Danny tận dụng bất kỳ chút thời gian rảnh rỗi nào để đọc đi đọc lại cuốn nhật ký của Nick, cho tới khi cảm thấy không còn gì là chưa rõ về con người này.
Al Mập đã ở dưới quyền Nick năm năm cho tới khi hai người cũng bị kết án và vào Belmarsh nên có thể thêm thắt một số chi tiết, bao gồm cả việc Danny nên phản ứng thế nào nếu anh tình cờ gặp một sĩ quan của Cameron Highlanders, và cũng dạy anh cách thắt một cái cà-vạt quân đội trong ba mươi bước. Họ không ngừng thảo luận về việc đầu tiên Nick làm sau khi được thả.
“Anh ấy sẽ đi thẳng về Scotland,” Al Mập nói.
“Nhưng tất cả những gì tôi có là bốn nhăm bảng và một vé xe lửa.”
“Ông Murno sẽ sắp xếp hết mọi thứ. Đừng quên rằng Nick nói cậu hiểu anh ấy còn hơn chính Nick.”
“Nếu thế thì tôi đã là anh ấy.”
“Cậu chính là anh ấy,” Al Mập nói, “cảm ơn Louis và Nick, hai người đã làm một công việc rất sáng suốt, nên ông Munro sẽ không rơi vào tình thế khó xử. Chỉ cần chắc rằng khi ông ấy gặp cậu lần đầu...”
“Lần thứ hai.”
“Nhưng ông ấy mới chỉ thấy Nick trong có một tiếng đồng hồ, và ông ấy đang trông ngóng được gặp Sir Nicholas Moncrieff, chứ không phải người ông ấy chưa thấy bao giờ. Vấn đề quan trọng hơn là sau đó cậu sẽ làm gì.”
“Tôi sẽ đi thẳng về London.” Danny trả lời.
“Vậy thì hãy nhớ phải tránh xa khu East End.”
“Có cả triệu người London chưa bao giờ đến khu East End,” Danny nói với một chút cảm xúc. “Và mặc dù tôi không biết khu Bolton ở đâu, nhưng cũng chắc rằng nó ở phía Tây khu Bow.”
“Vậy cậu định làm gì khi về tới London?”
“Sau khi đến dự đám tang của tôi và chứng kiến nỗi đau của Beth, tôi càng tin chắc rằng cô ấy không phải người duy nhất biết tôi không giết Bernie.”
“Cũng hơi giống chuyện của gã người Pháp cậu đã kể cho tôi nghe nhỉ - tên hắn là gì?”
“Edmond Dantès,” Danny trả lời. “Cũng như anh ta, tôi sẽ không thỏa mãn chừng nào còn chưa trả thù được mấy tên khốn đã hủy hoại đời tôi.”
“Cậu định giết hết chúng nó à?”
“Không, thế thì dễ quá. Chúng phải chịu đau khổ, như Dumas nói, một định mệnh còn tồi tệ hơn cái chết. Tôi còn nhiều thời gian để nghĩ xem mình nên làm những gì.”
“Có thể cậu nên cho thêm Leach vào danh sách,” Al Mập nói.
“Leach? Tại sao?”
“Vì tôi cho rằng Leach đã giết Nick. Tôi luôn tự hỏi, tại sao anh ấy lại treo cổ khi chỉ còn sáu tuần nữa là được ân xá?”
“Nhưng tại sao Leach giết Nick? Nếu hắn có ân oán với ai thì người đó chính là tôi.”
“Hắn không phải nhắm vào Nick,” Al Mập nói. “Đừng quên cậu đang đeo dây chuyền bạc, đồng hồ và nhẫn của Nick khi anh ấy đi tắm.”
“Vậy là...”
“Leach giết nhầm người.”
“Nhưng hắn không thể muốn giết tôi chỉ vì tôi bắt hắn trả sách lại cho thư viện.”
“Và phải vào biệt giam?”
“Anh nghĩ rằng thế là đủ để hắn giết một mạng người?”
“Có thể không,” Al Mập nói. “Nhưng cậu có thể chắc rằng Craig sẽ không trả tiền cho cuộn băng giả. Và tôi ngờ rằng tên cậu còn ở trên tấm thiệp Giáng sinh của tay Hagen.”
