Kẻ Mưu Mô

Chương 25: Chương 25




Trải qua một hồi giằng co, cuối cùng gia đình Diệp Hân cũng được phép vào nhà, ba người họ đưa mắt nhìn nhau trong chốc lát rồi tuần tự tiến vào.

Nhà Lệ Tịnh Lương không giống những gia đình thượng lưu khác, anh không thích trong nhà mình có quá nhiều người hầu kẻ hạ, ngay cả người giúp việc cũng là thuê theo giờ. Anh luôn đề ra quy định, buộc họ phải rời khỏi đây trước khi anh đi làm về. Vậy nên thoạt nhìn, căn biệt thự to lớn này rất đìu hiu, vắng vẻ.

Đây là lần đầu tiên Diệp Minh Tâm ghé thăm nhà anh. Có một hôm, cô ta lấy lí do đưa cơm để mon men tới đây một lần, song người giúp việc đã chặn trước cửa. Người giúp việc chỉ tiếp nhận hộp cơm, chứ nhất quyết không cho Diệp Minh Tâm vào nhà, thành ra hôm nay, đôi mắt cô ta cứ hau háu quét nhìn từng ngóc ngách của tầng trệt.

Sau khi ngắm nhìn thỏa thích nội thất sang trọng của căn biệt thự, Diệp Minh Tâm hỏi Lệ Tịnh Lương: "Sao anh không mướn ô sin cố định luôn, chứ để một mình tự lo liệu đảm đương mọi thứ, anh không cảm thấy vất vả cực nhọc sao?"

Lệ Tịnh Lương chẳng buồn ngó ngàng cô ta, anh đi thẳng tới chỗ đặt bộ sô pha dùng tiếp khách, nâng tay ý bảo mời bọn họ ngồi xuống.

Lương Ngâm lặng lẽ kéo tay Diệp Minh Tâm, ra hiệu cho con gái giữ im lặng, đừng lèm bèm mấy câu vô nghĩa nữa. Diệp Minh Tâm đành mím môi, uất ức ngồi xuống bên cạnh mẹ mình.

Diệp Hân ngồi đối diện Lệ Tịnh Lương. Khoảnh khắc này, hai người đàn ông lại mang hai hình thái khác biệt, Lệ Tịnh Lương là thảnh thơi tùy ý, còn Diệp Hân vẫn luôn giữ vẻ đoan chính nghiêm nghị.

Lệ Tịnh Lương âm thầm quan sát người đàn ông có chức có quyền đang bước vào độ tuổi xế chiều ngồi ngay phía đối diện. Dẫu đã đi qua hơn nửa đời người, nhưng ông ta vẫn gìn giữ được tác phong nhanh nhẹn. Hơn nữa, sự cơ trí cùng những toan tính thâm sâu đã thấm nhuần vào dòng máu chảy trong cơ thể ông ta. Hèn gì ông ta có thể nghiễm nhiên lợi dụng hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác hòng leo lên địa vị hiện tại.

Người đầu tiên lên tiếng là Diệp Hân. Hôm nay ông ta đích thân dẫn cả gia đình đến đây là vì mục đích cứu vãn hôn sự của Lệ Tịnh Lương và Diệp Minh Tâm, thế nên ông ta không khỏi nhún mình trước mặt anh.

"Tịnh Lương, hôm nay vốn dĩ là sinh nhật của cậu, tại sao không tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ để chúc mừng? Cậu ở nhà một mình không cảm thấy quạnh quẽ sao?" Diệp Hân điềm đạm buông câu hỏi mào đầu câu chuyện.

Lệ Tịnh Lương mà ở nhà một mình á? Hồng nhan tri kỉ của anh đang đứng nghe lén ở góc rẽ cầu thang đây nè, Hạ Tuyền kinh thường bĩu môi hừ một tiếng.

Lệ Tịnh Lương từ tốn kéo xuống cổ tay áo sơ mi đang bị cuộn lên, chậm rãi cài lại hai cúc áo đính bằng ngọc thạch màu lam trong suốt, mí mắt anh hơi rũ, nhã nhặn đáp: "Vậy là Diệp tổng không biết rồi, tôi từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ tổ chức sinh nhật."

