Kẻ Mưu Mô

Chương 12: Chương 12






Để quay những cảnh sinh hoạt bình dị của vùng nông thôn, cả đoàn bắt buộc nán lại đây gần một tuần. Trong khoảng thời gian này, Hạ Tuyền gần như quên bẵng lối sống nhộn nhịp, ồn ào của thành phố lớn. Tuy điều kiện sống nơi đây khắc khổ và túng thiếu, nhưng lại yên tĩnh và bình thản. Ở riết dưới nông thôn khiến tâm hồn cô trỗi lên cảm giác lạ, như thể thành phố Giang là chiếc lồng sắt khổng lồ, đã bước vào liền bị đè nén dồn dập, không cách nào hít thở nổi.

Ngay khi đạo diễn hô lớn tiếng “cắt”, thì thước phim cuối cùng của đoạn quảng cáo đã hoàn tất, Hạ Tuyền thả đứa bé đang ôm trong lòng xuống và thân thiết sờ đầu bé: “Cảm ơn em đã cố gắng hợp tác cùng chị trong mấy ngày nay, sau này, em nhớ cố gắng học thật giỏi nhé.”

Cô bé ngửa đầu nhìn Hạ Tuyền: “Mai mốt chị còn quay lại đây không?”

Hạ Tuyền cười hỏi: “Em muốn chị quay lại à?”

Cô nhóc gật đầu lia lịa: “Muốn lắm ạ, vì chị xinh đẹp, lại có tri thức, có văn hóa, tương lai khi lớn lên, em muốn trở thành người như chị.”

Hạ Tuyền không ngờ cô bé lại thần tượng mình đến thế, cô bé ngây thơ thuần khiết này lại ước ao trở thành một người giống cô… Giống cô để làm gì khi mà lòng thù hận đã ăn sâu vào xương máu, và cuộc sống chưa bao giờ chân chính được nếm trải cảm giác thoải mái nhẹ nhàng, trở thành một người như vậy thì tốt chỗ nào?

“Sau này lớn lên, em đừng bao giờ trở thành người như chị.”

Cô nhắn nhủ bằng ánh mắt đau đáu nỗi buồn da diết. Dứt lời, cô vội vàng chào tạm biệt đứa bé rồi đi đến chỗ đỗ xe của công ty, dự định thay quần áo.

Tài xế thấy cô tiến tới liền cầm theo ly trà sữa rồi mở cửa bước ra, anh ta tựa hồ định nói gì đó, song lại hậu đậu trượt chân một cái nên đổ người về phía trước, trà sữa trong ly thuận đà văng ra ngoài, xui xẻo hất đầy lên quần áo Hạ Tuyền.

“Xin lỗi cô Hạ! !”

Tài xế luống ca luống cuống, ra chiều muốn giúp nhưng hơi chần chừ bởi vẫn nhớ ông bà ngày xưa đã dặn: nam nữ thụ thụ bất thân.

Hứa Cách Phỉ và Mã Nghĩ nghe giọng nói hoảng hốt của tài xế thì nhanh chân chạy tới, nhìn thấy tình huống trước mắt, Hứa Cách Phỉ lập tức phân phó: “Mã Nghĩ, cậu đi lấy cho Hạ Tuyền bộ quần áo mới, nhớ lấy luôn đồ lót.” Cô ấy vừa nói vừa móc khăn tay lau trà sữa dính trên trang phục Hạ Tuyền.

Tài xế quýnh quáng đến phát khóc: “Xin lỗi chị Phỉ, tôi không cố ý đâu, tại tôi mắt nhắm mắt mở không nhìn thấy tảng đá dưới chân…”

Hứa Cách Phỉ vốn định mắng anh ta một trận ra trò, song Hạ Tuyền đã khoát tay: “Đám phóng viên đang ở đây, chúng ta đừng làm to chuyện, để em đi thay trang phục mới là được.” Hết lời, cô liền chui vô xe.

Cô lặng thinh ngồi trong xe, bình tĩnh chờ Mã Nghĩ đưa tới cái túi to, bên trong đựng quần áo mới cùng bộ đồ lót.

