Kẻ Mù, Người Điếc

Chương 22: Chương 22




CHƯƠNG 22

.

.

Aizz, má Trương thở dài, bà cảm thấy con mình thật không có tiền đồ. Mẹ đây giúp mày xem nhân phẩm của người ta, vậy mà mày còn cong khuỷu tay ra ngoài. Bà ngậm đắng nuốt cay nuôi con tới lớn như vậy, sao mới mấy tháng đã chạy theo người khác rồi…

 

Miêu tiên sinh không hiểu đầu đuôi gì cả, y vẫn quỳ ở đó, tay bưng trà. Má Trương nói: “Được rồi, được rồi! Đứng lên đi, mất công con tôi lại bảo tôi ức hiếp cậu!”

 

Miêu tiên sinh: “Mẹ!”

 

Má Trương, “Đừng vội gọi mẹ. Tôi sẽ quan sát hai người nửa năm, nếu nửa năm tới đều tốt đẹp, thì tách trà của cậu tôi sẽ nhận. Còn nếu không tốt thì dẹp, đừng mơ mộng gì nữa!”

 

Miêu tiên sinh vội vàng lấy lòng, nói: “Đúng, đúng vậy, mẹ nói rất đúng!”

 

Tiểu Trương bật cười.

 

Dẫn Tiểu Trương về nhà, Miêu tiên sinh mới rõ đầu đuôi mọi chuyện. Thì ra là ba ngày trước, sau khi Miêu tiên sinh về nhà, Tiểu Trương đã nói cho mẹ cậu biết chuyện giữa hai người. Cậu hiểu tính mẹ mình lắm, nếu tự dưng Miêu tiên sinh tới thưa chuyện, thì hậu quả e là rất nghiêm trọng. Thà là cậu nói trước, để bà chấp nhận từ từ. Dù gì thì cũng là máu mủ ruột rà, cho dù có giận thế nào, thì bà cũng không làm gì cậu.

 

Cho nên, đêm đó trước lúc ngủ, Tiểu Trương nịnh bợ, nói: “Mẹ, con mát xa cho mẹ nha!”

 

“Không phải hôm qua đã mát xa rồi sao?”

 

“Không sao đâu, mỗi ngày phải mát xa một lần mới tốt…”

 

“Mỗi ngày con đều mát xa cho người ta, mẹ không muốn con mát xa nữa đâu, lo mà nghỉ ngơi cho khỏe đi!”

 

“Không, không, con không thấy mệt gì cả!”

 

“Con trai, có phải con có chuyện gì muốn nói với mẹ không?”

 

“…”

 

Tiểu Trương đã thành công chiếm đóng bả vai của bà, xoa bóp.

 

“Mẹ à, mẹ nói, nếu con thích một người, sau đó, người nọ cũng vừa lúc thích con, mẹ thấy khả năng đó có nhiều hay không?”

 

“Ha, thằng bé nhà tôi bắt đầu biết yêu rồi à?”

 

“Mẹ còn chưa nói cho con biết, con thích một người, vừa lúc người ta cũng không chê con mù, không chê con kiếm không được nhiều tiền, không có cuộc sống thoải mái. Người như vậy, còn rất thích con, chịu ở cùng con cả đời, như vậy, liệu có thể xảy ra không?”

 

Bà xúc động, vỗ vỗ bàn tay trên vai mình, “Con còn nhỏ, gấp gì chứ? Duyên phận sẽ tới thôi!”

 

Tiểu Trương: “Mẹ à, tuy là thầy Lưu luôn bảo chúng con phải lạc quan làm người, nhưng có lúc, đến tối, con thường suy nghĩ, đời này, con thật có thể kết hôn sao? Những người có hoàn cảnh giống như con, thậm chí còn tốt hơn con, họ có thể tìm thấy hạnh phúc của chính mình sao?”

 

Bà thấy mũi mình cay cay. Những người ở đây kết hôn rất sớm, Tiểu Trương cũng đã hai mươi, theo thói quen ở đây thì đã có thể thu xếp được rồi. Cũng không phải bà không dò mối cho cậu, nhưng người ở đây có ai không biết, cậu trai nhà họ Trương là một người mù, từ nhỏ đã mất cha, điều kiện trong nhà cũng không tốt, có ai dám tới làm mai làm mối.

 

Bà cầm tay Tiểu Trương, nói: “Là mẹ có lỗi với con. Số con không tốt, mẹ cũng không thể cho con được thứ gì!”

 

Tiểu Trương đưa tay ôm lấy cổ bà, “Số con vậy là tốt lắm rồi, con có mẹ, còn có Miêu tiên sinh!”

 

Má Trương, “Miêu tiên sinh đúng là rất tốt!”

 

Tiểu Trương, “Ừm…Mẹ, con…Con và anh ấy, tốt lắm!”

 

Má Trương, “…”

 

“…”

 

Má Trương, “Con và cậu ấy?”

 

“Ừm!”

 

“Tốt lắm sao?”

 

“Ừm!”

 

“…Quỳ xuống cho tao!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.