Danny cố không nghĩ về việc mình lại tình cờ có trách nhiệm trong cái chết của Nick.
“Nhưng đừng quá lo, Nick. Một khi anh ra khỏi đây, định mệnh của Leach sẽ còn tệ hơn cái chết với kế hoạch tôi dành cho hắn.”
***
Spencer Craig không cần xem thực đơn, bởi đây là quán quen của gã. Ông chủ quán đã quen với việc thấy hắn đi với nhiều phụ nữ khác nhau - đôi khi hai hoặc ba cô trong cùng một tuần.
“Xin lỗi em đến trễ,” Sarah nói và ngồi xuống đối diện gã. “Em bị kẹt với khách hàng.”
“Em vất vả quá,” Craig nói. “Nhưng em luôn vậy mà.”
“Vị khách đặc biệt này luôn đặt cuộc hẹn kéo dài một tiếng, rồi sau đó muốn em hủy luôn lịch làm việc cả chiều. Thậm chí em còn không có thời gian tạt qua nhà thay đồ nữa.”
“Anh không chắc lắm,” Craig nói. “Nhưng trong mọi trường hợp, anh thấy áo khoác trắng, váy đen, tất đen là đủ hấp dẫn lắm rồi.”
“Em thấy anh vẫn còn nguyên sự quyến rũ đấy,” Sarah nói, khi cô bắt đầu xem thực đơn.
“Đồ ăn ở đây ngon lắm,” Craig nói. “Theo anh thì...”
“Buổi tối em chỉ ăn một món thôi,” Sarah nói. “Một trong các nguyên tắc vàng của em.”
“Anh vẫn nhớ các nguyên tắc vàng của em từ thời còn ở Cambridge,” Craig đáp. “Đó là lý do em kết thúc với vị trí thứ nhất, còn anh thì ở phía sau.”
“Nhưng anh còn có đai xanh quyền anh mà, nếu em nhớ không nhầm?” Sarah hỏi.
“Trí nhớ em tốt thật.”
“Nhân tiện, cho em hỏi Larry thế nào rồi? Từ hôm diễn mở màn đến nay em chưa gặp anh ấy.”
“Anh cũng vậy.” Craig nói. “Nhưng sau đó, cậu ấy cũng không ra ngoài và đi diễn vào các buổi tối nữa.”
“Em hi vọng anh ấy không quá đau lòng vì những bài phê bình ác ý đó.”
“Cậu ấy sẽ không như thế đâu,” Craig nói. “Diễn viên cũng như luật sư - chỉ ý kiến của bồi thẩm đoàn mới có giá trị. Anh không bao giờ quan tâm thẩm phán nghĩ cái gì.”
Anh bồi đến bên bàn hai người. “Cho tôi món John Dory,” Sarah nói, “nhưng không nước sốt, kể cả ở bên cạnh.”
“Cho tôi bít-tết, tái, còn thấy máu,” Craig nói. Gã đưa thực đơn lại cho anh bồi và quay lại với Sarah.
“Được gặp lại em sau tất cả những chuyện này thật mừng quá,” gã nói, “đặc biệt là chúng ta vẫn còn giữ được mối quan hệ tốt. Mea culpa (lỗi ở anh).”
“Chúng ta đều đã già đi rồi,” Sarah trả lời. “Có phải anh đang được đưa vào danh sách những QC trẻ nhất trong thời đại của chúng ta hay không?”
***
Cửa phòng giam mở ra, làm Danny và Al Mập ngạc nhiên, vì nó mới khóa vào có một tiếng trước đó.
“Anh viết đơn xin gặp ông trại trưởng, Moncrieff?”
“Vâng, thưa ông Pascoe.”
“Ông ấy cho anh năm phút vào tám giờ sáng mai.” Cửa đóng lại mà không có giải thích nào thêm.
“Giống Nick ngày thường lắm rồi,” Al Mập nói. “Cứ tiếp tục thế này thì tôi cũng sớm đứng nghiêm chào và gọi cậu là ngài thôi.”
“Tiếp tục đi, trung sĩ.” Danny nói.
Al Mập cười to, nhưng sau đó hỏi, “sao cậu lại muốn gặp trại trưởng? Cậu không thay đổi quyết định đấy chứ?”