Hạ Tuyền cảm ơn cậu rồi che rèm cửa lại. Cô cởi bỏ bộ quần áo dơ bẩn cùng đồ lót bên trong, đồ cũ cởi ra thì đồ mới mặc lên, động tác cô lưu loát với tốc độ vun vút, chỉ qua vài chục giây sau, cô đã lấy lại dáng vẻ sáng sủa thường ngày, tuồng như chưa hề xuất hiện hình ảnh nhếch nhác ban nãy.

Thị trấn này vốn là vùng nông thôn xa xôi hẻo lánh, nên giao thông không được thuận tiện lắm. Lệ Tịnh Lương muốn đến đây thì trước tiên phải đáp máy bay xuống thành phố lân cận, rồi kêu tài xế chạy xe tới. Một ngày sau buổi trà chiều mà Lệ Tịnh Lương quyết định tới thăm Hạ Tuyền thì anh đã đặt chân trên mảnh đất này, cùng thời điểm cô bị hất trà sữa.

Anh thong thả sải từng bước dài, Thủy Tu Tề lót tót theo sau, đi hàng cuối cùng là tốp vệ sĩ. Nhân viên trong khách sạn trố mắt nhìn họ lom lom. Nơi đây tuy là khách sạn đứng đầu toàn trấn, song chất lượng dịch vụ cùng lắm chỉ đạt ngưỡng ba sao, nên họ chưa bao giờ có cơ hội diện kiện mấy vị khách hàng ‘màu mè thái quá’ như vậy, thành thử họ phát hoảng là điều khó tránh khỏi.

“Anh Lệ, đây là khách sạn tốt nhất toàn trấn.” Thủy Tu Tề báo cáo với vẻ bối rối, “Nhưng hình như chất dịch vụ không ổn lắm, hay em giúp anh tìm thử xung quanh đây có cho thuê biệt thư nguyên căn không?”

Lệ Tịnh Lương phất phất tay: “Không cần, cứ nghỉ ngơi ở đây thôi.”

Thủy Tu Tề mừng húm trước sự dễ dãi đột xuất của vị sếp khó tính liền mau mắn đáp vâng. Đoàn người Lệ Tịnh Lương tuần tự bước lên lầu. Sau khi theo Lệ Tịnh Lương vào phòng, họ chia nhau kiểm tra sơ qua các dụng cụ và thiết bị bên trong.

Lúc này, Lệ tiên sinh cảm thấy hơi nhàm chán, bèn mở di động vào mạng. Vốn dĩ anh định theo dõi các thông tin kinh tế chính trị, song ánh mắt anh không cách nào thoát khỏi dòng tiêu đề lớn được đồng loạt đăng lên các trang web phổ biến —— Nữ diễn viên mới nổi Hạ Tuyền vướng scandal lộ ảnh nóng.

Lệ Tịnh Lương bất thần chau chặt chân mày, tức khắc nhấp vào link dẫn, liền nhìn thấy mấy tấm ảnh Hạ Tuyền thay quần áo, tuy rằng ảnh đã qua chỉnh sửa, làm mờ đi những phần nhạy cảm trên cơ thể, song người bên ngoài nhìn vào vẫn dư sức mường tượng vóc dáng hoàn hảo của cô.

Các tấm ảnh đều chụp từ cảnh cô thay quần áo trong xe, nhưng do góc độ chụp đã cố ý loại bỏ hết nội thất của xe, hầu như chỉ tập trung vào khuôn mặt và thân hình Hạ Tuyền, điều này là có dụng ý gì?

Lệ Tịnh Lương đã nắm được tin tức thì không lí nào Hạ Tuyền lại chẳng hay biết. Cô là đương sự, hiển nhiên giới truyền thông sẽ tranh nhau moi móc tin tức bằng cách ‘khủng bố’ điện thoại của người đại diện Hứa Cách Phỉ. Bấy giờ, ba người ngồi chung một chỗ, sắc mặt ai ấy đều u ám, tạm thời giữ im lặng tìm đối sách thỏa đáng.

Lát sau, người phá vỡ sự im lặng là Hạ Tuyền, cô hạ giọng: “Bắt giữ tên tài xế kia lại, đừng để hắn chạy thoát, và lập tức báo cảnh sát, nhờ họ kiểm tra xem bên trong xe có lén lút gắn camera hay không.”

