét cho tới khi tìm ra thì thôi.”
“Hắn có giỏi không,” Danny hỏi.
“Trước khi vào đây,” Al Mập nói, “hắn đã có cửa hiệu ở Mayfair, tính tiền năm mươi bảng một đầu cho những người như quý ông đây.”
“Vậy làm sao mà hắn lại phải ở trong này?” Danny hỏi.
“Trộm cắp,” Nick nói.
“Trộm cắp, mẹ kiếp,” AL Mập chửi. “Hắn là gay chính hiệu. Bị tóm lúc đang hành sự ở Hampstead Heath.”
“Nhưng nếu các bạn tù biết hắn là gay,” Danny nói, “làm sao hắn sống nổi ở cái chỗ thế này?”
“Hỏi khá đấy,” Al Mập nói. Trong tù, tắm rửa là lúc dễ nhất để các bạn tù làm thịt dân gay.”
“Vậy thì điều gì ngăn cản họ thịt Louis?” Danny hỏi tiếp.
“Với một thợ cắt tóc giỏi thì cũng không nên động đến,” Nick nói.
“Quý ông này đúng đấy,” Al mập nói. “Chú thợ cắt tóc trước vào đây với tội danh rất nặng, nên tự nhiên các tù nhân khác cũng khó mà thoải mái được nằm nhìn hắn múa con dao cạo trong tay. Nên cũng không ít người đành phải để tóc dài thượt mà không dám cắt đấy.”