CHƯƠNG 17
.
.
Lúc Miêu tiên sinh ôm theo gói to gói nhỏ gõ cửa nhà Tiểu Trương, y cảm thấy trước giờ mình chưa từng khẩn trương như vậy. Đến cả cái lúc y tỏ tình với Tiểu Trương, y cũng chưa từng như thế. Cửa mở rất nhanh, người phụ nữ mở cửa nhìn thấy Tiểu Trương, lộ vẻ vui mừng, “Về rồi à?”
Tiểu Trương kêu một tiếng mẹ, rồi sờ sờ mặt bà, khẽ sờ lên nếp nhăn bên khóe mắt bà, lại sờ sờ đôi gò má của bà, nói: “Mẹ gầy quá!”
Má Trương vui mừng, cầm tay Tiểu Trương, nói: “Đâu có, ngày càng mập ra đấy!” Mắt bà lia qua, nhìn thấy Miêu tiên sinh đang đứng cạnh bên. Gương mặt giống Tiểu Trương tới sáu bảy phần, vừa nhìn thì biết ngay là mẹ con. Tim Miêu tiên sinh đập mạnh một cái, nhủ thầm, đây nhất định là một người phụ nữ rất giỏi, mới có thể nuôi Tiểu Trương tới lớn khôn, lại còn dạy dỗ tốt như vậy. Lòng ngẫm thế, nụ cười trên mặt y cũng đặc biệt chân thành, vội vàng hô một tiếng, “Dì!”
Nhà không lớn, ba người vào nhà xong thì xếp ghế ngồi thành một vòng. Miêu tiên sinh luôn nở nụ cười, đưa chiếc khăn choàng cổ bằng nhung y mua ở trung tâm thương mại tới, nói: “Trời lạnh, một chút, tâm ý. Mua theo dáng Tiểu Trương, mong là thích hợp!” Bên chân còn đặt một đống đồ Tết, mỹ phẩm dưỡng nhan, cả mấy túi to đùng.
Xưa nay má Trương đều tiếc mua hàng tốt như vậy, huống hồ trong thị trấn nhỏ này cũng ít khi được thấy, lần này được Miêu tiên sinh lấy lòng, bà vừa trách y khách sáo, vừa lo lắng, không biết nên trả lễ thế nào.
Miêu tiên sinh cười, vỗ vỗ Tiểu Trương, “Đừng khách khí, người một nhà, nên mà!”
Tiểu Trương đỏ mặt, gật đầu: “Ừm, Miêu tiên sinh là người một nhà!”
Ba người ngồi tán gẫu một hồi, cũng không gì ngoài cuộc sống lẫn nhau. Trong lúc nói chuyện, có nhắc tới chuyện trước đây của Tiểu Trương, rằng mùa đông năm đó, cũng vào dịp Tết, lúc ấy Tiểu Trương còn nhỏ, cầm theo ít tiền, ra ngoài, đến căn tiệm ở bên sông mua đồ Tết. Khi đó, mắt Tiểu Trương đã trở nên mơ hồ rồi, lúc qua cầu, cậu giẫm phải đuôi con chó. Con chó đau, sủa to, làm Tiểu Trương hoảng sợ, ngã xuống đất. Khi đó, cậu buông tay ra, làm nửa túi táo và đậu đỏ rơi tuốt xuống sông.
Từ nhỏ, Tiểu Trương đã biết mẹ mình kiếm tiền không dễ, mắt thấy nửa túi đồ Tết không còn, cậu không chút suy nghĩ, chạy tới bờ sông, cởi giày, xoắn ống quần, chân trần, bước vào dòng nước lạnh như băng. Tết đến, nước sông rất lạnh, một đứa nhỏ bảy, tám tuổi đứng dưới nước vớt từng quả táo, từng hạt đậu đỏ. Mắt cậu vốn nhìn không rõ, thành ra phải đứng dưới nước mò thật lâu. Cho tới khi má Trương thấy con mình đi mua đồ lâu quá vẫn chưa về, bà ra ngoài tìm, thì tay chân cậu đã lạnh tím ngắt.
Chuyện lần đó khiến má Trương hoảng sợ, rơi nước mắt. Sau lại, Tiểu Trương về nhà làm ấm chân tay, nhưng hôm sau, lại bắt đầu nứt da. Về sau, mỗi năm đều như vậy, cái chứng ấy có vứt cũng chẳng đi.
Mỗi năm Tết tới, má Trương đều mang chuyện này ra nói. Tiểu Trương nghe cũng thấy ngượng, cười nói: “Con đâu có nghĩ nhiều như vậy, không phải mẹ luôn dạy con phải biết tiết kiệm hay sao?”
Má Trương thở dài, cầm tay Tiểu Trương lên nhìn nhìn, lại đặt vào lòng bàn tay xoa xoa, đau lòng nói: “Năm nay, tay không bị nữa!”
