Sẽ có bao nhiêu người nuôi ảo tưởng chiếm được Lệ Tịnh Lương?
Nhiều vô số kể, không thể đếm xuể, và khả năng có cả đàn ông nữa.
Kỳ thật, Hạ Tuyền tự hiểu bản thân không sở hữu nhiều lợi thế nổi trội trong cuộc chiến giành giựt ngầm này, có chăng chỉ là cái vẻ ngoài xinh đẹp sẽ tàn phai theo năm tháng vô tình. Đáng tiếc, lợi thế duy nhất của cô lại là thứ tầm thường nhỏ bé trong mắt Lệ Tịnh Lương.
Diện mạo xuất chúng ư? Nếu anh ta mê luyến thứ đó, thì hằng ngày cứ ôm gương săm soi khuôn mặt của mình là tuyệt nhất rồi.
Ngay tại giây phút này, tất cả nguyện vọng sâu thẳm trong cô thể hiện qua ý chí quyết tâm cùng chút tự ti thấp thoáng khi ẩn khi hiện, Hạ Tuyền đăm chiêu gác đầu lên vai anh ta, cảm thụ hơi ấm từ bờ vai vững chãi ấy. Dạo này thành phố Giang đã bước sang tháng mười một lạnh lẽo, gió biển ban đêm lạnh cắt da cắt thịt, nhưng thân nhiệt anh ta lại ấm áp quá đỗi.
Bả vai anh ta rộng lắm, khi tựa vào đấy, không hiểu sao cõi lòng của cô luôn rối ren, trồi sụt lên xuống lại bất ngờ yên lành khó lí giải. Cô vẫn hay tâm niệm, giá trị của một người đàn ông được định đoạt thông qua những thành tựu anh ta đạt được, cộng thêm những trách nhiệm đè nặng trên đôi vai anh ta, trách nhiệm càng nhiều đồng nghĩa giá trị của anh ta càng lớn.
Lát sau, trong khi cô vẫn miên man suy nghĩ vẩn vơ thì Lệ Tịnh Lương đột ngột vươn tay khoác ngang vòng eo mảnh. Hành động của anh ta khiến cô hơi bỡ ngỡ, tuồng như cảm nhận được điều gì, cô ngẩng đầu nhìn lên, trùng hợp giao với ánh mắt tối tăm, sâu hun hút mà lập lòe những tia sáng rực.
“Hạ Tuyền, tôi rất bận.”
Nói xong, anh ta thẳng tay đẩy cô ra, cô liền loạng choạng lui về sau mấy bước, gót giày nhọn giẫm trên lớp cát mềm khiến cô mất thăng bằng, xém tí nữa là ngã chỏng vó.
Hạ Tuyền chật vật ổn định lại cơ thể, hai tay nắm chặt thành quyền, hai đấm tay vô thức run rẩy.
“Em biết.” Cô mím môi, nhếch thành nụ cười gượng gạo, “Anh đương nhiên là người luôn bận bịu nhiều công việc.”
Lệ Tịnh Lương tiến lên trước một bước, giúp cô chỉnh sửa lại chiếc áo khoác đã tụt xuống hơn nửa, rồi nghiêng đầu, ghé sát bên tai cô: “Nếu đã hiểu thì đừng phí sức giở mấy trò nhàm chán nữa, sau này có việc gì, tôi sẽ a lô cho em, còn ở những sự kiện bên ngoài, chúng ta không quen không biết.” Nói đoạn, anh ta cúi đầu ngắm nghía làn môi mềm mại quyến rũ, rồi hôn nhẹ lên đó.
… Hành động này là sao, sau khi tát một cái thật mạnh thì dỗ dành bằng cách cho quả táo ngọt ư?
Hạ Tuyền phẫn hận giương mắt lừ anh ta. Dường như Lệ Tịnh Lương khá hứng thú với trò chơi này bèn duỗi tay quệt nhẹ mũi cô, động tác đó của anh ta hệt như một cục đá nhỏ rơi xuống mặt hồ mang tên là “tâm hồn thiếu nữ” đã yên ả nhiều năm trong lòng Hạ Tuyền, khiến cô ngẩn ngơ ngay tắp lự.
