H ắn đã cẩn thận chọn ngày, thậm chí chọn giờ, nhưng vẫn có những thứ mà hắn không thể lên kế hoạch được, và thường xảy ra vào phút chót.
Ngày này đã được lãnh đạo nhà tù đồng ý, và các nhân viên cũng hết sức ủng hộ. Sẽ có những ngoại lệ được thông qua. Các tù nhân sẽ được ra khỏi phòng giam để xem trận đấu trong khuôn khổ World Cup giữa tuyển Anh và Argentina.
Lúc mười hai giờ kém năm, những cánh cửa được mở ra, và tù nhân lũ lượt rời khỏi phòng, cùng hướng tới một địa điểm. Al Mập, như một người Scotland yêu nước chân chính, cộc cằn từ chối cơ hội xem màn trình diễn của kẻ cựu thù và tiếp tục nằm uể oải trên giường.
Danny ở trong số những người ngồi ngay hàng ghế đầu tiên, nhìn chằm chằm vào chiếc tivi cổ lỗ, đợi trọng tài nổi hồi còi bắt đầu trận đấu. Tất cả tù nhân đều vỗ tay reo hò rất lâu trước khi bóng lăn, chỉ có người đứng ở tít phía sau đám đông là giữ im lặng. Hắn không thèm nhìn về phía chiếc TV, mà hướng mắt về một cánh cửa phòng giam đang mở ở tầng trên. Hắn không cử động. Và các cai ngục thường không để mắt đến những tù nhân không cử động. Hắn đang bắt đầu tự hỏi liệu mục tiêu có vì trận đấu này mà phá vỡ thói quen thường ngày hay không. Nhưng rõ ràng mục tiêu không xem đá bóng. Bạn cùng phòng của anh ta ngồi ở hàng ghế đầu, tức là anh ta vẫn ở trong phòng giam.
Sau ba mươi phút, tỉ số đang là không đều, vẫn không thấy bóng dáng anh ta.
Ngay trước khi trọng tài thổi còi kết thúc hiệp đấu thứ nhất, một cầu thủ Anh bị đốn ngã trong vòng cấm địa của đội Argentina. Đám đông vây quanh chiếc tivi gây ra tiếng ồn gần bằng ba mươi nhăm ngàn người đang có mặt tại sân vận động, thậm chí một vài cai ngục cũng phụ họa theo họ. Tiếng ồn cũng đã nằm trong kế hoạch của hắn. Cặp mắt hắn vẫn không rời khỏi cánh cửa, và đột nhiên, con thỏ rời khỏi hang. Anh ta mặc quần đùi, đi dép xỏ ngón, khăn tắm vắt qua vai. Anh ta không thèm nhìn xuống, rõ là không có hứng thú gì với bóng đá.
Hắn lùi lại vài bước cho tới khi có thể tách mình khỏi đám đông mà không để ai nhận ra. Rồi quay lại và bước chậm rãi tới phía bên kia của khu nhà giam, rồi nhẹ nhàng leo lên chiếc cầu thang xoắn ốc tới tầng trên. Không ai nhìn đi đâu khi trọng tài chỉ tay vào chấm phạt đền.
Lên tới bậc trên cùng, hắn còn quay lại xem có ai thấy mình không. Nhưng chẳng ai buồn liếc về phía hắn. Các cầu thủ Argentina đang vây quanh trọng tài phải đổi, trong khi đội trưởng đội tuyển Anh cầm bóng lên và bình tĩnh bước vào vòng cấm địa.
Hắn đã đi tới hành lang bên ngoài phòng tắm, nhìn vào trong và thấy hơi nước bốc lên nghi ngút, cũng trong kế hoạch cả rồi. Hắn bước vào trong, yên tâm khi thấy chỉ có một người đang tắm. Hắn rón rén đi tới chiếc ghế dài ở bên kia phòng tắm, nơi có chiếc khăn tắm gấp ngay ngắn ở đó. Hắn nhặt nó lên và cẩn thận làm thành chiếc thòng lọng. Người tù dưới vòi hoa sen đang xoa xà phòng lên tóc.
Đám đông dưới tầng trệt đã trở nên yên lặng. Không một tiếng xì xào khi David Beckham đặt quả bóng vào chấm phạt đền. Vài người nín thở thi thủ quân đội tuyển Anh lùi lại phía sau.
Hắn tiến lên vài bước khi chân phải của Beckham chạm vào quả bóng. Tiếng gào của đám đông tưởng như làm vỡ cả khu phòng giam, trong đó có sự tham gia của tất cả cai ngục.
