Danny đứng dậy khỏi chỗ ngồi, hòa vào đám đông đang đứng lên hoan hô nhiệt liệt, không chỉ vì nếu không anh sẽ trở thành một trong vài ngoại lệ trong nhà hát vẫn còn tiếp tục ngồi. Lần xem thứ hai này còn khiến anh hào hứng hơn với vở kịch, có lẽ vì lần này anh đã có cơ hội đọc qua kịch bản.
Được ngồi tại hàng ghế thứ ba giữa các thành viên gia đình cùng bạn bè của dàn diễn viên càng khiến anh hào hứng hơn. Ngồi cạnh anh, một bên là người thiết kế sân khấu, bên kia là vợ của nhà sản xuất. Họ mời anh cùng đi uống một ly với mình trong thời gian nghỉ kéo dài giữa các cảnh. Anh lắng nghe các câu chuyện về nhà hát, cảm thấy đủ không tự tin để đưa ra ý kiến. Song cũng chẳng quan trọng lắm, vì tất cả họ đều có những quan điểm bất di bất dịch về mọi thứ, từ diễn xuất của Davenport cho tới nguyên do vì sao khu West End lại trở thành lãnh địa của âm nhạc. Có vẻ như Danny chỉ có một điểm chung duy nhất với giới hoạt động sân khấu: có vẻ như không ai trong bọn họ biết công việc tiếp theo của mình là gì.
Sau khi Davenport đã quay ra sân khấu chào khán giả không biết bao nhiêu lần nữa, đám đông khán giả mới từ từ rời khỏi nhà hát. Vì hôm đó là một đêm đẹp trời, Danny quyết định đi bộ đến Dorchester. Vận động một chút sẽ có lợi cho anh, mà nói cho cùng, anh cũng không thể cho phép mình xa xỉ gọi taxi nữa.
Anh vừa bắt đầu rảo bước về hướng Piccadilly Circus thì có tiếng gọi, “Sir Nicholas?” Anh quay lại, trông thấy người phụ trách quầy vé đang vẫy tay gọi mình, trong khi tay kia giữa lấy cửa một chiếc taxi. “Nếu ông đang tới dự buổi tiệc, sao không đi cùng chúng tôi?”
“Cảm ơn anh,” Danny vừa nói vừa chui vào xe và thấy đã có hai phụ nữ trẻ ngồi trên băng ghế sau.
“Đây là Sir Nicholas Moncrieff,” người phụ trách quầy vé giới thiệu trong khi mở một chiếc ghế phụ ra ngồi đối diện với họ.
“Gọi tôi là Nick,” Danny đính chính trong khi ngồi xuống một chiếc ghế phụ khác.
“Nick, đây là bạn gái tôi Charlotte. Cô ấy phụ trách đồ trang trí sân khấu. Còn đây là Katie, diễn viên dự phòng. Tôi là Paul.”
“Cô dự phòng cho vai nào vậy?” Nick hỏi Katie.
“Tôi dự phòng cho Eve Best, người đóng vai Gwendolen.”
“Nhưng không phải tối nay,” Danny nói.
“Không,” Katie thừa nhận, đồng thời gác hai chân chéo lên nhau. “Thực ra, tôi mới chỉ diễn một buổi trong cả đợt công diễn. Một suất diễn sáng khi Eve phải thực hiện một cam kết với BBC.”
“Như thế chẳng phải hơi thất vọng sao?” Danny hỏi.
“Chắc rồi, nhưng so với thất nghiệp vẫn còn hơn.”
“Mọi diễn viên dự phòng đều sống trong hy vọng họ sẽ được khám phá khi diễn viên chính vắng mặt,” Paul nói. “Albert Finney diễn thay Larry Olivier khi anh ta đang đóng Coriolanus ở Stratford, và chỉ sau một đêm đã trở thành một ngôi sao.”
“Thế nhưng nó đã không diễn ra vào lần tôi được lên sân khấu,” Katie cảm khái. “Thế còn anh thì sao, Nick, anh làm gì?”
Danny không trả lời ngay, một phần vì chưa có ai, ngoài người giám hộ, hỏi anh câu hỏi đó. “Tôi từng là một người lính,” anh nói.