Tiểu Trương: “Mỗi ngày con đều làm việc mà! Hơn nữa, trong nhà Miêu tiên sinh rất ấm!”
Miêu tiên sinh đau lòng, nhìn bàn tay gầy teo của Tiểu Trương. Nghe má Trương kể, y thật muốn ôm Tiểu Trương vào lòng, hôn một trận. Y lại càng muốn quay về mấy năm trước, kéo cậu nhóc đứng trong nước ấy lên hôn, sưởi ấm người cậu. Nhưng hiện giờ, y chỉ có thể trơ mắt ra nhìn cậu mà thôi.
Ngồi nói chuyện một hồi, hiểu biết về đối phương một chút, má Trương mới thấy thoải mái hơn nhiều. Thật ra thì con bà đã sớm kể cho bà nghe chuyện về Miêu tiên sinh rồi, không chỉ là biết thôi, mỗi ngày còn nghe con mình bảo Miêu tiên sinh tốt với cậu thế nào, nhân phẩm Miêu tiên sinh ra làm sao. Làm mẹ, chút nhạy cảm vẫn luôn có, bà cảm thấy con mình rất có hảo cảm với người đàn ông này. Ban đầu, bà còn lo thằng nhỏ bị người ta lừa, thời nay, làm gì có ai tốt bụng, rộng rãi vậy chứ? Giờ gặp người thật, bà cũng bắt đầu có hảo cảm với y – bà cảm thấy người này rất lễ phép, nói chuyện cũng thật lòng, không giống một tên lừa gạt. Quan trọng nhất là, người ta thật sự xem con của bà như người một nhà, y nắm rõ những thói quen sinh hoạt của Tiểu Trương còn hơn cả người làm mẹ như bà, bà còn lo gì nữa chứ.
Má Trương ngồi một hồi, bảo hai người ngồi chơi, bà xuống bếp làm vài món.
Miêu tiên sinh quay đầu lại nhìn bóng lưng bận rộn của má Trương, rồi lặng lẽ nắm tay Tiểu Trương, hỏi: “Nhóc à, mẹ em bao nhiêu rồi?”
Tiểu Trương nở nụ cười, đáp: “Quê em kết hôn sớm lắm, năm nay, mẹ em mới bốn mươi thôi!”
Miêu tiên sinh nghe vậy, cười nói: “Chẳng trách lại trẻ đẹp như vậy, anh thấy hai người, giống nhau lắm…” Qua một hồi, y mới giật mình, “Bốn mươi? Vậy không phải, chỉ lớn hơn anh tám tuổi thôi sao?”
Tiểu Trương lo lắng, hỏi: “Anh thích mẹ em rồi à?”
Phốc — Chút nữa Miêu tiên sinh đã ngã từ trên ghế xuống đất.
Miêu tiên sinh vào trong bếp, hỏi xem chiều nay dùng món gì. Y mang tạp dề vào, nói: “Dì, hai người, vừa sum họp, dì ra ngoài, trò chuyện với Tiểu Trương đi. Nấu ăn, là sở trường của cháu!”
Tranh tới tranh lui một hồi, má Trương mới hay là mỗi ngày Tiểu Trương đều ăn cơm ở nhà Miêu tiên sinh, trong nhất thời, bà vừa thấy cảm kích lại vừa ngượng ngùng. Sau cùng, bà đã cảm động trước sự thành khẩn của y, tháo tạp dề, đi trở ra, ngồi xuống cạnh Tiểu Trương. Cứ thế, hảo cảm của bà với y lại tăng thêm một phần.
Bữa cơm ấy, Miêu tiên sinh nấu thật dụng tâm, ba người cũng ăn rất vui vẻ. Ăn xong, Miêu tiên sinh lại ngồi thêm một hồi, rồi bảo phải về nhà. Má Trương thấy vậy, áy náy, nói: “Ngại quá, Miêu tiên sinh, nếu trong nhà có hai gian phòng, thì có thể giữ cậu ở lại rồi!”
Miêu tiên sinh vẫn nở nụ cười chân thành, nói: “Không, không cần đâu, không dám phiền hai người. Hai ngày nữa, cháu lại tới thăm Tiểu Trương!”
Ba người đứng ở cửa nói thêm mấy câu, ngay cả tay của Tiểu Trương, Miêu tiên sinh cũng không dám nắm, y đã xoay người lên xe.
Đêm đó, ngồi trong căn phòng vắng lặng, đột nhiên Miêu tiên sinh cảm thấy thật cô đơn. Y lấy di động ra, rà tới số của Tiểu Trương, rồi lại chán nản quẳng điện thoại sang bên, để chính mình chìm trong bầu không khí tối tăm.
Aizz, quả nhiên khi con người ta lớn tuổi, sẽ dễ dàng cảm thấy cô đơn. Y nghĩ thầm.
.