Lời anh nói ra, không chỉ khiến Diệp Hân kinh ngạc mà còn làm Lương Ngâm và Diệp Minh Tâm cực kì sửng sốt.

Diệp Minh Tâm không nhịn được hỏi anh: "Tại sao anh không bao giờ tổ chức sinh nhật?"

Bấy giờ Lệ Tịnh Lương mới liếc nhìn cô ta. Không thể không thừa nhận, ông chủ Lệ là người đàn ông sở hữu tài sắc vẹn toàn hiếm thấy. Vóc dáng anh cao gầy rắn rỏi, gương mặt thanh lãnh, sắc nét như ngọc tượng điêu khắc. Cộng thêm một bộ não siêu việt chuyên mưu tính những sách lược tinh vi hoàn hảo. Ở anh hội tụ những yếu tố độc đáo, khiến hầu hết những người tiếp xúc với anh đều vô thức sinh ra lòng ái mộ.

Tuy rằng Diệp Minh Tâm chưa có cơ hội được tiếp xúc nhiều với Lệ Tịnh Lương, nhưng trong khoảng thời gian đính hôn ngắn ngủi, cô ta đã chết mê chết mệt người đàn ông này.

Ngưỡng mộ kẻ mạnh đều là bệnh chung của chị em phụ nữ, kể cả cô gái đang đứng thập thò nghe lén trên lầu hai cũng không thể tránh thoát căn bệnh phổ biến này.

Thực ra, Hạ Tuyền cũng vô cùng tò mò nguyên nhân khiến Lệ Tịnh Lương kiêng kị hai chữ 'sinh nhật', và đại gia của cô đã nhanh chóng giải đáp thắc mắc cho cô.

"Diệp tổng, ngọn nguồn của sự việc là"

Rõ ràng là Diệp Minh Tâm hỏi, ấy vậy mà anh lại quay sang trả lời Diệp Hân. Thái độ của anh ngụ ý anh cho điều gì, ắt hẳn ba người Diệp gia đã lĩnh hội được.

"Bởi vì khó sinh nên khi tôi chào đời cũng là lúc mẹ tôi qua đời, vì vậy bố tôi và tôi đều chung quyết định là không bao giờ tổ chức sinh nhật cho tôi." Anh giơ lên những ngón tay thuôn dài đẩy nhẹ gọng kính gác trên sống mũi cao, ánh mắt thâm sâu lấp đầy vẻ khiêm nhường, "Không biết người khác nghĩ thế nào về vấn đề này, riêng gia đình chúng tôi quan niệm rằng, đa số phụ nữ luôn ít nhất một lần trong đời trải qua nỗi đau đớn của việc 'đi biển lẻ loi một mình', bọn họ đáng giá để cánh đàn ông chúng ta tôn kính và đối xử tử tế."

Chẳng biết mấy câu trên có được ví như: người nói vô tâm mà người nghe hữu ý.

Năm xưa, Diệp Minh Tâm vẫn còn khá nhỏ nên không rõ lắm những ân oán tình thù của đời trước, vì vậy cô ta chỉ tiếp thu mặt ngữ nghĩ nổi trên mấy con chữ. Nhưng Diệp Hân lẫn Lương Ngâm đều lấy làm hổ thẹn khôn nguôi, bởi dù thế nào chăng nữa, thì hai người họ cũng đã mắc nợ bà Khang Vũ quá nhiều và không bao giờ bù đắp lại được.

Diệp Hân rất xứng đáng với câu 'gừng càng già càng cay'. Mặc dầu trong lòng ông ta trỗi dậy những sự vướng mắc nghi ngờ, song ngoài mặt vẫn không mảy may bộc lộ chút cảm xúc lạ, giọng điệu ông ta vẫn hòa nhã như thường: "Tính cách của bố cậu thật đáng ngưỡng mộ. À, không biết gần đây bố cậu đang bận chuyện gì vậy?"