“Không,” Danny trả lời. “Có hai cậu trẻ tuổi, nếu được ở cùng phòng giam thì tốt, vì họ đang cùng theo học một chuyên ngành.”
“Nhưng việc xếp phòng giam là nhiệm vụ của Jenkins. Sao không nói với ông ta?”
“Tôi sẽ nói, nhưng còn một vấn đề nảy sinh,” Danny trả lời, và cố nghĩ ngợi.
“Là gì?” Al Mập hỏi.
“Họ cung nộp đơn xin lam thủ thư, tôi sẽ khuyên ông trại trưởng nên có hai thủ thư trong tương lai, vì nếu không, một trong hai người họ rất dễ phải xuống tổ quét dọn.”
“Hay lắm, Nick, nhưng liệu cậu có trông mong rằng tôi sẽ tin vào mấy chuyện vớ vẩn đó?”
“Có chứ,” Danny trả lời.
“Tốt, nếu cậu định phỉnh phờ một quân nhân cựu trào như tôi, thì đừng ngạc nhiên nhé, tôi luôn đoán được những câu chuyện kiểu như vậy.”
“Vậy nếu có người hỏi anh vì sao anh muốn gặp trại trưởng,” Danny nói, “thì anh sẽ trả lời thế nào?”
“Tự lo chuyện của cậu đi.”
***
“Để anh đưa em về nhà nhé?” Craig đề nghị khi anh bồi trả thẻ tín dụng cho gã.
“Nếu như thuận đường về nhà anh,” Sarah nói.
“Anh đang hi vọng là thuận đường đây,” Craig đáp lại
Sarah đứng dậy nhưng không trả lời. Craig đi theo ra cửa, giúp cô mặc áo khoác. Rồi gã nắm lấy cánh tay Sarah, đưa cô qua đường, tới chiếc Porsche. Gã mở cửa bên và đứng ngắm đôi chân Sarah lúc cô chui vào xe.
“Tới Cheyne Walk?” gã hỏi.
“Sao anh biết?” Sarah vừa thắt dây an toàn vừa hỏi lại.
“Larry nói.”
“Nhưng anh nói...”
“Craig bật khóa điện, nhấn ga rồi bất ngờ vọt đi. Gã cua rất gấp, khiến Sarah gần như đổ vào người mình. Tay trái gã rơi trên đùi Sarah. Cô nhẹ nhàng đẩy ra.
“Anh xin lỗi,” Craig nói.
“Không có gì,” Sarah trả lời, nhưng cô hơi ngạc nhiên khi thấy gã lại tiếp tục trò đó ở khúc quanh tiếp theo, và lần này, cô kiên quyết gạt đẩy tay gã sang bên. Suốt quãng đường còn lại Craig không làm thế nữa, chỉ chuyện phiếm cho tới khi dừng lại ở bên ngoài căn hộ của Sarah ở Cheyne Walk.
Sarah cởi dây an toàn, chờ Craig bước ra và mở cửa cho mình, nhưng gã lại nhoài sang và cố hôn cô. Cô né đầu sang bên và môi của gã chỉ trượt trên má. Craig vòng tay ôm chặt Sarah và kéo cô về phía gã. Ngực Sarah phập phồng sát ngực gã, và gã lại đặt tay lên đùi cô. Sarah cố đẩy gã ra, nhưng rõ là cô đã quên gã khỏe thế nào. Gã cười với cô và cố hôn cô lần nữa. Sarah giả vờ đầu hàng, chồm lên phía trước và cắn lưỡi gã. Craig nẩy người trở lại và gào lên, “Con khốn!”
Thế là đủ thời gian cho Sarah mở cửa xe, và cô phát hiện ngay ra việc rời khỏi một chiếc Porsche khó khăn thế nào. Ra đến bên ngoài, Sarah quay lại. “Trước giờ tôi cứ tưởng anh đã thay đổi,” cô giận dữ nói, rồi đóng sầm cửa xe, không kịp nghe Craig, “anh không biết tại sao thế này lại được coi là quấy rầy em. Lần đầu tiên em dễ tính lắm cơ mà.”
***
Pascoe đưa anh vào phòng ông trại trưởng.
“Anh gặp tôi vì lý do gì, Moncrieff?” Barton hỏi.