“Anh trai tôi cũng tại ngũ,” Charlotte nói. “Tôi rất lo anh ấy có thể bị điều tới Iraq. Anh đã từng phục vụ ở đó chưa?”
Danny cố nhớ lại những dòng nhật ký có liên quan của Nick. “Hai lần,” anh trả lời. “Nhưng không phải gần đây,” anh nói thêm.
Katie nhìn Danny mỉm cười khi chiếc taxi dừng lại bên ngoài Dorchester. Anh vẫn còn nhớ như in người phụ nữ trẻ cuối cùng từng nhìn anh như vậy.
Danny là người cuối cùng xuống taxi. Anh nghe thấy mình lên tiếng, “Để tôi thanh toán lần này,” trong khi trông chờ câu trả lời của Paul sẽ là, “Không đời nào”.
“Cảm ơn, Nick,” Paul nói, trong khi cùng Charlotte đi vào khách sạn. Danny rút ví ra chia tay với mười bảng một cách cực kỳ miễn cưỡng - một điều đã quá rõ ràng, đêm nay anh sẽ phải cuốc bộ về nhà.
Katie đứng lại chờ Nick đi cùng nàng. “Paul nói với tôi đây là lần thứ hai anh đến xem vở diễn,” nàng nói trong khi hai người đi vào khách sạn.
“Tôi đến với hy vọng tình cờ được xem cô diễn vai Gwendolen,” Danny vừa nói vừa cười hết cỡ.
Nàng mỉm cười, ghé môi hôn lên má anh. Một cảm giác đã lâu lắm Danny chưa được tận hưởng. “Anh dễ thương lắm, Nick,” nàng vừa nói vừa cầm tay anh dắt vào phòng tiệc.
“Tiếp theo đây em định sẽ làm gì?” Danny hỏi, gần như phải gào lên để át đi tiếng ồn trong phòng.
“Ba tháng tập vai với English Touring Company.”
“Lại làm diễn viên dự phòng nữa sao?”
“Không, họ không thể dành chỗ cho diễn viên dự phòng khi lưu diễn. Nếu ai đó bỏ cuộc, người bán chương trình sẽ lấy chỗ của bạn. Thế nên đây sẽ là cơ hội để em được lên sân khấu, và cơ hội của anh tới xem em diễn.”
“Em sẽ diễn ở đâu?” Danny hỏi.
“Anh tự lựa chọn đi - Newcastle, Sheffield, Birmingham, Cambridge hay Bromley.”
“Anh nghĩ sẽ là Bromley,” Danny trả lời trong lúc một người phục vụ mang champagne đến mời họ.
Anh nhìn quanh căn phòng đông nghẹt người. Dường như tất cả đều cùng nói chuyện một lúc. Những ai không nói gì, bận bịu uống champagne, trong khi có những người liên tục di chuyển bắt chuyện hết người này đến người khác với hy vọng tạo ấn tượng với các đạo diễn, nhà sản xuất và phụ trách tuyển diễn viên trong cuộc hành trình không ngừng nghỉ tìm kiếm công việc tiếp theo cho bản thân.
Danny buông tay Katie, nhớ ra rằng, không khác gì các vị diễn viên đang tìm việc kia, anh cũng có mục đích riêng của mình khi đến đây. Anh chậm rãi quan sát căn phòng, tìm kiếm Lawrence Davenport, nhưng không thấy tăm hơi gã đâu. Danny đành bằng lòng với suy đoán gã sẽ đến muộn hơn.
“Đã chán em rồi sao?” Katie hỏi, thuận tay nhấc một ly champagne nữa từ trên khay của một người phục vụ đi ngang qua.
“Đâu có,” Danny trả lời không được thuyết phục cho lắm, vừa đúng lúc một người đàn ông trẻ tuổi đến bên họ.
“Chào, Katie,” anh ta vừa nói vừa hôn lên má cô gái. “Em đã có công việc tiếp theo chưa hay vẫn đang nghỉ ngơi?”