Lệ Tịnh Lương mỉm cười, như thể cuộc đối thoại đang diễn ra theo chiều hướng anh sắp đặt, ngữ khí anh không thèm che giấu sự bất cần, nhạo báng: "BỐ tôi đã cầm theo di ảnh của mẹ tôi để cùng đi du lịch khắp thế giới."

Sắc mặt Lương Ngâm liên tục biến đổi, chừng như bà ta sợ người khác phát hiện ra manh mối bèn chậm rãi gục đầu xuống thấp.

Cơ mặt Diệp Hân thoáng co cứng, rồi lại cố gắng giương cao khóe miệng, cất giọng trầm thấp: "Tôi thực hâm mộ tình cảm của ông bà nhà."

Lệ Tịnh Lương lộ ra biểu tình thụ sủng nhược kinh: "Diệp tổng khen quá lời rồi. Bố tôi luôn bảo, đó chỉ là trách nhiệm tối thiểu của một người đàn ông mà thôi. Còn mấy chuyện vô tình vô nghĩa như: vợ vừa mới chết liền đi thêm bước nữa hay bỏ bê, đối xử tệ bạc với vợ và con cái, thì Lệ gia chúng tôi tuyệt đối không làm được."

Trên lầu hai, Hạ Tuyền đã không biết dùng từ ngữ nào để hình dung chính xác tâm trạng lúc này của mình.

Có lẽ người khác sẽ mịt mờ không hiểu, nhưng cô thấu tỏ đến từng chân tơ kẻ tóc. Sở dĩ Lệ Tịnh Lương nói những lời ấy với Diệp Hân... hết thảy đều vì cô. Nếu trước đây, trong lòng cô còn lấn cấn, băn khoăn tình cảm của anh dành cho mình là thật hay giả, sâu đậm đến độ nào, thì giờ phút này, cô đã hoàn toàn tin tưởng anh đối với cô đều xuất phát từ tấm chân tình.

Thương trường là nơi không có bạn bè hay kẻ thù vĩnh viễn, nếu chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ thì thương nhân chẳng dại gì mà đấu đá trực diện với nhau. Thế mà Lệ Tịnh Lương lại chẳng ngần ngại giở giọng châm chọc, thậm chí gần như trắng trợn khiêu khích bứt dây động rừng luôn.

Trước mặt cô, Lệ Tịnh Lương không buồn giấu giếm dã tâm thôn tính công ty giải trí Hoa Hạ, vậy mà giờ đây anh lại quyết định hủy bỏ hôn ước, còn dùng thái độ ngấm ngầm chì chiết để đối đãi Diệp Hân, thâm tâm Hạ Tuyền bất chợt dấy lên hai luồng cảm xúc tương phản, vừa nghẹn ngào chua xót vừa có tí hả hê biến thái.

Diệp Hân vốn là kẻ thông minh giảo hoạt nên đến nước này thì ông ta đã dám chắc, Lệ Tịnh Lương nắm được nội tình gì đó. Ông ta bất giác nhịp nhịp hai chân, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm anh chàng trẻ tuổi phía đối diện. Lúc bằng tuổi cậu ta bây giờ, Diệp Hân còn chưa đạt được những thành tựu đáng nể như vậy, ông ta phải thừa nhận, năng lực của Lệ Tịnh Lương cao hơn ông ta một bậc.

Có điều, xuất phát điểm của hai người khá bất đồng, Lệ Tịnh Lương từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng, được tiếp thu nền giáo dục tối ưu nhất, có sẵn chỗ dựa vững chắc cùng nguồn lực kinh tế dồi dào. Những điều này thì Diệp Hân của thời trai trẻ không hề có.

Ngó thấy Diệp Hân đang nghiền ngẫm suy tư vấn đề gì đó, Lệ Tịnh Lương không để cho ông ta thả hồn đi hoang lâu, anh nhanh chóng lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của ông ta: "Sẵn tiện nhắc đến mấy vị trưởng bối, tôi xin mạn phép hỏi, không biết bố của Diệp phu nhân - Lương lão tiên sinh gần đây đang làm gì?"