Hứa Cách Phỉ đáp: “Tài xế là người do công ty tuyển dụng, theo lý thì hắn ta không đáng nghi ngờ. Với cả, gần đây hắn luôn đi theo chị em mình, không đủ thời gian tiếp xúc cùng người bên ngoài, em khẳng định là hắn sao?”

Hạ Tuyền cười lạnh: “Không tiếp xúc trực tiếp thì không thể dùng điện thoại à? Ông chủ của giải trí Hoa Hạ là bố của ai kia chứ đâu phải bố em, cho nên tài xế do ông ta sắp xếp chắc gì đã đáng tin? Chị cứ làm theo những gì em vừa bảo, báo cảnh sát xong thì mời luật sư tới, rồi nhanh chóng tổ chức buổi họp báo.”

“Em đi đổi lại chuyến bay sớm nhất về thành phố Giang.” Mã Nghi đăm chiêu đề nghị.

Hứa Cách Phỉ mệt mỏi thở hắt một hơi dài, đoạn đi thu xếp những việc Hạ Tuyền vừa dặn. Lúc này, chỉ còn Hạ Tuyền ngồi lẻ loi trong phòng, khắp không gian yên ắng đến mức quỷ dị.

Lẽ ra khi xui xẻo gặp phải mối tai ương như vậy, rất hiếm cô gái nào vẫn giữ được sự tỉnh táo sáng suốt, huống chi cô vừa mới nhận lời làm đại sứ công ích cho trẻ vị thành niên, đúng lúc này lại vướng vào mấy vụ bê bối, nếu giải quyết không ổn thỏa, thì mọi công sức cô đổ ra sẽ trôi sông trôi bể. Nhưng cô lại không thể hiện nỗi buồn đau hay hụt hẫng, mất mát. Khuôn mặt cô cứ lầm lầm lì lì, quả thật trông hơi đáng sợ.

Bấy giờ, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, mang lại chút sức sống cho căn phòng u ám.

Hạ Tuyền ngó di động, trên màn hình nhấp nháy tên của người đàn ông làm cô hơi ngỡ ngàng, tư lự vài giây cô quyết định lướt nút nghe.

“Anh Lệ, hiện giờ em đang bận giải quyết công việc, chờ em lo liệu xong xuôi mọi thứ rồi gọi anh sau, tạm biệt.” Dứt lời cô chực ngắt máy, song câu nói của anh ta đã thành công ngăn chặn ý định của cô.

“Tôi đã xem tin tức.”

Giọng nói anh ta nhàn nhạt, không hiển lộ ý tứ trêu đùa cười cợt, đương nhiên cũng không mảy may thể hiện chút quan tâm lo lắng.

Hạ Tuyền trầm ngâm hồi lâu, sau buông lời ngả ngớn: “Thấy được không?”

Câu hỏi này mang hai tầng ý nghĩa, người có trí tuệ như Lệ Tịnh Lương lẽ nào nghe không ra?

Một mặt, cô hỏi anh ta tin tức giật gân này có thú vị hay không, mặt khác… là hỏi cảm nhận của anh ta về mấy bức ảnh.

Lệ Tịnh Lương tự động bỏ qua ý tứ đầu tiên, chỉ đánh giá mấy tấm hình: “Đã bị chỉnh sửa nên nhìn không ra.”

Hạ Tuyền cất tiếng cười tự giễu, không buồn tiếp lời, Lệ Tịnh Lương thoáng ngưng giọng và bất chợt nói: “Tôi có thể giúp em.”

Anh lờ mờ phỏng đoán được nguồn cơn của vụ việc, Hạ Tuyền không đời nào ngu ngốc đóng vai trò tự biên tự diễn nhằm lôi kéo sự chú ý. Mấy tấm ảnh này đối với một diễn viên mà nói là vết nhơ khó tẩy sạch. Vậy suy ra, đã có kẻ rắp tâm hãm hại cô, mà gần đây nhất, cô chỉ đắc tội và làm phật ý duy nhất một người, không ai khác ngoài Diệp Minh Tâm.

“Không cần đâu.” Hạ Tuyền không màng cân nhắc đã dứt khoát cự tuyệt, thái độ của cô khiến Lệ Tịnh Lương khá sửng sốt.