Thấy tâm hồn cô bất thần treo ngược cành cây, Lệ Tịnh Lương vẫn tiếp tục nói: “Tôi sẽ giúp em thực hiện nguyện vọng của mình, nói cách khác…” Anh ta cúi đầu, thích thú cùng cô cọ mũi, “Tôi đồng ý hợp tác với em.”
“Dẫu lợi thế của em ít ỏi đến mức đáng thương?” Hạ Tuyền lách mình thoát khỏi vòng kiềm kẹp của anh ta, mỉm cười tự giễu, “Em biết, cho dù không có em, anh vẫn dư sức hoàn thành thuận lợi kế hoạch của mình, đem giải trí Hoa Hạ sát nhập vào tập đoàn AR.”
Lệ Tịnh Lương trả lời bằng chất giọng vô cùng hòa nhã: “Là em tiết lộ bí mật này cho tôi, em là nhân vật mấu chốt để chứng minh một số việc khá hay ho của ông ta. Trong tương lai, nhất định tôi sẽ cần tới em, em là người rất hữu dụng.” Nói đoạn, anh ta vỗ vỗ vai cô, làm bộ như an ủi, “Tài xế ở trên kia chờ em, cậu ta sẽ đưa em về.” Lời hết, anh ta dợm bước đi, song tạm thời chưa thể đi được.
Hạ Tuyền tức tốc quay người ôm eo anh ta từ đằng sau, đoạn nhón chân cắn mạnh lên thùy tai trái của anh ta, thành công lấy được tiếng rên khẽ của gã đàn ông đáng đánh này.
“Lệ Tịnh Lương, anh chớ vội đắc ý.” Hạ Tuyền gằn từng chữ một, “Em nhất định sẽ có được anh.” Sau đó, cô buông anh ta ra, ngoảnh đầu bỏ đi không hề lưu luyến.
Lệ Tịnh Lương giơ tay xoa nhẹ chỗ đau trên tai mình, đôi mắt thì đăm đăm dõi theo bóng lưng thanh thoát dần dần xa khuất, và rồi khóe miệng bật ra tiếng cười nặng nề.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng bao lâu sau đã đến ngày công chiếu đầu tiên của bộ phim “Ái Bất Đan Hành”, và địa điểm chính là tại thành phố Giang. Mấy ngày nay, Hạ Tuyền tất bật lo lắng chuẩn bị cho buổi lễ quan trọng này nên chẳng còn thời gian liên hệ với Lệ Tịnh Lương.
Lệ Tịnh Lương cũng không chủ động đến tìm cô, vì vậy cô tạm thời gác mấy kế hoạch riêng tư qua một bên.
Tuy nhiên, ông trời khéo sắp đặt, ngay tại buổi công chiếu đầu tiên của bộ phim, hai người đã gặp lại nhau.
Dạo gần đây, Lệ Tịnh Lương khá quan tâm đến ngành công nghiệp giải trí, anh ta lại là con rể tương lai của Diệp Hân, nên tất nhiên sẽ đến tham gia buổi công chiếu bộ phim mà Diệp Hân lần đầu đứng tên người sản xuất.
Giá như anh ta đến một mình thì hay biết mấy, đằng này trông thấy anh ta thân thiết tay nắm tay cùng Diệp Minh Tâm, lòng dạ Hạ Tuyền chợt giăng mắc những cảm xúc rối ren phức tạp.
Lúc này, Hạ Tuyền ngồi nghiêm chỉnh trên khán đài, diện bộ lễ phục hở vai gợi cảm, khuôn mặt thoạt nhìn rất tự nhiên, hầu như không phát hiện được dấu vết của lớp phấn son lòe loẹt, phong cách trang điểm nhẹ nhàng nền nã kiểu này có tác dụng làm bật lên ngũ quan tinh xảo sắc nét, vừa duyên dáng vừa căng tràn nhựa sống của cô. Hạ Tuyền đoan trang ngồi trên ghế, bên cạnh là Chung Lập Dương. Anh chàng cực kì ga lăng và nhiệt tình quan tâm, chiếu cố bạn diễn. Chốc chốc, anh ta lại đưa nước hoặc khăn tay cho cô. MC buổi lễ tinh ý phát hiện những hành động đó, rồi liên tưởng đến những lời bàn tán gần đây trên mạng, bèn nhân cơ hội thuận nước đẩy thuyền.