Tù nhân đang gội đầu mở mắt ra khi nghe thấy tiếng gào của đám đông, và ngay lập tức quệt tay qua trán để ngăn bọt xà phòng vào mắt. Anh ta đang định bước ra khỏi vòi hoa sen để lấy khăn tắm thì lĩnh ngay một cú lên gối vào háng, với sức mạnh mà ngay cả Beckham cũng phải kinh ngạc, tiếp theo là một cú đấm khá nặng vào giữa mạng sườn, đẩy cả thân hình ngã dúi vào bức tường. Anh ta cố trả đòn, nhưng một cánh tay đã vòng qua cổ họng, một bàn tay túm tóc giật đầu ra đằng sau. Một động tác thật nhanh gọn, và dù không ai nghe thấy tiếng xương gãy, nhưng khi hắn buông tay ra, thân hình anh ta trượt xuống đất như con rối bị cắt hết dây điều khiển.
Kẻ tấn công quỳ xuống và cẩn thận luồn chiếc thòng lọng vào cổ nạn nhân, bằng tất cả sức mạnh, hắn nâng cái xác lên, giữ nó dựa vào tường, và buộc đầu kia của chiếc khăn tắm vào giá treo vòi hoa sen. Hắn chậm rãi đưa cái xác vào đúng vị trí, rồi lùi lại, ngắm nghía tác phẩm của mình. Hắn quay lại lối vào phòng tắm và thò đầu ra hành lang, quan sát tình hình bên dưới. Có vẻ như hành vi ăn mừng bàn thắng đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát, và các cai ngục vũ trang đầy đủ đang cố ngăn cản tù nhân đập phá đồ đạc.
Hắn trượt hẳn ra ngoài, lặng lẽ đi xuống cầu thang xoắn ốc, người khá ướt nhưng cũng chẳng sao, hắn sẽ lại khô ráo khi trận đấu còn chưa kết thúc. Chưa tới một phút hắn đã trở về buồng giam của mình. Trên giường là khăn tắm, chiếc áo T-shirt sạch và quần jeans, đôi tất mới và đôi giầy Adidas. Hắn nhanh chóng cởi đồ ướt ra, lau khô mình mẩy và mặc đồ sạch vào. Sau khi soi gương xem tóc tai thế nào, hắn lại trườn ra khỏi phòng giam.
Các tù nhân lúc này đang sốt ruột ngồi đợi hiệp hai bắt đầu. Hắn lại nhẹ nhàng hòa vào đám đông, rồi từ từ dịch dần vào giữa đám đông. Gần hết thời gian hiệp hai, đám đông ngồi giục giã trọng tài thổi còi kết thúc trận đấu để đội Anh có thể đảm bảo thắng lợi 1 - 0.
Khi hồi còi chung cuộc thực sự vang lên, tiếng ồn ào lại bắt đầu. Vài cai ngục quát, “Về phòng giam ngay,” nhưng đa số tù nhân vẫn còn lần lữa ngồi lại.
Hắn quay lại, cố ý bước về phía một cai ngục đặc biệt, đi ngang qua và chạm nhẹ vào khuỷu tay ông ta.
“Leach, anh đi đâu thế kia?” Pascoe hỏi.
“Xin lỗi, thưa ngài,” Leach nói, và đi tiếp.
***
Danny lặng lẽ bước lên cầu thang. Anh biết rằng Al Mập sang khu bệnh viện, và hơi ngạc nhiên khi không thấy Nick trong phòng. Anh ngồi bên bàn và nhìn chằm chằm vào ảnh Beth đính trên tường. Nó mang lại những hồi ức về Bernie. Nhẽ ra họ đã có thể ngồi ở quán cùng nhau xem trận đấu này, nếu... Danny cố tập trung vào bài luận phải trả vào ngày mai, nhưng anh vẫn tiếp tục nhìn bức ảnh, tự thuyết phục rằng mình không hề nhớ nàng.
Bỗng nhiên tiếng còi vang lên khắp khu phòng giam, cùng với tiếng la hét của các cai ngục “Về phòng giam ngay!” Vài phút sau, cửa phòng xịch mở và một cai ngục thò đầu vào. “Moncrieff, Al Mập đâu rồi?”
Danny chẳng buồn cải chính nữa - dù gì anh cũng đang đeo đồng hồ của Nick, nhẫn và vòng bạc, những thứ đó giao cho Danny giữ sẽ an toàn hơn - chỉ nói, “Anh ấy sang làm bên bệnh viện.”
Khi cánh cửa đóng lại, Danny tự hỏi tại sao tay cai ngục không hỏi anh ấy đâu. Thật khó mà tập trung vào bài tiểu luận với những âm thanh ồn ào đang diễn ra xung quanh. Một vài tù nhân quá khích đã bị đưa vào khu biệt giam sau chiến thắng của đội tuyển Anh. Vài phút sau, cửa lại mở ra, và Al Mập bước vào.
“Nick, chào anh,” anh ta nói to trước khi cánh cửa kịp khép lại.
“Anh chơi trò gì thế?” Danny hỏi.
Al Mập đặt ngón tay lên môi, đi về phía bồn cầu và ngồi xuống.
“Họ không thể thấy tôi khi tôi ngồi đây, vậy anh cứ giả bộ như đang làm việc và đừng quay đầu lại.”
“Nhưng tại sao...”