“Mục đích em tiếp cận tôi không phải vì điều này ư?” Anh ta dùng ngữ điệu êm ái để thốt ra câu nói khiến người nghe chán ghét.

Câu hỏi mang hàm ý mỉa mai của anh ta chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, báo hại tâm trạng vốn dĩ đã xấu của Hạ Tuyền càng thêm u uất.

Cô chán nản thở dài, lặng thinh một lúc mới mở miệng.

“Anh Lệ, từ lúc ban đầu tôi đã chẳng thiết tha ôm ảo vọng sẽ có người đứng ra bảo vệ tôi khi tôi gặp khó khăn trắc trở, cách nghĩ của tôi có một ưu điểm vượt trội là, vĩnh viễn không thất vọng. Nếu bây giờ tôi nhờ anh giúp đỡ, vậy sau này khi đối diện với anh, tôi sẽ mãi mãi đứng ở thế yếu, chấp nhận bị anh chèn ép.” Ngữ khí cô dần dần chậm lại, thoạt nghe chẳng còn chút sức sống, “Lại nói, lúc trước tôi tiếp cận anh, chẳng qua là muốn thử xem bản thân tôi có thể thu phục anh không, về sau lại phát hiện mình không đủ khả năng thì chuyển sang lấy lùi làm tiến, nên chủ động đưa ra thành ý hợp tác bằng cách cung cấp cho anh manh mối giá trị. Đặc biệt, tôi không hề nhúng tay phá hoại kế hoạch của anh nhé. Tôi chưa bao giờ nuôi ý định dựa dẫm người khác, bởi lẽ tôi biết, dựa vào người khác đồng nghĩa với việc những thứ tôi có được đều do người ta ban tặng, còn nếu tôi tự lực cánh sinh, thì cho dù ước ao thứ gì, tôi cũng có thể nỗ lực bằng tất cả sức mình để đạt được nó.”

Giãi bày xong, cô liền nói câu chào tạm biệt rồi lập tức ngắt máy. Sau đó, cô và Hứa Cách Phỉ lẹ làng thu dọn đồ đạc, đoạn ra sân bay quay về thành phố Giang, còn chuyến đi lần này của Lệ Tịnh Lương coi như uổng phí.

Lệ Tịnh Lương tạm thời vẫn nghỉ lại tại khách sạn ba sao trong trấn, có điều, ở chưa tròn ngày, đoàn người của anh đã lặng lẽ rời đi ngay trong đêm.

Buổi chiều hôm trở lại thành phố Giang, Hạ Tuyền mở cuộc họp báo. Công ty giải trí Hoa Hạ cũng phái người đến giám sát, là phó tổng Ôn Minh Hạo.

Hạ Tuyền ngồi trên ghế, dùng diện mạo điềm tĩnh đối mặt với giới truyền thông. Đèn flash chớp nháy liên tục, gần như không hề gián đoạn một giây một phút. Trước sự tấn công dồn dập của ống kính máy ảnh, đôi mắt Hạ Tuyền vẫn mở trân trân không hề chớp.

Hứa Cách Phỉ ngồi xuống cạnh cô, đưa qua phần tư liệu trong tay: “Đã soạn xong bản thảo, em đọc trước đi.”

Hạ Tuyền mỉm cười, chẳng đáp chẳng rằng, chỉ ngồi yên chờ Hứa Cách Phỉ lên tiếng tuyên bố buổi họp báo bắt đầu.

Ôn Minh Hạo ngồi kế Hạ Tuyền, lia mắt nhìn lướt qua bản thảo trong tay cô, trên khuôn mặt không hề biểu lộ chút sắc thái, tựa như anh ta đã sớm biết đến sự tồn tại của tập bản thảo này.

Vẻ mặt anh ta in rõ dưới đáy mắt Hạ Tuyền, trong lòng cô đã mơ hồ đoán được kẻ giật dây gã tài xế. Cô không trách ai cả, chỉ tự trách mình hành động quá sơ suất. Tuy nhiên, cô không mấy bi quan, bởi những kẻ đứng đằng sau mấy tấm ảnh này đã vi phạm pháp luật, bọn chúng muốn tung ra bao nhiêu thì cứ tung thỏa thích đi. Bằng mọi giá, cô sẽ bắt bọn chúng đền tội trước pháp luật, bao gồm cả Diệp Minh Tâm.