“Đây là lần đầu tiên Hạ Tuyền và Chung Lập Dương hợp tác cùng nhau?” MC hỏi.
Hạ Tuyền chúm chím đôi môi đỏ mọng, ra vẻ bẽn lẽn thẹn thùng: “Đúng thế.”
“Vậy cảm giác của hai người về lần đầu tiên hợp tác như thế nào?” MC tiếp tục hỏi.
Hạ Tuyền đáp một cách rành rọt: “Lập Dương là diễn viên vô cùng chuyên nghiệp. Hợp tác cùng anh ấy, tôi cảm thấy rất thoải mái và học hỏi được nhiều kinh nghiệm diễn xuất hơn.”
“Ha ha.” MC vừa cười vừa bày ra vẻ mặt “Tôi hiểu, tôi hiểu”. Ngay khi khán giả tại buổi lễ đang hào hứng tung hô, MC thình lình hỏi “Tôi tin chắc mọi người ở đây đều tò mò về một tin tức xuất hiện gần đây trên mạng, nghe nói hai người trong quá trình hợp tác đã nảy sinh tình cảm, xin hỏi thực hư việc này ra sao?”
Hạ Tuyền mất tự chủ di chuyển tầm nhìn, đảo qua Lệ Tịnh Lương đang ngồi bên dưới, thấy anh ta nghiêng đầu nghe Diệp Minh Tâm nói chuyện, nom cách cô nàng Diệp Minh Tâm phồng mang trợn má, thêm cái mồm xoen xoét thì cũng đủ biết cô ta đang dè bỉu sau lưng Hạ Tuyền. Còn cái gã Lệ Tịnh Lương kia lại vô tâm cười cợt, phô bày bộ điệu tán thành vô điều kiện, thật khiến cô tức không nén nổi mà.
“Việc này…” Hạ Tuyền e ấp che miệng cười, cố tình chơi trò ỡm ờ không nói rõ, rồi đùn đẩy câu trả lời về phía Chung Lập Dương.
“Nên thuận theo tự nhiên thôi.” Chung Lập Dương tiếp lời, “Nếu như chúng tôi quyết định quen nhau thì chắc chắn sẽ thông báo cho mọi người biết. Còn hôm nay, chủ đề chính là bộ phim điện ảnh của chúng tôi, mong mọi người hãy tạm gác qua chuyện riêng tư của chúng tôi.” Nói xong, anh ta nắm tay Hạ Tuyền, khiến khán giả lại kích động gào thét một phen.
Lệ Tịnh Lương lia mắt nhìn phía trước, bên tai léo nhéo mấy lời bất nhã của Diệp Minh Tâm. Anh không hề bận tâm những lời thêu dệt, đơm đặt của Diệp Minh Tâm hòng bêu xấu nhân cách Hạ Tuyền, song vẫn có thể giữ nguyên sắc mặt bình thản phụ họa vài câu cùng cô ta. Nếu Diệp Minh Tâm thấu tỏ con người anh, e rằng sẽ sợ hãi mà chạy xa vạn dặm mất.
“Mọi người ở đây đều nói, cặp đôi nào cùng nhau xem bộ phim này thì sẽ vĩnh viễn mặn nồng ân ái.” Diệp Minh Tâm thay đổi đề tài cái rụp, mặt nóng ran và dè dặt lên tiếng.
Lệ Tịnh Lương thản nhiên phản bác: “Chỉ là mấy chiêu lăng-xê thôi.”
Diệp Minh Tâm chau sít chân mày, tựa hồ hơi bất mãn. Lệ Tịnh Lương đẩy gọng kính, thốt câu an ủi: “Nhưng chúng ta cùng nhau xem cũng được.” Anh ngó đồng hồ, “Anh sẽ chuyển cuộc họp chiều nay sang ngày mai.”