Một câu hỏi mang tính xã giao khách khí lại khiến Lương Ngâm cả kinh, bối rối. Bà ta tần ngần một lúc, sau mới cẩn thận lựa lời.

"Bố tôi tuổi đã cao, quyết định về hưu nghỉ ngơi rồi."

Nghe thấy câu trả lời khôn khéo của vợ, khóe miệng Diệp Hân tức thì nhếch thành độ cong biểu thị cho sự hài lòng. Thấy chồng phản ứng như vậy, Lương Ngâm cũng thoáng an tâm hơn.

... Nghe xem, câu trả lời thật hay, về hưu an dưỡng tuổi già cơ đấy, chứ không phải bị Diệp Hân cưỡng ép bắt giao công ty cho ông ta à?

Lệ Tịnh Lương bỗng cất tiếng cười không rõ hàm ý, tay anh chống cằm, âm điệu lộ rõ sự tán đồng: "Diệp phu nhân nói rất đúng, cô Diệp cũng trưởng thành rồi, đã đến lúc để Lương lão tiên sinh tận hưởng niềm vui sum vầy bên cháu chắt."

Diệp Hân cười cười, rồi bắt đầu lèo lái câu chuyện vào đúng trọng tâm: "Thôi đi, đứa con gái này của tôi đấy hả, đối với ông ngoại coi như có chút hiếu thuận, nhưng cũng bị tôi chiều hư không ít, nhiều lần sinh sự gây rắc rối, vô tình làm cậu phật ý. Mong cậu nể mặt tôi mà thông cảm bỏ qua cho nó, đừng để trong lòng nữa."

Rốt cuộc cũng nói đến điểm mấu chốt, Hạ Tuyền bất thần mím chặt môi, tập trung tinh thần lắng nghe, cả người cô chúi sâu về phía trước, muốn nhìn kĩ hơn dáng vẻ của bốn người kia.

So với Hạ Tuyền đang hồi hộp căng thẳng, biểu hiện của Lệ Tịnh Lương vẫn thực bình thản, anh khẽ gật đầu, đáp: "Không sao cả, Diệp tổng chỉ có duy nhất một cô con gái, không có thêm đứa con nào nữa, tất nhiên sẽ dành hết tình yêu thương cho cô Diệp."

Chỉ có duy nhất một cô con gái, không có thêm đứa con nào nữa —— lần này thì ngay cả Diệp Minh Tâm cũng bắt đầu chột dạ.

Nãy giờ, Hạ Tuyền vẫn luôn nỗ lực kìm nén cảm xúc, song đến lúc này thì trái tim cô đã đập rộn ràng trong lồng ngực, tay cô bám chặt lan can, cố gắng khắc chế cơn run rẩy đang dần xâm chiến trên từng đầu ngón tay.

Diệp Hân nheo mắt nhìn lom lom Lệ Tịnh Lương. Anh vui vẻ để mặc ông ta thoải mái săm se đánh giá. Đối mặt với Lệ Tịnh Lương tuy còn trẻ tuổi mà lòng dạ đã thâm sâu khó lường, Diệp Hân không cách nào lần mò được chủ ý thật sự của cậu ta. Nhưng bọn họ vẫn bị ràng buộc bởi mối quan hệ hợp tác, hơn nữa hai nhà còn tính tới chuyện trở thành thông gia, chẳng lẽ Lệ Tịnh Lương lại định giở quẻ từ chối?

Ngay tức khắc, mối nghi ngờ của Diệp Hân đã được giải đáp, Lệ Tịnh Lương mở miệng lần nữa, thẳng thắn cho ông ta câu trả lời dứt khoát.

"Tuy nhiên, Diệp tổng à!" Anh chớp nhẹ hai hàng mi, cố ý kéo dài giọng nói, "Lần trước, những lời tôi nói với cô Diệp là hoàn toàn nghiêm túc chứ chẳng phải bông đùa."