Điều chỉnh xong trạng thái tâm lí, Hạ Tuyền đặt bản thảo trong tay xuống bàn, đứng lên cúi chào mọi người.

Sau khi ngồi xuống, cô duỗi tay trỏ tập bản thảo trên bàn, rồi điềm đạm lên tiếng trước ánh nhìn chăm chú và khiếp sợ của Hứa Cách Phỉ: “Đây là tập bản thảo mà vừa rồi người đại diện đã đưa cho tôi, chị ấy bảo tôi nên đọc sơ qua, nhưng tôi cảm thấy không cần thiết.”

Cánh phóng viên giật mình, đèn flash lại vào guồng hoạt động mãnh liệt hơn. Bọn họ đều chung nhận định, đây mới chính là ‘live’ một trăm phần trăm, cô minh tinh này rốt cuộc tính toán điều gì đây?

Hạ Tuyền tự động bỏ qua ánh mắt Hứa Cách Phỉ, mặt không đổi sắc tiếp tục trần tình: Phát sinh vụ việc này, bản thân tôi cảm thấy, mình chẳng cần cúi đầu xin lỗi bất kì ai cả, cũng không nhất thiết phải lên tiếng thanh minh biện hộ nhằm đối phó với truyền thông đại chúng, bởi vì tôi là nạn nhân của vụ việc. Ngay sau khi phát hiện những tấm ảnh kia, chuyện đầu tiên tôi làm là báo cảnh sát. Đến sáng hôm sau cảnh sát đã nói cho tôi biết, trong chiếc xe của công ty cấp cho tôi phát hiện một camera siêu nhỏ, và kẻ lén lút gắn camera cũng đã bị bắt giữ, chính là tài xế của tôi. Hạ Tuyền tôi tự thấy mình chưa bao giờ đối xử bạc bẽo hay thậm tệ với người bên cạnh, thành thử tôi thực sự không hiểu vì sao anh ta lại làm vậy.”

Trong ánh mắt cô trào dâng nỗi tủi hờn, thương cảm: “Nói thẳng ra, tôi vẫn là một cô gái trẻ người non dạ, tuổi nghề cũng chưa nhiều. Tính cả thời gian tôi bắt đầu học diễn xuất cho đến nay cũng chỉ vỏn vẹn bốn năm. Trong mấy năm này, tôi được vinh dự tham gia vài dự án phim truyền hình lẫn điện ảnh, cũng tạo dựng được chỗ đứng trong lòng người hâm mộ. Đây là những thành tựu lớn nhất của đời tôi, và tôi tin rằng những thứ ấy sẽ không dễ bị lu mờ bởi loạt ảnh chụp bất nhã hòng bôi nhọ thanh danh tôi.” Cô đứng dậy, nhoẻn nụ cười rung động hồn người, “Xin cho tôi được bày tỏ lòng cảm tạ sâu sắc đến những fan luôn tin tưởng, ủng hộ và cổ vũ tôi sau vụ việc lần này. Tận mắt chứng kiến những hình ảnh trắng đen lẫn lộn ấy mà các bạn vẫn tình nguyện bao dung tiếp nhận tôi thêm lần nữa, tôi bây giờ chỉ có thể dặn lòng phải sống thật mạnh mẽ, cố gắng làm việc thật tốt để mang đến nhiều tác phẩm hay hơn nữa để báo đáp tình cảm của các bạn, tôi muốn thông qua những thước phim xuất sắc để gửi gắm toàn bộ tâm huyết của mình dành tặng lại các bạn.”

Nói đoạn, cô cúi thấp người, chốt câu cuối cùng “Tôi đã trình bày xong’, sau đó xoay người rời đi.

Những lời cô phát biểu tức thì được tường thuật trên các trang báo mạng. Giờ khắc này, cư dân mạng ùn ùn kéo lên các trang web lớn, ồ ạt bình luận scandal của Hạ Tuyền. Trước khi scandal bùng nổ, nếu còn khá nhiều người vẫn hồ nghi về tính cách của cô, thì bây giờ thông qua lời cô bày tỏ, bọn họ đã phần nào hình dung được bản tính chân thật của ngôi sao Hạ Tuyền. Đông đảo mọi người đều tin rằng Hạ Tuyền là nạn nhân của vụ việc, với lại, thái độ của cô rất đúng mực, không kiêu ngạo cũng không bi lụy, nên vô tình giành được nhiều thiện cảm hơn, chẳng những hình tượng không xấu đi mà còn tốt lên trông thấy.