Diệp Minh Tâm hớn hở kéo tay anh, hểnh mũi nói: “Vậy mới được chứ!”
Lệ Tịnh Lương nở nụ cười nhạt thếch, ngoài mặt ra vẻ cưng nựng, mà sâu dưới đáy mắt lại ráo hoảnh, không hề hiện hữu tia cười nào hết, vả lại, trong âm thầm lặng lẽ, anh đã khéo léo rút cánh tay về.
Trên khán đài, Hạ Tuyền cắn răng nghiến lợi theo dõi nhất cử nhất động của họ, may thay đã tới lúc cô xuống khán đài, khỏi cần ngứa mắt vì hai kẻ đáng ghét kia nữa.
Có điều, cô còn chưa về tới cửa phòng hóa trang, Hứa Cách Phỉ đã chặn trước: “Sếp Diệp tới rồi, ông ta đang ở phòng bên cạnh, bảo muốn gặp em đó.”
Diệp Hân? Hạ Tuyền hơi do dự, cô có thể hiểu lí do Diệp Minh Tâm xuất hiện tại đây, hẳn là Diệp Hân vắng mặt nên bảo cô ta đại diện tới, vừa mới nãy ở ngoài kia, cô cũng không thấy ông ta, nhưng sao giờ ông ta lại đòi gặp cô?
Tuy rằng ôm một bụng đầy nghi hoặc, song Hạ Tuyền kín đáo che đậy không để lộ ra ngoài. Cô chỉnh trang lại chút đỉnh, rồi ra cửa, rẽ trái qua phòng bên cạnh.
“Ngồi xuống đi.”
Cô vừa bước vào, Diệp Hân liền lên tiếng chào hỏi.
Hạ Tuyền điềm đạm ngồi xuống và cảm nhận rõ ràng ánh mắt ông ta dán chặt trên người cô. Cô cảm thấy hơi mất tự nhiên bèn né tránh ánh nhìn chăm chú của ông ta. Diệp Hân thu hồi tầm nhìn đúng lúc và ôn hòa gợi chuyện: “Hôm nay tìm cô là quyết định nhất thời của tôi, cho nên cô đừng căng thẳng quá.”
Hạ Tuyền cười cười mà không nói.
“Tôi vốn không định đến, nên đã bảo con bé Minh Tâm thay mặt tôi tới dự buổi lễ. Tuy nhiên, trong lúc tôi đang làm việc thì tình cờ nhìn thấy tấm poster của phim.” Ông ta chỉ tấm poster phim < Ái Bất Đan Hành > đang đặt trên bàn, trong ảnh cô và Chung Lập Dương tạo tư thế ôm hôn, thoạt trông khá đẹp đôi.
Ngữ khí Diệp Hân thình lình biến chuyển phức tạp: “Cho tôi mạn phép hỏi, năm nay cô bao nhiêu tuổi vậy?”
Bình thường, khi nghệ sĩ ra mắt công chúng đều có xu hướng khai gian vài tuổi, trong bản lí lịch công khai của Hạ Tuyền có ghi năm nay cô hai tư tuổi, vừa tốt nghiệp liền gia nhập làng giải trí và hoạt động cũng chưa lâu lắm. Lúc này, cái Diệp Hân thắc mắc hiển nhiên không phải là số tuổi giả của cô, nhưng lẽ nào Hạ Tuyền ngoan ngoãn khai thật?
“Sếp Diệp, năm nay tôi hai tư tuổi.” Hạ Tuyền cười nói, “Trong tư liệu của công ty đều ghi chép rõ ràng, chẳng lẽ ngài thấy tôi già hơn tuổi thật?” Dù sao tư liệu cũng bị cô động tay động chân hết rồi.
Diệp Hân thản nhiên ứng đối: “Sao có thể chứ? Cô nhìn rất trẻ, còn trẻ hơn tuổi thật nữa.” Ông ta bỗng chốc ngừng nói, rồi bất chợt thay đổi giọng điệu rầu rĩ, “Thực ra cũng chẳng có gì quan trọng, chỉ là nếu cô lớn hơn hai ba tuổi, biết đâu là…” Ông ta muốn nói lại thôi, sau chót quyết định cáo từ bỏ đi.