“Và đừng mở mồm ra, chỉ nghe thôi.” Danny cầm bút lên và làm ra vẻ tập trung vào bài tiểu luận. “Nick tự treo cổ rồi”.
Danny chỉ nghĩ mình sắp bị bệnh đến nơi. “Nhưng tại sao...” anh lặp lại.
“Tôi đã bảo là đừng nói gì. Họ tìm thấy anh ấy treo cổ trong phòng tắm.”
Danny đấm tay xuống bàn. “Không thể như thế.”
“Im đi, thằng dở người này, và nghe đây. Hai tên cai ngục xông vào lúc tôi đang ở trong khu khám bệnh, một tên nói, “Thưa xơ, mời xơ đi ngay, Cartwright vừa treo cổ rồi.” Tôi biết ngay không phải, vì vài phút trước tôi còn thấy cậu xem đá bóng. Nhất định đó là Nick. Anh ấy thường hay đi tắm khi bị quấy rầy.”
“Nhưng tại sao...”
“Đừng thắc mắc về chuyện tại sao, nhóc Danny,” Al Mập quả quyết nói. “Đám cai ngục và các xơ chạy vội đi, và tôi đứng một mình phải đến vài phút. Rồi một cai ngục khác tới áp giải tôi về đây.” Đến lúc này Danny chỉ ngồi nghe. “Hắn ta nói với tôi là cậu treo cổ tự tử.”
“Nhưng họ sẽ nhận ra đó không phải tôi ngay...”
“Không, sẽ không nhận ra đâu, “vì tôi đã có đủ thời gian để đổi tên trên hồ sơ của hai người rồi.”
“Anh làm gì cơ?” Danny không tin vào tai mình.
“Cậu nghe rồi đấy.”
“Nhưng tôi nhớ anh từng nói tủ hồ sơ lúc nào cũng khóa mà?”
“Đúng thế, nhưng trong lúc khám bệnh thì không, vì các xơ cần kiểm tra tình hình thuốc thang, bệnh tật của đối tượng. Và lúc nãy xơ rời đi rất vội vàng.” Al Mập dừng lại khi nghe thấy có người ngoài hành lang. “Cứ viết đi,” anh ta nói, rồi đứng lên, về giường và nằm xuống. Một cặp mắt nhòm qua khe rồi chuyển sang phòng bên cạnh.
“Nhưng tại sao anh lại làm thế?” Danny hỏi.
“Một khi kiểm tra vân tay và nhóm máu, họ sẽ tiếp tục nghĩ rằng anh đã treo cổ tự tử vì không thể đối diện với hai mươi năm trong cái chỗ chó chết này.”
“Nhưng Nick chẳng có lý do gì để treo cổ tự tử cả.”
“Tôi biết,” Al Mập nói. “Nhưng miễn là họ nghĩ anh đã làm thế, thì sẽ chẳng có điều tra gì tiếp theo nữa đâu.”
“Nhưng chuyện này không giải thích được lý do vì sao anh đổi...” Danny bắt đầu. Anh im lặng một lát rồi nói thêm, “Vậy là sáu tuần nữa tôi có thể bước ra khỏi đây như một người tự do?
“Đúng như thế, nhóc Danny ạ.”
Máu dồn lên mặt Danny khi anh nghĩ đến kết quả tuyệt vời có được từ hành động liều lĩnh của Al Mập. Anh liếc ảnh Beth. Dù có định chạy trốn, anh cũng không thể gặp nàng. Suốt quãng đời còn lại anh phải đóng giả Nick Moncrieff. “Anh không nghĩ đến việc hỏi tôi trước ư?”
“Nếu phải hỏi thì sẽ muộn mất. Đừng quên rằng có khoảng nửa tá người ở đây có thể phân biệt cậu và Nick, nhưng sau khi kiểm tra hồ sơ, họ cũng sẽ máy móc nghĩ rằng cậu đã chết.”
“Nhưng nếu chúng ta bị bắt quả tang thì sao?”
“Cậu tiếp tục chịu án, tôi mất việc ở bệnh viện và chuyển xuống tổ lau dọn. Vậy thôi.”
Danny lại im lặng một lúc. Rồi anh nói, “Tôi không không chắc mình có thể làm được, và tôi...”
“Không còn thời gian đâu. Chúng ta chỉ có khoảng hai mươi tư giờ trước khi cánh cửa phòng giam này mở ra, và lúc đó cậu phải quyết định, hoặc là Danny Cartwright chịu án hai mươi năm vì tội ác không phạm phải, hay Sir Nicholas Moncrieff, sẽ được trả tự do sau sáu tuần. Và hãy đối diện với nói, cậu sẽ còn nhiều cơ hội rửa sạch tên tuổi của mình sau khi ra ngoài - chưa kể đến việc lật tẩy bọn đã giết bạn cậu.”
“Tôi cần suy nghĩ thêm,” Danny nói khi anh trèo lên giường của mình.
“Đừng có lâu quá,” Al Mập nói. “Nên nhớ, Nick luôn ngủ ở giường dưới cùng.”