Lệ Tịnh Lương ngồi trong xe theo dõi trực tiếp buổi họp báo, một tay anh chống cằm ra chiều nhàn nhã, và cứ lặng thinh không lên tiếng.

Thủy Tu Tề không đoán nổi tâm tình hiện tại của ông chủ, cậu liếc mắt ngó chiếc di động vẫn không ngừng rung lên bần bật mà lòng dạ rối ren vô bờ.

“Có việc thì nhanh báo.”

Cuối cùng, Lệ Tịnh Lương vẫn mở lòng tư bi giải thoát cho cậu khỏi tình cảnh khó xử.

Thủy Tu Tề khẽ khàng thở phào: “Anh Lệ, cô Diệp đã nhiều lần gọi điện, cô ấy muốn mời anh dùng bữa tối.”

Lệ Tịnh Lương nhìn thoáng qua chiếc di động vẫn không ngừng rung lên trong tay Thủy Tu Tề, lạnh lùng phân phó: “Từ chối.” Sau khi nhả ra hai chữ bạc bẽo đó, anh nói tiếp: “Tới phía trước thì dừng xe lại, cậu và tài xế tự mình đón taxi về đi, để tôi tự lái.”

Thủy Tu Tề cùng tài xế y theo lệnh mà làm, cho xe dừng ở ven đường, Lệ Tịnh Lương tự mình lái xe rời đi, bỏ lại hai người phía sau ngơ ngác nhìn nhau.

Sau khi buổi họp báo kết thúc, như thường lệ, Hạ Tuyền đeo kính và khẩu trang rồi cùng Hứa Cách Phỉ và đoàn người hộ tống đằng sau đi về. Ôn Minh Hạo nhìn chằm chặp theo bóng lưng cô, mãi tới khi đoàn người mất hút sau cánh cửa, anh ta liền lấy di động gọi cho Diệp Minh Tâm, rồi cam chịu để Diệp tiểu thư rủa sả, chì chiết một trận.

Cô ta trách cứ Ôn Minh Hạo không chịu ra tay sớm, ép buộc Hạ Tuyền phát biểu theo lời thoại đã soạn sẵn trong bản thảo, đã vậy còn để ‘con hát’ kia tự ý tiết lộ tin tức mà cảnh sát điều tra được. Nếu như Hạ Tuyền ngoan ngoãn đi theo kịch bản, thì lập tức sập vào cái bẫy kế tiếp của cô ta. Lúc đó, cô ta liền tung ra những bức ảnh chụp toàn cảnh, mọi người sẽ phát hiện phông nền thật sự của những bức ảnh là trong chiếc xe công ty cung cấp cho Hạ Tuyền, và họ sẽ tự khắc nghĩ Hạ Tuyền cố ý lăng xê bản thân, căn bản không đáng nhận được sự đồng tình.

Cửa trước tòa cao ốc đã bị đám phóng viên mai phục, cửa sau đương nhiên cũng có, nhưng chí ít không nhiều bằng cửa trước. Hạ Tuyền dưới sự che chắn của tốp vệ sĩ đã thuận lợi ngồi vô xe. Hứa Cách Phỉ không vào cùng cô mà khẽ ra hiệu với tài xế, tài xế hiểu ý liền khởi động cho xe chạy.

Ngồi trong xe, trên trán Hạ Tuyền lấm tấm mấy giọt mồ hôi, không phải do nóng, cũng chẳng căng thẳng gì cho cam, mà là đổ mồ hôi lạnh.

Thái độ của Ôn Minh Hạo đã gián tiếp thông báo với cô rằng, Diệp Hân chắc chắn đã biết scandal lần này liên quan mật thiết đến Diệp Minh Tâm. Ông ta sẽ trơ mắt nhìn đứa con gái mà ông ta yêu thương chiều chuộng tự gánh lấy hậu quả do mình gây ra, hay sẽ vì cô ta mà sai người đối phó cô?