Hạ Tuyền ngồi thẫn thờ trên sô pha, nghĩ lại dáng vẻ đăm chiêu tư lự của Diệp Hân, càng nghĩ cô càng đau đáu xót xa khôn tả.
Góc độ chụp của cô trên tấm poster thoạt nhìn phảng phất đường nét của Khang Vũ thời còn thiếu nữ thanh xuân tươi trẻ, rất có thể Diệp Hân đã điều tra qua lai lịch của cô, biết cô là đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, lại may mắn gặp được ân nhân giúp đỡ và cho cô học xong đại học, thế nên ông ta mới sinh lòng hoài nghi.
Đáng cười quá đi mất, đến cuối cùng, ngay cả người cha ruột cũng không có cách nào xác định được thân phận thực sự của cô.
Hạ Tuyền hít sâu một hơi dài, điều chỉnh lại tâm trạng và sửa sang lại trang phục, rồi ra khỏi phòng, mới đi được vài bước, cô liền đụng mặt Lệ Tịnh Lương vận bộ âu phục màu xám lịch lãm đang đi ngược chiều với cô.
Ánh mắt anh ta từ tấm poster trên tường chuyển sang người cô, đoạn phong độ tránh qua một bên, tao nhã lễ phép nói: “Ưu tiên phái nữ.”
Vừa trông thấy anh ta, cả người Hạ Tuyền liền bức bối khó chịu, tựa như toàn thân anh ta từ trên xuống dưới, chẳng có chỗ nào khiến cô thuận mắt. Cô khoanh hai tay quan sát anh ta, cơ thể đứng ỳ tại chỗ không chịu hoạt động. Lệ Tịnh Lương đợi một lúc lâu thì thấy cô vẫn bất di bất dịch, sau cùng ngẩng lên bố thí cho cô một ánh nhìn nhạt nhẽo. Cô cười lanh lảnh và bất ngờ chụp cổ tay anh ta, kéo vào gian phòng ban nãy mà cô vừa nói chuyện với Diệp Hân xong, sau đó dứt khoát khóa trái cửa.
Lệ Tịnh Lương không ngờ một cô gái nhìn qua thì yếu đuối, mỏng manh lại có thể hành động “dã man” đến vậy, anh ta cứ thế ngơ ngác bị cô “chăn dắt”.
“Cô Hạ.” Anh ta hơi tức cười, “Cô làm gì đó?”
Hạ Tuyền nhìn anh ta, khoe nụ cười dịu dàng như nước chảy xuôi: “Anh không đoán được à?”
Lệ Tịnh Lương nhướn mi, thấy cô từng bước đi đến chỗ mình, vừa đi cô vừa giang tay vơ lấy chiếc khăn lụa bên cạnh, đột nhiên anh ta xuất hiện dự cảm xấu.
“Anh Lệ sợ gì thế? Em chỉ là một cô gái yếu đuối trói gà không chặt, có thể làm gì anh được đây?” Hạ Tuyền nắm lấy chiếc caravat đắt tiền, kéo anh ta di chuyển đến trước sô pha, đoạn ngoái đầu nhìn anh ta bằng cặp mắt lúng la lúng liếng, đưa tình gợi tình, “Nói thẳng ra, nếu em làm gì anh thì người chịu thiệt cuối cùng …hình như vẫn là em?” Dứt lời, cô dùng sức kéo mạnh, Lệ Tịnh Lương theo quán tính chúi người về phía trước, cô thuận thế đẩy ngã anh ta xuống sô pha, rồi thả mình đè trên người anh ta, dùng nụ hôn sâu khóa chặt môi anh ta.
Rốt cuộc cũng có một lần đem anh ta “dẫm đạp” dưới chân, dưới đáy lòng Hạ Tuyền liền trồi lên khoái cảm mang lên là “đạt thành ước nguyện”, cô chống tay ở hai bên đầu anh ta, cắn cắn cánh môi anh ta nhằm tăng tính ác liệt cho nụ hôn này. Hai người giằng co trong chiếc hôn khá lâu, mãi đến khi bên ngoài có người ra sức đập cửa mới chịu dừng lại.