Diệp Minh Tâm gần như gom góp tất cả hi vọng gửi gắm vào buổi gặp mặt hôm nay. Cô ta hi vọng thông qua buổi gặp mặt này, Lệ Tịnh Lương sẽ hồi tâm chuyển ý. Nào ngờ đâu, giáp mặt với hai vị phụ huynh mà anh ta cũng chẳng thèm nể nang, tôn kính, thử hỏi cô ta còn nhịn nổi không?

Diệp Hân chưa kịp lên tiếng, Diệp Minh Tâm đã hung hăng giở giọng chất vấn: "Vì cái gì? Tôi chưa tốt ở điểm nào? Mà cho dù tôi vẫn còn nhiều điểm thiếu sót, cũng không quá quắt bằng anh đâu!" Sau đó, mồm miệng cô ta xoen xoét, mải miết liệt kê hàng loạt tội trạng của anh, nào là đùa bỡn cho cô ta leo cây, rồi tới những chuyện tằng tịu, dấm dúi giữa anh và Hạ Tuyền. Cô ta bô lô ba loa một hồi, ác ý chà đạp lên thể diện của anh, bằng mọi cách khiến anh muối mặt trước bố mẹ cô ta. Mà Lệ Tịnh Lương thân là 'bị cáo' lại cứ tỏ vẻ bất cần, không chút bận tâm lưu ý.

"Nói xong chưa?" Anh nhẹ giọng hỏi.

Trông thấy ánh mắt anh lóe lên tia cười lạnh lẽo, Diệp Minh Tâm bỗng rùng mình khiếp đảm. Nhưng nhớ tới bố mẹ vẫn đứng đằng sau làm chỗ dựa vững chắc cho mình, cô ta thoáng an tâm trấn tĩnh lại, rồi tự động viên chính mình rằng, sao phải sợ anh ta? Kết quả là, Diệp Minh Tâm ưỡn ngực, mở to mắt trừng anh.

"Sao nào, bộ tôi nói không đúng hả?" Cô ta lạnh lùng phản vấn anh.

Lệ Tịnh Lương nhổm người đứng dậy, hai tay nhét túi quần, thình lình nở nụ cười tươi tắn, phút chốc cả không gian như chuyển đổi giữa thời khắc giao thoa của đông tàn và xuân tới. Nụ cười anh tươi rói, soi vào mắt ba người đối diện, khiến họ cảm thấy quá chói.

"Cô nói rất đúng." Lệ Tịnh Lương đề cao âm lượng, ngước đầu ngó lên lầu hai, nhấn nhá từng câu từng chữ, "Bảo bối, xuống đây đi."

Hạ Tuyền đứng hình ngay lập tức, Lệ Tịnh Lương đang gọi cô ư?

"Bảo bối?"

Không thấy ai đi xuống, Lệ Tịnh Lương bèn gọi thêm lần nữa.

Lần này Hạ Tuyền có thể khẳng định anh đang gọi mình.

Sau khi khẳng định xong, Hạ Tuyền không hề do dự mà tự tin bước xuống lầu, cô còn tranh thủ vừa đi vừa chỉnh trang lại đầu tóc.

Ba người nhà họ Diệp trố mắt nhìn Hạ Tuyền trân trân. Một giây sau, Diệp Minh Tâm trở nên kích động mất khống chế.

"Tôi nói có sai đâu, con điếm này đang trốn trong đây mà! !"

Diệp Minh Tâm không thể nhịn nổi nữa, liền hùng hổ bước phăm phăm tới trước, toan tính sổ với Hạ Tuyền. Ai dè giữa chừng bị người ta ngăn cản, và người ngăn cô ta lại không ai khác chính là chồng chưa cưới 'tiền nhiệm' của cô ta.

"Anh buông ra!" Ánh mắt Diệp Minh Tâm đặc nghẹt tơ máu đỏ kè, "Anh là thằng đàn ông khốn nạn!"

