CHƯƠNG 6
.
.
Miêu tiên sinh rất ít khi nói chuyện trước mặt người lạ. Mấy năm trước, y còn hay thử nói chuyện, nhưng do vấn đề truyền âm từ máy trợ thính, cách y nói chuyện rất lạ, người ta nghe không hiểu. Riết rồi, y cũng không muốn nói nữa.
Gần đây, Miêu tiên sinh mới đổi cho mình một cái máy trợ thính chất lượng hơn, thi thoảng y còn trò chuyện với cô bé trông tiệm, hiệu quả cũng tốt lắm. Nhưng lâu rồi không mở miệng, giờ muốn nói chuyện cũng có chút khó khăn.
Cậu nhóc số 86, dường như tên là Tiểu Trương. Lúc cậu tới, Miêu tiên sinh đang ở sau nhà chuẩn bị cơm chiều. Giờ nếu khách đã tới, lại là Tết Trung Thu, Miêu tiên sinh cho cô bé về nhà trước, cũng treo tấm bảng nghỉ bán trước nhà. Y gác phần thức ăn đã chuẩn bị được một nửa sang bên, mở cửa phòng sấy ra, kéo Tiểu Trương vào phòng mình.
Tiểu Trương hít một hơi, trong nhà Miêu tiên sinh có một mùi hương khiến cậu phải hoài niệm. Đó là hơi thở của gia đình, một mái nhà chân chính mà bầu không khí ở ký túc hội sở không thể nào có được. Cậu nghiêng tai nghe thử, ngoài hai người bọn họ ra, còn có mấy người, rất nhỏ, cơ hồ nghe không được tiếng bước chân.
Trong lúc Tiểu Trương còn đang phân biệt tiếng bước chân ấy, Cà Phê đã cọ cọ vào chân cậu. Cậu dừng bước, không thể phân biệt được là mình đã đụng vào thứ gì. Miêu tiên sinh chậm rãi nói: “Không…cắn người, nó muốn, thân thiết với cậu!”
Cà Phê ngưỡng mặt lên, meo một tiếng với người khách lạ.
Tiểu Trương nở nụ cười, hỏi thử: “Là mèo sao?”
“Ưm, vuốt…vuốt nó!”
Tiểu Trương ngồi xổm xuống, vuốt ve. Đầu ngón tay cậu đã chạm vào một vật bé nhỏ, lông xù.
“A…” Cậu hô lên một tiếng, thì ra mèo là một vật mềm mại, đáng yêu như vậy. Cậu bạo gan, thử sờ lên lưng Cà Phê, lại sờ đầu, chạm vào hai lỗ tai hình tam giác. Sau đó lại sờ sờ bốn chân, cảm nhận hình dạng của nó. Con mèo nhỏ cũng ngồi xuống, hưởng thụ vuốt ve, còn quay đầu liếm liếm tay cậu.
Tiểu Trương đỏ mặt, da mặt cậu mỏng lắm, chỉ cần thẹn thùng một chút đã đỏ mặt, kích động một chút cũng đỏ mặt. Cậu vuốt ve mấy cái, lưu luyến không rời.
“Nó tên…Cà Phê. Một con khác…tên, Trà Sữa!” Miêu tiên sinh lại nắm tay Tiểu Trương, dẫn cậu tới sô pha trong phòng khách.
“Ngồi,” Y nói: “Tôi đi, nấu cơm!”
Tiểu Trương rất muốn hỏi có cần giúp gì không, nhưng cậu sợ càng giúp lại càng phiền, nên ngoan ngoãn ngồi yên đó, gật đầu. Miêu tiên sinh rót cho cậu tách trà, mở radio, sau đó, ôm một con mèo khác tới, đặt vào lòng cậu.
“Cà Phê?”
“Trà Sữa,” Miêu tiên sinh nói, “Trà Sữa lười lắm, không thích đi đâu! Cậu ôm, sẽ tốt hơn!”
Trà Sữa béo hơn Cà Phê một chút, tròn tròn, mập mập. Tiểu Trương sợ dọa chạy bé mèo, ngồi ngay ngắn cẩn thận nghiên cứu. Sinh vật được gọi là mèo ấy ngoan ngoãn ngồi trên đùi cậu không nhúc nhích, cậu chờ khoảng nửa giờ, Miêu tiên sinh mới mời cậu ngồi vào bàn ăn.
Đoán chắc sức ăn của Tiểu Trương không bao nhiêu, Miêu tiên sinh xới cho cậu nửa chén cơm và một tá đồ ăn. Vừa ăn, hai người vừa nói cho nhau nghe cuộc sống của hai người, cả hai đều thấy đồng cảm với nhau.
Bữa cơm này, Tiểu Trương nói chuyện rất vui, nhưng ăn thì rất vất vả. Trước lúc tới đây, ông chủ đã mời bọn họ ăn một bữa rồi. Mọi người đều là những kẻ tật nguyền ra ngoài làm việc kiếm sống, Tiểu Trương rất xem trọng tình nghĩa với họ, cho nên bữa cơm ấy cậu nhất định phải ăn. Chẳng qua là chỉ mới ăn được một nửa, cậu đã xin lui, rồi chạy tới nhà Miêu tiên sinh. Đến hiện tại, bụng cậu đã no căng rồi. Nhưng mà, ý tốt của người ta, không thể tùy tiện lãng phí nha. Tiểu Trương kiên trì, ăn hết mớ đồ ăn y gắp, cậu thấy no lắm. Cho nên, ngay khi Miêu tiên sinh xới thêm cho cậu một chén, cậu đã lộ vẻ mặt khó xử.
“A…” Miêu tiên sinh chần chờ, “Không hợp khẩu vị của cậu sao?” Đây là lần đầu tiên y thấy người ta ăn thức ăn do mình nấu mà lộ ra vẻ mặt này.
Tiểu Trương vừa nghe, lập tức phân bua, “Không không, ngon lắm, chỉ là tôi ăn hơi ít…” Cậu dừng một chút, thấy Miêu tiên sinh không đáp, cậu hối hận, cắn răng, nói: “Vậy…Tôi muốn ăn thêm nửa bát, có được không?”
“Ưm!”
Miêu tiên sinh trả lời thật vui vẻ.