Danny lấy một chiếc xúc xích từ một khay thức ăn được bê ngang qua, nhớ ra anh sẽ không có gì khác để ăn cho tối hôm đó. Một lần nữa anh lại nhìn quanh căn phòng tìm kiếm Davenport. Đôi mắt anh dừng lại khi bắt gặp một kẻ mà đáng ra anh phải lường trước rất có thể cũng sẽ có mặt tại đây đêm nay. Gã đứng giữa phòng tán chuyện với hai cô nàng, hai cô gái có vẻ như đang nuốt lấy từng lời gã nói. Gã không cao như Danny vẫn nhớ từ cuộc gặp mặt cuối cùng giữa họ, nhưng lần trước là một con đường hẻm tối tăm, chưa kể mối quan tâm duy nhất của anh lúc đó là cứu sống Bernie.
Danny quyết định lại gần hơn quan sát. Anh bước một bước về phía gã, rồi một bước nữa, cho tới khi chỉ còn cách vài bước chân. Spencer Craig đang nhìn thẳng vào anh. Danny rùng mình, rồi hiểu ra Craig đang nhìn ra phía sau anh, chắc hẳn nhắm tới một cô gái khác.
Danny nhìn chăm chăm vào kẻ đã giết chết người bạn thân nhất của anh nhưng đã nhẹ nhàng thoát tội. “Không đâu, chừng nào tao còn sống,” Danny bật lên thành tiếng, gần như đủ to để Craig cũng nghe thấy. Anh bước lên thêm một bước nữa, mỗi lúc một mạnh bạo hơn trước vẻ dửng dưng của Craig. Thêm một bước nữa, và một người đàn ông trong nhóm của Craig, trước đó vẫn quay lưng về phía Danny, như có linh tính quay lại nhìn xem kẻ xâm nhập lãnh địa của mình là ai. Danny đang đứng mặt đối mặt với Gerald Payne. Gã đã mập lên không ít kể từ phiên tòa, và Danny phải mất vài giây trước khi nhận ra gã. Payne quay lưng lại như cũ, hoàn toàn dửng dưng. Thậm chí ngay cả khi xuất hiện trên bục nhân chứng, gã cũng không thèm liếc nhìn Danny đến lần thứ hai - chắc hẳn đó là một phần trong các chiến thuật Craig đã khuyên gã sử dụng.
Danny lấy cho mình một miếng cá hồi hun khói trong khi vẫn lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Craig với hai cô gái. Gã đang huyên thuyên một bài nói chắc chắn đã được thực hành nhuần nhuyễn không biết bao nhiêu lần, ví von tòa án với một nhà hát, chỉ có điều tại đó bạn sẽ chẳng bao giờ biết trước khi nào màn hạ. Cả hai cô gái nghiêm chỉnh bật cười đúng phép xã giao.
“Không sai chút nào,” Danny lớn tiếng nói chen vào. Cả Craig và Payne cùng quay lại nhìn anh, nhưng không hề có chút dấu hiệu nhận ra, bất chấp việc bọn họ từng nhìn thấy anh trên ghế bị cáo mới chỉ hai năm trước đây, nhưng lúc đó anh để tóc ngắn hơn nhiều, râu không cạo và lại mặc quần áo tù. Dù sao đi nữa, tại sao bọn họ phải bận tâm đến Danny Cartwright? Nói cho cùng, anh chàng khốn khổ đã tiêu đời và bị chôn sâu dưới đất.
“Buổi tiệc vui chứ, Nick?” Danny quay sang bên, nhìn thấy Paul đang ở ngay cạnh mình.
“Rất tuyệt, cảm ơn anh,” Danny nói. “Tuyệt hơn nhiều so với trông đợi của tôi,” anh nói thêm mà không giải thích gì. Danny bước thêm một bước lại gần Craig và Payne để bọn họ có thể nghe thấy giọng nói của anh, nhưng dường như không có gì khiến họ phân tâm khỏi cuộc trò chuyện với hai cô gái.
Một tràng vỗ tay hoan hô vang lên quanh căn phòng, mọi cặp mắt đều quay lại quan sát Lawrence Davenport khi gã bước vào. Gã mỉm cười vẫy tay chào như thể là một thành viên hoàng tộc. Gã thong thả đi vào phòng, nhận được những tràng vỗ tay hoan hô và những lời khen ngợi tới tấp đổ dồn lại theo mỗi bước chân. Danny chợt nhớ những câu văn đầy ám ảnh của Scott Fitzgerald: Khi người nghệ sĩ nhảy, anh ta không thể tìm thấy chiếc gương nào, vậy là anh ta cúi người ra sau để chiêm ngưỡng hình ảnh chính mình phản chiếu trên ngọn đèn chùm.