“Đây là vấn đề tế nhị, thưa ngài,” Danny trả lời.
“Tôi nghe đây,” Barton nói.
“Liên quan đến Al Mập.”
“Ai thế, nếu tôi nhớ không nhầm, là tay trung sĩ trong trung đội của anh phải không?”
“Đúng vậy, thưa ngài, nên tôi cảm thấy mình phải có một phần trách nhiệm với anh ta.”
“Đó là lẽ thường,” Pascoe nói. “Anh cứ nói đi.”
“Tôi có nghe nói về xích mích giữa Al Mập và Leach,” Danny nói, “Dĩ nhiên, có thể là tôi quá lo lắng, và tôi cũng tự tin mình còn để mắt được đến Al Mập nếu còn ở đây, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra cho Al Mập sau khi tôi rời khỏi, tôi sẽ vô cùng ân hận.”
“Cảm ơn anh đã nhắc nhở,” ông trại trưởng trả lời. “Anh Pascoe và tôi cũng đã bàn bạc xem nên làm thế nào với anh Crann sau khi anh được tha. “Nhân lúc còn ở đây, Moncrieff,” ông trại trưởng tiếp tục, “anh có thấy ai xứng đáng đảm nhiệm vị trí thủ thư hay không?”
“Có hai người, Sedgwick và Potter, đều có thể làm tốt công việc này. Tôi đã chia nhiệm vụ cho họ rồi.”
“Anh đúng là một nhà quản lý tài ba, Moncrieff ạ.”
“Tôi nghĩ ông sẽ phát hiện ra tôi chưa đủ các phẩm chất cần thiết.”
Đây là lần đầu tiên Danny nghe thấy tiếng cười của một trong hai người. Ông trại trưởng gật đầu, và Pascoe mở cửa định đưa Danny về chỗ làm việc.
“Anh Pascoe, anh có thể ở lại đây thêm một chút. Tôi tin chắc anh Moncrieff đã biết đường về thư viện.”
“Vâng, thưa trại trưởng.”
“Moncrieff còn bao nhiêu ngày ở đây?” Barton hỏi sau khi Danny đóng cửa lại.
“Khoảng hơn mười ngày, thưa ngài.”
“Vậy chúng ta phải làm sớm lên, nếu định cho Leach ra.”
“Vẫn còn cách khác mà, thưa ngài.” Pascoe nói.
***
Hugo Moncrieff dùng thìa đập đập vào quả trứng luộc và tính toán chuyện gì đó, còn Margaret vợ ông ta, ngồi phía đầu bàn bên kia, đang đọc tờ Scotsman. Họ hiếm khi trò chuyện trong bữa sáng, một thói quen đã hình thành từ nhiều năm nay.
Rồi Hugo cũng chìm vào đống thư từ gửi đến vào buổi sáng. Có một bức từ câu lạc bộ golf địa phương và một bức khác thừ Hiệp hội Caledonia, cùng với vài thông báo mà ông ta gạt sang một bên, cho tới khi lướt qua thứ mà ông ta đang tìm. Hugo cầm con dao cắt bơ lên, rạch một đường trên phong bì, lấy thư ra và làm việc ông ta vẫn luôn làm, kiểm tra chữ ký ở trang cuối cùng: Desmond Galbraith. Ông ta vứt quả trứng còn nguyên đó và bắt đầu cân nhắc lời khuyên của luật sư.
Lúc đầu ông ta còn mỉm cười, nhưng đọc đến đoạn cuối thì cau mày lại. Desmond Galbraith đã xác nhận trong đám tang của anh trai Hugo, cháu ông ta, Sir Nicholas, đã có mặt cùng luật sư của mình. Fraser Munro đã gọi điện cho Galbraith sáng hôm sau đó và cũng không nói gì đến chuyện hai tờ giấy cầm cố tài sản. Điều này làm cho Galbraith tin rằng Sir Nicholas sẽ không nghi ngờ quyền lợi của Hugo với hai triệu bảng - có được bằng cách dùng hai căn nhà của ông nội anh ta làm vật bảo đảm. Hugo lại mỉm cười, nhấc mảnh vỏ trứng lên và cầm lấy cái thìa. Cũng phải mất rất nhiều công sức mới thuyết phục được ông anh trai Angus cho phép thế chấp điền trang và căn nhà ở London mà không hỏi qua Nick, đặc biệt là sau khi Fraser Munro ra sức chống lại chuyện đó. Và Hugo phải làm nhanh, nhất là khi bác sĩ của Angus xác nhận anh trai ông ta chỉ còn sống có vài tuần nữa.
