Kẻ Mù, Người Điếc

Chương 25: Chương 25




CHƯƠNG 25

.

.

Nghe thấy thái độ của ba mình hơi mềm lại, Miêu tiên sinh mới thẳng thắn kể chuyện trong nhà mình cho Tiểu Trương nghe. Thì ra sau khi ly hôn không lâu, ba mẹ y đã biết tính hướng của y rồi. Khổ cái là Miêu tiên sinh không được may mắn, y muốn tìm một người, xác định xem có phải mình là đồng chí hay không. Thế là y gia nhập vào một nhóm đồng chí, mọi người vừa gặp mặt lần đầu, còn chưa thế nào thì đã bị ba mẹ y bắt gặp. Bảo là tới tiệm tìm y, cuối cùng nhìn thấy nhật ký điện thoại, nên chạy tới chỗ y gặp mặt bắt tại tay.

Sau lại, Miêu tiên sinh lén người nhà tiếp tục qua lại với một cậu thanh niên nhìn khá sạch sẽ trong nhóm, tuy là đến cuối cùng chuyện này không thành, nhưng Miêu tiên sinh cũng đã có khẳng định chính xác cho tính hướng của mình rồi. Sau một lần bắt tại trận, ba mẹ y lập tức liều mạng tìm đối tượng cho y, nhưng thái độ của Miêu tiên sinh cũng rất rõ ràng, con biết mình là một thằng đồng tính luyến ái, hơn nữa đến cả ba mẹ cũng biết, không thể tiếp tục làm khổ người ta. Nếu lại cưới thêm một người phụ nữ, thì nhất định cô ấy cũng sẽ không chịu nổi như vợ trước của con, tội tình gì phải như vậy chứ.

 

Mềm nắn rắn buông cũng đã ngót mấy năm trời, cuối cùng thì mẹ y đã không còn kiên định như trước. Nhưng ba y vẫn còn rất giận, y gọi tới sẽ tắt máy ngay, lại còn ra lệnh không cho mẹ y mở cửa, trừ phi y chịu hối lỗi, dẫn vợ về nhà. Con người, đến cả thiếu thuốc phiện còn có thể cai, chẳng lẽ thiếu đàn ông lại cai không được?

 

Từ đó về sau, qua mấy cái Tết Trung Thu, Tết Nguyên Đán, Nguyên Tiêu, Miêu tiên sinh đều đón Tết một mình. Y luôn nghĩ, sao ba mẹ và con cái cứ mãi tra tấn nhau như thế. Thậm chí có đôi lúc y còn nghĩ, chi bằng cứ thỏa mãn tâm nguyện hai người già, tìm đại một người phụ nữ nào đó. Bước qua cái tuổi ba mươi, suy nghĩ đó cứ luôn ẩn hiện trong đầu y, cho đến khi y gặp được Tiểu Trương mới hoàn toàn gạt bỏ.

 

Tiểu Trương cứ ngỡ Miêu tiên sinh không về nhà là vì có chuyện khác (tỷ như Miêu tiên sinh không phải con ruột, tỷ như Miêu tiên sinh tranh giành gia sản với ai đó, tỷ như…Tóm lại là những tình tiết màtrong radio thường hay kể), không ngờ là y đã come out từ sớm rồi, lại còn rơi vào tình huống khó khăn. Cậu nghe, bắt đầu thấy sợ ba của Miêu tiên sinh (Thì ra sự tồn tại của ba là như vậy…Tiểu Trương nhủ thầm), nhưng cậu vẫn dằn xuống sợ hãi, nói: “Em có thể cùng anh về nhà không, Miêu tiên sinh?”

 

Miêu tiên sinh vuốt đầu cậu, đáp: “Đương nhiên rồi, cùng nhau trở về!”

 

Đêm đó, Miêu tiên sinh thu dọn đồ đạc của mình và Tiểu Trương, y còn cố tình đi siêu thị mua một đống đồ, rồi bàn với Tiểu Trương, bảo là do cậu tặng. Hai người xách đồ về tới cửa nhà, còn chưa kịp gõ, thì cửa đã mở ra.

 

“Mẹ!” Miêu tiên sinh kêu lên.

 

“…Dì…” Tiểu Trương hướng về phía cửa, kêu theo, sau đó, tay đã bị nắm lại. Tiểu Trương khẩn trương tới nổi dựng thẳng lưng.

 

“Đây là con dâu nhà mình à?” Cậu nghe tiếng của má Miêu, giọng đậm chất địa phương.

 

“Dạ, mẹ gọi em ấy Tiểu Trương, là được!” Miêu tiên sinh vừa cởi giày, vừa nói.

 

Tiểu Trương xấu hổ, cậu cảm thấy má Miêu đang nhìn mình. Bà không nói gì nữa, quay đầu lại hô: “Ông nó, mau ra nhìn con dâu này, không phải cứ ngồi nhắc cả ngày hay sao?”

 

Miêu tiên sinh, “…”

 

Tiểu Trương, “…”

 

Thế là trong phòng vang ra một giọng nói không kiêng nhẫn, “Bà cằn nhằn gì chứ, cứ bảo tụi nó vào là được rồi!”

 

Tiểu Trương nghe được tiếng bước chân người đó đi từ xa tới gần, tới cửa, trong đầu cậu không ngừng quanh quẩn câu ‘Đây là ba của Miêu tiên sinh, người ba rất dữ dằn…’

 

Cậu khẩn trương, buột miệng thốt ra, “Ba…”

 

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

 

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.