“Anh muốn gặp anh ta không?” Paul hỏi, nhận ra Danny không rời mắt khỏi Davenport.
“Có chứ,” Danny nói, tò mò muốn biết liệu anh chàng nghệ sĩ có nhìn anh dửng dưng giống như các đồng đội Ngự lâm quân của gã không.
“Vậy theo tôi.” Họ bắt đầu chậm chạp lách qua căn phòng đông đúc, nhưng trước khi đến được chỗ Davenport, Danny bất ngờ chững lại. Anh nhìn chăm chăm vào người phụ nữ gã đang trò chuyện, một người rõ ràng có quan hệ rất thân thiết với gã.
“Đẹp quá,” Danny nói.
“Anh ta quả là đẹp, đúng không nào,” Paul tán đồng, nhưng trước khi Danny kịp đính chính, anh ta đã nói tiếp. “Larry, tôi muốn anh gặp một người bạn của tôi, Nick Moncrieff.”
Davenport không buồn bắt tay Danny; anh chàng này cũng chỉ như bao kẻ khác trong đám đông hy vọng được một lần gặp gỡ thần tượng. Danny mỉm cười với cô bạn gái của Davenport.
“Xin chào,” cô gái nói. “Tôi là Sarah.”
“Nick. Nick Moncrieff,” anh đáp. “Chắc hẳn cô là một nghệ sĩ.”
“Ồ không, ít quyến rũ hơn nhiều. Tôi là luật sư.”
“Trông cô không hề giống một luật sư,” Danny nói. Sarah không trả lời. Chắc hẳn cô đã từng nghe qua câu trả lời ngớ ngẩn đó.
“Còn anh là diễn viên?” cô hỏi.
“Tôi sẽ là bất cứ điều gì cô muốn tôi trở thành,” Danny đáp, và lần này cô gái mỉm cười.
“Xin chào, Sarah,” một người đàn ông trẻ tuổi khác vừa lên tiếng chào vừa khoác tay qua eo cô gái. “Không nghi ngờ gì nữa, cô chính là người phụ nữ mê hồn nhất tại đây,” anh ta nói, rồi hôn lên cả hai bên má cô gái.
Sarah bật cười. “Tôi sẽ rất vui, Charlie, nếu tôi không biết rằng anh trai tôi mới thực sự là người anh mơ tưởng đến chứ không phải tôi.”
“Vậy cô là em gái Lawrence Davenport sao?” Danny hỏi với vẻ khó tin.
“Cũng phải có ai đó chứ,” Sarah đáp. “Nhưng tôi đã học được cách sống với nó rồi.”
“Thế còn anh bạn của cô thì sao?” Charlie vừa hỏi vừa mỉm cười với Danny.
“Tôi không nghĩ vậy,” Sarah nói. “Nick, đây là Charlie Duncan, nhà sản xuất vở kịch.”
“Tiếc quá,” Charlie nói, rồi chuyển sự chú ý sang những chàng trai trẻ đang vây quanh Davenport.
“Tôi nghĩ anh ta thích anh,” Sarah nói.
“Nhưng tôi đâu có...”
“Tôi mới vừa khám phá ra điều đó xong,”Sarah cười thật tươi.
Danny tiếp tục chuyện vãn với Sarah, ý thức được anh không cần phải bận tâm đến Davenport nữa khi em gái gã hẳn sẽ có thể nói cho anh biết tất cả những gì anh cần biết.
“Liệu chúng ta có thể...” Danny bắt đầu khi một giọng nói khác vang lên. “Chào, Sarah, tôi không rõ liệu...”
“Xin chào, Spencer,” cô gái lạnh lùng trả lời. “Anh có quen Nick Moncrieff không?”
“Không,” gã đáp, và sau một cái bắt tay xã giao, tiếp tục nói chuyện với Sarah. “Anh đang định đến chúc mừng Larry thì trông thấy em.”
“Vậy thì bây giờ là cơ hội của anh đấy,” Sarah nói.