Vô số ý niệm manh nha, nảy mầm trong lòng cô, lại không có cái nào có thể bứt phá mạnh mẽ để cô dứt khoát lựa chọn. Đầu đau dữ dội, Hạ Tuyền bèn nhắm chặt mắt, quyết định tạm thời nghỉ ngơi trước đã. Đúng lúc này, di động riêng tư của cô đổ chuông, cô lấy ra xem thì thấy ông chủ Lệ đang gọi.

Đắn đo vài gây, Hạ Tuyền lướt nút từ chối. Cứ tưởng chuyện này sẽ chấm dứt tại đây, nào ngờ chiếc xe đang chở cô đột ngột thắng gấp, cô theo quán tính đổ nhào lên trước, loáng thoáng nghe thấy tài xế hoảng hốt la: “Gã này điên rồi? !”

Hạ Tuyền tháo kính và giương mắt nhìn tình hình phía trước, hai tròng mắt cô thiếu điều muốn rớt xuống luôn, chiếc xe nghênh ngang chặn trước xe cô chẳng phải thuộc quyền sở hữu của ông chủ Lệ – người vừa bị cô từ chối điện thoại sao?

Lệ Tịnh Lương đi phăm phăm tới chỗ cô bằng khuôn mặt lạnh te không cảm xúc, đoạn vươn tay gõ kính cửa lái, rồi nhìn xuống hàng ghế phía sau và cất giọng nghiêm nghị : “Xuống xe.”

Hạ Tuyền không làm mình làm mẩy nữa, cô không nhận điện thoại là vì muốn anh ta thử nếm trải cảm giác bị phớt lờ, hiện giờ mục đích coi bộ đã đạt được, nếu tiếp tục diễn quá sâu, e là đánh mất cơ hội bồi dưỡng tình cảm.

“Anh cứ lái xe về trước đi, tôi sẽ nói chuyện với chị Phỉ sau.”

Dặn dò tài xế xong, Hạ Tuyền thong dong bước xuống, chuyển qua ngồi bên xe của Lệ Tịnh Lương, bỏ mặc tài xế đang u mê vì chẳng hiểu chuyện chi.

Xe của Lệ Tịnh Lương tất nhiên thuộc hàng cao cấp, ban nãy xém tí nữa đã va quẹt với xe cô, vậy mà anh ta chẳng tỏ vẻ đau lòng, thương tiếc gì hết?

Nom ánh mắt Hạ Tuyền vẫn lúng la lúng liếng, quyến rũ chết người như ngày thường, không hề có dấu hiệu sẽ rơi lệ tí tách, Lệ Tịnh Lương bèn buông lời sâu xa : “Tôi đã tới, bây giờ em có thể khóc.”

Ra vẻ yếu mềm được coi là đặc cách riêng cho phái đẹp, song chiêu này cô đã sử dụng nhiều lần, hơn nữa cái giọng điệu của anh ta, sao mà nghe như thể có hàm ý đầy đủ rằng—— “Này cô em, anh đây đã xuất hiện, sao em chưa bắt đầu khóc đi? Chẳng phải em luôn chờ đợi khoảnh khắc này ư?”

Hừ, cô tuyệt đối không để anh ta đi guốc trong bụng, lần này, cô đổi chiêu mới…

“Cớ sao phải khóc?” Hạ Tuyền hỏi ngược anh ta, đôi mắt cô bật sáng lấp lánh, “Tôi sẽ không khóc, từ lúc bước chân vào giới giải trí xô bồ, tôi đã dặn lòng không được dễ dàng rơi nước mắt. Bất kể là ai chăng nữa hoặc sự việc kinh khủng đến mức nào cũng không thể quật ngã được tôi, bởi lẽ chẳng có ai đau lòng vì tôi hay yêu thương tôi hết.” Cô cười châm chọc, thực ra những lời cô vừa chia sẻ đều thật lòng thật dạ, nhất là câu kế tiếp, “Tôi rất hiểu, trong cái giới thị phi này không hiện hữu sự công bằng. Để có thể tồn tại, tôi bắt buộc phải sống theo phương châm: Nếu bạn không có khả năng đánh bại kẻ địch, thì nên tìm cách bảo vệ chính mình, không để kẻ đó có cơ hội lật đổ bạn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.