Kẻ Mù – Người Điếc

Chương 9: Chương 9




CHƯƠNG 9

.

.

Nhà của Miêu tiên sinh, Tiểu Trương đã quá quen, nhưng khi thật sư dọn vào ở, vẫn có chút bất an.

Vì để thích nghi với cuộc sống mới của hai người, Miêu tiên sinh đã thay đổi tập quán sinh hoạt của mình. Đầu tiên là bày trí trong nhà, y dọn đống rương đồ đặt ở cửa phòng đi, rồi lại dọn cây lau nhà cho vào góc toilet, lại còn mua thêm tấm nhựa dán vào góc tường, sợ Tiểu Trương đụng trúng.

Bán thực phẩm, nhất định phải dậy sớm. Trước đây, ban ngày Miêu tiên sinh làm việc, đến tám giờ tối sẽ đóng cửa, nghỉ ngơi, đọc sách báo, còn chưa tới chín giờ đã đi ngủ. Nhưng từ lúc ở cùng với Tiểu Trương, không chỉ mỗi ngày, y đều mang cơm trưa tới cho cậu, tối còn đón cậu tan ca. Ca đêm của hội sở phải tới tận mười một giờ mới xong việc, Miêu tiên sinh vừa ngáp, vừa nghiêng đầu tính sổ sách. Chờ đến giờ Tiểu Trương tan tầm, nắm tay dắt cậu về nhà.

Tiểu Trương biết trước đây Miêu tiên sinh từng có một người vợ, cho nên dù y sống một mình, nhưng giường ngủ lại là giường đôi. Hiện giờ, y đã chia cho cậu nửa phòng ngủ, nửa cái giường, lại còn chia nửa cái chăn — sớm biết như vậy, cậu đã vác cái chăn ở ký túc xá lại rồi, cậu tiếc nuối, nhủ thầm. Hai thằng đàn ông —- Tiểu Trương cảm thấy có thế nào thì mình cũng là một thằng đàn ông — mà cùng đắp một cái chăn, Miêu tiên sinh lại còn thích gác tay ngang bụng cậu, giống y như cha mẹ và con cái trong nhà. Tiểu Trương hiểu chuyện sớm, ngay cả mẹ của cậu cũng chưa từng đối xử với cậu giống như Miêu tiên sinh nha.

Lúc này, Tiểu Trương đang nằm trên giường miên man suy nghĩ, trên vai cậu có một bàn tay xoa xoa cho cậu.

Do sống cùng nhau, nên Miêu tiên sinh cũng biết, mỗi ngày đều phải mát xa cho người khác, cũng sẽ có lúc Tiểu Trương thấy bả vai mình đau ê ẩm.

“Làm nghề này, đến khi lớn tuổi, bả vai, sẽ tổn lắm!” Tiểu Trương nằm trên giường, nói: “Bệnh nghề nghiệp mà, cũng hết cách, Ai…Miêu tiên sinh, anh thật lợi hại!”

Miêu tiên sinh học kỹ thuật mát xa của Tiểu Trương, xoa bóp cho cậu, tuy là không đúng huyệt vị lắm, nhưng thành ý thì trăm phần trăm. Tiểu Trương nằm sấp trên giường, cong khóe môi lên hưởng thụ — đây là lần đầu tiên có người phục vụ cho cậu nha.

Bấy giờ, Tiểu Trương lại nhớ tới ban sáng, lúc Miêu tiên sinh tới, đồng nghiệp của cậu đã nói đùa rằng: Bạn trai của cậu đưa cơm tới. Tiểu Trương không khỏi bật cười — Con trai cũng có thể có bạn trai sao, lũ ngốc.

“Cười, cái gì?” Miêu tiên sinh vừa xoa xoa cánh tay cho Tiểu Trương vừa hỏi.

Tiểu Trương đáp: “Tôi cười bọn họ nói anh giống bạn trai tôi, ha ha!”

Miêu tiên sinh dừng lại: “…Cậu, cảm thấy thế nào?”

Tiểu Trương, “Tôi cảm thấy gì?”

Miêu tiên sinh: “Tôi, giống cái gì của cậu?”

Tiểu Trương nghĩ nghĩ, trên mặt nở nụ cười ngượng ngùng, thú thật: “Tôi…Tôi cảm thấy anh giống ba tôi!” Nói chung là không giống bạn trai mà phải không?

“…”

“Miêu tiên sinh?”

“…”

“Miêu…Tiên sinh?”

“…Tôi thấy hơi mệt, ngủ trước!”

“Ờ…”

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.