Vì Angust đã ngừng việc điều trị, rượu mạnh trở thành người bạn trung thành nhất của ông. Hugo thường về điền trang để cùng uống với anh trai mình, và ông ta hiếm khi rời đi trước khi hết một chai. Uống càng nhiều, Angus càng sẵn sàng ký bất cứ thứ giấy tờ gì trước mặt mình, đầu tiên là giấy cầm cố căn nhà ở London mà ông ta hiếm khi ghé qua, sau đó là điền trang, mà Hugo thuyết phục là rất cần sửa chữa lại. Cuối cùng Hugo thuyết phục bố Nick không chấp nhận sự trợ giúp rất chuyên nghiệp của Fraser Munro, người mà theo ý Hugo, là đang gây ảnh hưởng mạnh mẽ lên anh trai mình. Để nắm quyền điều hành mọi thương vụ trong nhà, Hugo đã chỉ dịnh Desmond Galbraith làm luật sư thay cho Munro.
Thắng lợi chung cuộc của Hugo là di chúc cuối cùng của Angus, ký vài đêm trước khi ông qua đời. Hugo đã mời một thẩm phán - người vừa trở thành thư ký của câu lạc bộ golf địa phương - đến chứng kiến, và thêm cả một linh mục ở giáo xứ vùng đó.
Khi Hugo xem qua bản di chúc đầu tiên, trong đó, Angus để lại phần chính của khu điền trang cho đứa con trai duy nhất Nicholas, ông ta đã xé tan nó, và cố che giấu sự nhẹ nhõm khi thấy anh trai mình qua đời vài tháng trước khi Nick được ân xá. Một cuộc hội ngộ và hòa giải giữa cha và con không hề có trong kế hoạch của ông ta. Tuy nhiên, Galbraith đã thất bại trong việc lấy khỏi tay Fraser Munro bản chính tờ di chúc đầu tiên của Sir Alexander, cũng như việc ông luật sư già bây giờ đã là đại diện cho người thừa kế chính, Sir Nicholas Moncrieff.
Ăn xong quả trứng đầu tiên, Hugo đọc lại đoạn thư của Galbraith đã làm ông ta lo lắng. Ông ta văng tục khiến bà vợ phải ngước mắt lên khỏi tờ báo, ngạc nhiên khi thấy chồng phá vỡ thói quen thường nhật.
“Nick khẳng định nó không biết gì về chiếc chìa khóa ông nội để lại. Có đúng thế không khi chúng ta đều thấy nó đeo lủng lẳng ở cổ?”
“Hôm đám tang không thấy nó đeo,” Margaret nói. “Em đã nhìn rất kỹ lúc nó quỳ xuống cầu nguyện rồi.”
“Em có nghĩ rằng nó biết chiếc chìa khóa đó mở cái gì không?” Hugo hỏi.
“Có thể nó biết,” Margaret trả lời, “nhưng không có nghĩa nó biết tìm thứ đó ở đâu.”
“Bố nên nói với chúng ta trước tiên nơi ông giấu bộ sưu tập mới phải.”
“Anh và bố anh có mấy khi nói chuyện được đến đầu đến đũa đâu,” Margaret nhắc nhở. “Có thể đã đến lúc chúng ta phải đổi sang những chiến thuật thẳng thắn hơn rồi.”
“Em đang có gì trong đầu thế, em yêu?”
“Em nghĩ đến một cách hơi thô thiển là cho người theo đuôi nó. Một khi Nick được thả, chúng ta sẽ theo dõi nó ngay. Nếu nó biết bộ sưu tập ở đâu, nó sẽ dẫn chúng ta tới đó.”
“Nhưng anh không biết làm thế nào...” Hugo nói.
“Đừng nghĩ gì về việc đó,” Margaret nói. “Cứ để cho em lo.”
“Em nói sao thì làm vậy đi, em yêu,” Hugo vừa nói vừa tấn công quả trứng thứ hai.