Kẻ Mù, Người Điếc

Chương 10: Chương 10




CHƯƠNG 10

.

.

Lần đầu tiên Tiểu Trương thấy Miêu tiên sinh nổi giận là Tết Nguyên Đán năm thứ hai. Chuyện này có chút đáng sợ, Tiểu Trương nghĩ, tuyệt đối không thể chọc giận y được.

Mọi chuyện nên kể từ mấy ngày nghỉ Tết, Tết đến, Tiểu Trương được nghỉ ba ngày, Miêu tiên sinh và Tiểu Trương làm ngành dịch vụ, không có kỳ nghỉ thật sự. Hiếm khi được rảnh rỗi, Miêu tiên sinh quyết định treo bảng ngừng kinh doanh trước tiệm, rút ra hai ngày để dẫn Tiểu Trương ra ngoài chơi.

Miêu tiên sinh nhờ người sửa lại chiếc xe bánh mì cũ của mình, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, sáng sớm xuất phát tới thành phố kế bên. Rầm rập, chiếc xe già còm cõi chạy mất hai giờ, chở Tiểu Trương vào thành phố. Ở đấy, có một ngọn núi gọi là Phượng Dương, cao mấy trăm mét, nhưng phong cảnh thì đẹp vô cùng, lúc hai người tới, thấy có đôi tân nhân đang chụp ảnh cưới dưới chân núi.

Tiểu Trương bị say xe, vừa xuống xe thì ngả thất điên bát đảo, Miêu tiên sinh lột một miếng mứt mơ nhét vào miệng cậu, quàng khăn cổ kín như bưng. Còn y thì quải theo một chiếc túi lớn, dắt cậu lên núi.

Đi được một hồi, gió lạnh thổi tới, Tiểu Trương đi chậm lại, ngẩng đầu nghe nghe, cao hứng nói: “Có rất nhiều cây!”

Miêu tiên sinh đáp: “Ừ, trên đỉnh núi, có, miếu Nguyệt Lão, là thắng cảnh!” Kéo bả vai Tiểu Trương qua, “Bên phải cậu, là rừng cây, có người đang chụp ảnh cưới, thật lạnh!”

Tiểu Trương lại hỏi: “Áo cưới lạnh lắm sao?”

Miêu tiên sinh kéo cậu sát vào lòng mình, “Vải ít lắm!”

Tiểu Trương quay về phía đằng xa, hỏi: “Cô dâu đẹp không?”

Miêu tiên sinh vỗ vỗ đầu Tiểu Trương, lắp bắp: “Sao vậy, nhóc con, muốn vợ à?”

Tiểu Trương ngây ngô nói: “Không có, chỉ hỏi chút thôi, có đẹp tôi cũng không nhìn thấy. Vả lại, sao có cô nào để ý tới tôi chứ!”

Miêu tiên sinh lại nắm tay cậu, dắt cậu đi về phía đỉnh núi, “Cậu còn nhỏ!”

Hai người mua vé vào cửa, đi lên núi. Tiểu Trương hỏi: “Miêu tiên sinh, vé vào cửa bao nhiêu tiền, về tôi trả lại cho anh?”

Miêu tiên sinh cười nói: “Không nhiều lắm, vừa đủ một lần mát xa!”

Tiểu Trương bật cười: “Được rồi, tôi hiểu mà!”

Miêu tiên sinh: “Mát xa toàn thân!”

Tiểu Trương, “…”

Trước lúc dẫn Tiểu Trương lên núi, Miêu tiên sinh đã đắn đo rất nhiều. Tiểu Trương không thấy đường, nhưng các giác quan khác lại rất linh mẫn, dẫn cậu lên múi, để cậu có thể cảm giác được hoàn cảnh xung quanh, ngửi được, nghe được, đụng tới được, có đôi lúc không nhìn bằng mắt, lại có thể cảm nhận được nhiều thứ hơn. Đối với Tiểu Trương mà nói, đây mà một chuyện rất có ý nghĩa.

Hai người họ từ từ, cẩn thận đi lên. Xuất phát từ an toàn, Miêu tiên sinh nắm chặt tay Tiểu Trương, đi theo sát cậu, hai mắt nhìn chằm chằm bước chân cậu, sợ cậu vấp ngã. Đồng thời, y cũng sợ tay Tiểu Trương bị lạnh, đây là công cụ kiếm cơm của cậu, cho nên y đã nhét một tay của cậu vào túi áo khoác của mình, còn tay kia thì nắm chặt.

Do bị nhắc nhở phải cẩn thận liên tục, cũng bị dẫn vòng qua một đống chướng ngại, Tiểu Trương biết là Miêu tiên sinh chưa hề thả lỏng bao giờ. Trong lòng Tiểu Trương có gì đó khác thường, có cảm giác ngứa ngáy. Dù sao thì cha cậu đã chết từ rất sớm, cậu chưa từng hưởng thụ tình cảm của cha bao giờ. Nhưng có đôi lúc, cậu nghe trong radio nói, tình thương của cha là nghiêm khắc, còn của mẹ thì dịu dàng…Tiểu Trương ngây thơ nghĩ, sao Miêu tiên sinh cũng dịu dàng như thế…

So với những người khác, hai người họ phải mất nhiều thời gian hơn mới đi tới miếu Nguyệt Lão giữa sườn núi. Mùa đông, trời lạnh, người lên núi không nhiều lắm, có chút quạnh quẽ. Miêu tiên sinh dẫn Tiểu Trương tới trước miếu, trêu chọc, “Nhóc à, xin quẻ xâm không?”