“Hạ Tuyền!” Giọng điệu hung hãn của Diệp Minh Tâm khiến hai người bên trong không thể xem nhẹ trọng lượng của nó “Mở cửa! Đừng tưởng rằng cô cứng đầu không chịu mở cửa thì tôi không có cách nào vào được, nhân viên quản lý chết đâu cả rồi? ! Đi tìm chìa khóa cho tôi mau, chắc chắn ả ta đang ở bên trong, Lệ Tịnh Lương cũng vậy!”
Không thể không thừa nhận, tuy Diệp Minh Tâm có chỉ số thông minh thấp lè tè, song bù lại, giác quan thứ sáu của cô ta chuẩn không cần chỉnh, phán hay như thánh, quả thật hai người kia đang “hú hí’ trong đó.
Diệp tiểu thư vốn định cùng Lệ tiên sinh đi xem phim, tuy bộ phim đó do một “con hát” mà cô ta ghét cay ghét đắng đóng chính, có điều bố cô ta đã trấn an và dặn dò, Lệ Tịnh Lương không đời nào xem trọng một con hát rẻ tiền, và lâu lâu cô ta cũng nên bỏ công thể hiện chút khí chất cao sang, độ lượng của một thiên kim danh giá, làm thế mới xứng là con cháu thuộc dòng dõi thư hương, quý tộc.
Cô ta ngẫm nghĩ thấy cũng có lí, cho nên miễn cưỡng ép buộc bản thân đừng quá so đo, chấp nhặt, nào ngờ… đứa “con hát” kia lại ngu ngốc không biết phân biệt phải trái, tốt xấu!
Chẳng qua cô ta chỉ vừa chui vô toilet, Lệ Tịnh Lương lại biến mất không thấy tăm hơi. Cô ta hỏi thăm người qua đường mới biết Hạ Tuyền đang ở căn phòng bên cạnh phòng hóa trang! Người đại diện và trợ lí của Hạ Tuyền còn nói với cô ta rằng, Hạ Tuyền đang trò chuyện cùng bố của cô ta. Điều này hết sức vô lí, đúng là giấu đầu lòi đuôi, bố cô ta căn bản là không hề đến đây, hừ, định viện mấy cái cớ tầm phào để qua mắt Diệp Minh Tâm ư!
Bởi vậy Diệp Minh Tâm liền nhận định là, Hạ Tuyền lấy cớ đó hòng tìm cơ hội tiếp xúc ve vãn Lệ Tịnh Lương, chớ cô ta không biết Diệp Hân quả thực đã từng đến đây.
Quay lại tình hình trong phòng, bấy giờ Hạ Tuyền nép sát cơ thể vào người Lệ Tịnh Lương, bàn tay trắng mịn chơi đùa cổ áo và caravat của anh ta, thở hổn hển nói: “Cực cho anh quá, đây là lầu một, vậy là anh phải tung mình nhảy qua cửa sổ rồi.”
Lệ Tịnh Lương cất tiếng cười khẩy, nheo nheo cặp mắt hẹp dài: “Tung mình nhảy qua cửa sổ?” Anh ta ngả ngớn lặp lại lời cô nói, rồi bật dậy xoay chuyển tư thế của bọn họ. Ngay khi Hạ Tuyền trợn trừng trợn trạo đôi mắt kinh ngạc, anh ta liền cúi xuống nuốt trọn đôi môi cô, bỏ ngoài tai tiếng la ó, hô hoán dậy trời đất của Diệp Minh Tâm
“Đã cùng tôi hôn môi thì cấm tiệt hôn thêm người khác nữa, dù là đóng phim cũng không được phép, rõ chưa?”
Trong tích tắc, cô loáng thoáng nghe thấy những lời anh ta nói..Đây là anh ta đang ăn dấm chua (ghen) của Chung Lập Dương ư, hay đơn giản chỉ là dị ứng với việc cô đã hôn anh ta mà còn đi hôn người khác nữa, mặc dù đó là yêu cầu kịch bản?