“Nhưng anh cũng hy vọng có thể nói riêng vài lời với em.”
“Tôi đang định ra về,” Sarah vừa nói vừa xem đồng hồ.
“Nhưng bữa tiệc mới bắt đầu thôi mà, chẳng lẽ em không ở lại thêm một lát sao?”
“Tôi e là không, Spencer. Tôi cần xem qua một số giấy tờ trước khi báo cáo nhóm luật sư.”
“Chỉ là anh hy vọng...”
“Đúng như lần cuối chúng ta gặp nhau.”
“Anh nghĩ chúng ta đã chọn sai bước chân đầu tiên.”
“Còn tôi lại nhớ dường như việc đó liên quan đến chọn sai tay,” Sarah nói, quay lưng lại gã.
“Rất xin lỗi anh về chuyện này, Nick,” Sarah nói. “Một vài người đàn ông không hiểu khi nào cần chấp nhận một câu trả lời “Không”, trong khi có những người khác...” Cô mỉm cười với anh thật dịu dàng. “Tôi hy vọng chúng ta sẽ có dịp gặp lại.”
“Làm cách nào tôi...” Danny định hỏi, nhưng Sarah đã đi cách xa anh quá nửa căn phòng; loại phụ nữ cho rằng nếu bạn muốn tìm cô ta, bạn sẽ tìm được. Danny quay lại và thấy Craig đang nhìn anh chăm chú hơn.
“Spencer, thật hay là cậu đã đến,” Davenport nói. “Tối nay tớ được đấy chứ?”
“Chưa bao giờ tuyệt vời hơn,” Craig đáp.
Danny nghĩ đã tới lúc ra về. Anh không còn cần nói chuyện với Davenport nữa, và cũng như Sarah, anh có một cuộc gặp cần chuẩn bị. Anh dự định sẽ thật tỉnh táo khi người đấu giác mang lô 37 ra chào bán.
“Xin chào, anh chàng lạ mặt. Anh biến mất đi đâu vậy?”
“Gặp phải một kẻ thù cũ,” Danny nói. “Còn cô?”
“Vẫn những trò vè cũ rích. Chán không thể tả được,” Katie nói. “Em chán ngấy bữa tiệc này rồi. Anh thì sao?”
“Anh chuẩn bị về đây.”
“Ý kiến hay đấy,” Katie nói, nắm lấy tay anh. “Tại sao chúng ta không chuồn cùng nhau?”
Họ cùng đi qua căn phòng tiệc, hướng tới cánh cửa quay. Khi Katie đã ra đến hè đường, nàng vẫy một chiếc taxi.
“Về đâu, quý cô,” tay lái xe hỏi.
“Chúng ta đi đâu đây?” Katie hỏi Nick.
“Số mười hai The Boltons.”
“Tới liền, thưa quý vị,” tay lái xe đáp, câu trả lời gợi lại cho Danny những kỷ niệm đượm buồn.
Danny chưa kịp ngồi xuống đã cảm thấy một bàn tay đặt lên đùi mình. Cánh tay còn lại của Katie quàng lấy cổ anh, nàng kéo anh vào lòng mình.
“Em phát chán với việc làm diễn viên dự phòng rồi,” nàng nói. “Em sẽ chiếm phần chủ động để thay đổi.” Nàng cúi người ra trước và hôn anh.
Khi chiếc taxi dừng lại trước cửa nhà Nick, không còn mấy chiếc khuy chưa được cởi tung ra. Katie lao vụt ra khỏi xe, chạy lên trước cửa nhà trong khi Danny trả tiền taxi lần thứ hai tối hôm đó.
“Ước gì tôi còn ở tuổi anh bạn,” tay lái xe nhận xét.
Danny phá lên cười, đến bên Katie trước cửa nhà. Phải mất chút thời gian anh mới tra được chìa vào khóa, và trong khi hai người vừa quấn lấy nhau vừa bước vào tiền sảnh, nàng cởi phăng áo jacket của anh ra. Hai người để lại một dãy quần áo rải từ cửa trước đến tận phòng ngủ. Nàng kéo anh tới bên giường, lôi anh đè lên người nàng. Một điều nữa Danny đã lâu chưa được trải qua.