Thầy bói ngồi ở cửa thấy thế nhiệt tình hỏi: “Hai vị là cầu con cái hay là cầu duyên?”

Tiểu Trương, “…”

Tiểu Trương xấu hổ, kéo khăn quàng cổ xuống, để người ta thấy cậu là nam.

Thầy bói, “…”

Tiểu Trương bất mãn, nói: “Đi thôi, Miêu tiên sinh! Có nhiêu đó mà cũng nhìn nhầm, không chính xác đâu!”

Miêu tiên sinh nở nụ cười cổ quái, nắm tay Tiểu Trương đi. Trước lúc xoay người đi, y bỏ chút tiền lẻ vào trong mâm gã thầy bói.

Lúc hai người bước khỏi miếu Nguyệt Lão, trời cũng vừa đổ tuyết. Vách ngoài miếu được xây từ đá, cây tùng bao quanh, tuyết bay đầy trời để lộ phong cách kiến trúc cổ xưa, đúng là đẹp không gì tả xiết.

Tiếc là, cậu không nhìn thấy gì cả. Miêu tiên sinh nghĩ nghĩ, kéo bàn tay của Tiểu Trương trong túi mình ra. Tiểu Trương đứng ngơ ngác, Miêu tiên sinh đang tháo bao tay cậu ra. Nhưng chỉ một lát sau, cậu đã hô lên một tiếng, “A…Rơi vào trong tay tôi!”

Bông tuyết thật nhỏ rơi giữa lòng bàn tay ấm áp, mới đó đã hóa thành một giọt nước. Ngay sau đó, lại có một bông tuyết liều lĩnh rơi xuống. Tiểu Trương nở nụ cười, Miêu tiên sinh lại mang bao tay vào cho cậu, nói: “Tuyết rơi!”

Tiểu Trương ngẩng đầu, hít hít hương vị tuyết.

Tiểu Trương kiên trì đi tới đỉnh núi, đứng trên đỉnh nghe gió thổi phần phật bên tai. Rồi sau đó, hai người ngồi xe đi trở xuống núi, ở lại một khách sạn có ôn tuyền. Tiểu Trương sợ phí tiền, cứ kiên quyết không chịu đi. Sau một phen bị Miêu tiên sinh sờ sờ cổ –đó là nơi nhột nhất của cậu–cậu đành phải đi theo.

Miêu tiên sinh cười nói: “Nhóc à, nếu cậu là vợ, nhất định rất hiền lành!”

Tiểu Trương ngẫm, là do tôi kiếm tiền không dễ nha.

Lúc bọn họ bước ra ngoài, trên mặt đất vẫn còn một lớp tuyết. Suối nước nóng ngoài trời bốc hơi nóng, tỏa ra một mùi hương chỉ thuộc riêng về nó. Tiểu Trương và Miêu tiên sinh cởi sạch, chỉ còn chừa độc cái quần bơi, rồi khoác áo đi ra ngoài. Miêu tiên sinh cởi áo khoác ra giúp Tiểu Trương, sau đó vỗ vỗ bả vai cậu, ý bảo cậu đừng nhúc nhích, y đi tìm chỗ cất áo khoác vào.

Miêu tiên sinh bỏ máy trợ thính trong phòng, không có máy trợ thính, y không cách nào nói chuyện. Thế giới của y lâm vào một khoảng yên lặng, cũng không nghe thấy lúc hai người tới đó, trong suối nước nóng có một đám nhóc đang nói, “Ha ha! Cậu nhìn người kia xem, có phải mù không?”

Tiểu Trương lo lắng, đứng đó. Cũng không phải cậu để ý chuyện người khác nói cậu là người mù, mà cậu nghe thấy đám nhóc đó đang đánh đố cậu có mù thật không, lại còn có người nói, có cách chứng minh mọi chuyện. Tuy tôi nhìn không thấy, nhưng tôi nghe được nha…Cậu nhủ thầm.

Nhưng cậu cũng biết, phiền phức sắp kéo tới rồi. Miêu tiên sinh vừa mới đi, mấy đứa nhỏ đó đã chạy tới, vây quanh cậu, hô to. Thấy Tiểu Trương giật mình, dường như chúng thấy thú vị, vây quanh cậu chạy loạn xạ, còn có người nói, “Cậu xem đi, xem đi, anh ta đúng là người mù!”

Tiểu Trương có chút tức giận, nói: “Tôi là người mù, mấy đứa…Mau dừng lại!” Người không thấy gì sợ nhất là xung quanh đầy những âm thanh hỗn tạp. Tiểu Trương sợ tới mức tìm không ra phương hướng, lùi về sau hai bước. Đột nhiên dưới chân cậu trống rỗng, ngã vào trong hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.