Lệ Tịnh Lương hơi ngửa người ra sau, né tránh mấy hạt mưa bắn tung tóe từ cái miệng kích động của Diệp Minh Tâm, anh híp mắt thản nhiên nói: "Cô Diệp, phiền cô xem lại mình đang đứng ở đâu, nơi này chưa tới lượt cô đao to búa lớn, diễu võ giương oai đâu."

Lời hết, cổ tay anh bung lực, ném thẳng Diệp Minh Tâm vào ngực Lương Ngâm.

Lương Ngâm chỉ còn cách dùng lí lẽ để khai sáng đầu óc u mê của con rể tương lai: "Cậu Lệ, đùa vui cũng nên có giới hạn. Ả kia cùng lắm chỉ là một 'con hát' tầm thường, sao có thể so sánh với Tâm Tâm nhà tôi?"

Lúc này Hạ Tuyền đã đi tới bên cạnh Lệ Tịnh Lương, cô nắm lấy cánh tay anh, dịu dàng ngả đầu vào vai anh, và nở nụ cười rạng rỡ với Diệp Hân, nhẹ giọng nói: "Diệp tổng, đã lâu không gặp."

Theo lý thuyết, đứng trước tình cảnh hiện tại, Diệp Hân hẳn là nên chất vấn cho ra lẽ. Nhưng trên thực tế, vẻ mặt ông ta vẫn hòa nhã ôn nhu, ngoại trừ ánh mắt nhìn Hạ Tuyền vụt qua tia phức tạp thì những thứ khác vẫn giữ nguyên hiện trạng.

Thấy hạ Tuyền chủ động cất tiếng chào mình, ông ta bèn đứng dậy, gật đầu: "Đã lâu không gặp, mấy ngày nay cô ở nhà Tịnh Lương đã quen chưa?"

Lời ông ta nói. như thể ông ta đã sớm biết mối quan hệ giữa cô và Lệ Tịnh Lương. Ngoại trừ Lệ Tịnh Lương, ba người còn lại ai nấy đều kinh ngạc thảng thốt.

"Bố? !" Diệp Minh Tâm nhìn ông bằng ánh mắt khó tin.

Diệp Hân ra hiệu cho cô hãy bình tĩnh lại, rồi khẽ hất cằm với Lương Ngâm. Dù Lương Ngâm ngàn vạn lần không muốn, song lại không dám làm trái ý chồng, bà ta đành bấm bụng dắt Diệp Minh Tâm về nhà trước.

Chờ vợ con đi khuất, Diệp Hân mới tiếp tục mở miệng, ông ta điềm tĩnh nhìn thẳng vào đôi trai gái đang rúc sát vào nhau: "Thật không ngờ, hóa ra hai vị là một đôi. Có điều, cậu Lệ à, con gái tôi đã có hôn ước với cậu, bây giờ cậu lại trắng trợn vi phạm hôn ước, ngang nhiên ở cùng một chỗ với cô Hạ, vậy cậu có nên cho nhà họ Diệp chúng tôi một câu trả lời hợp tình hợp lí?"

Lệ Tịnh Lương như cười như không hỏi lại: "Ồ, nếu tôi đoán không nhầm thì Diệp tổng đang muốn đòi tôi bồi thường?"

Diệp Hân chỉ cười mà không đáp.

Vẻ mặt Lệ Tịnh Lương như thể đang nghe ông ta kể chuyện tiếu lâm, anh cười khẩy: "Diệp tổng, chắc ông cũng biết tôi là nhà đầu tư mạo hiểm, những người có thể khiến tôi chi tiền thì phải đem lại lợi ích gấp bội cho tôi, vậy ông có thể cho tôi cái gì đây?"

Diệp Hân đứng khoanh tay, đủng đỉnh tiếp lời: "Vậy có nghĩa là chúng ta không còn gì để nói?"

"Có chứ." Lệ Tịnh Lương bình tĩnh tuyên bố, "Chúng ta vẫn còn nhiều chuyện phải nói lắm, hay trước tiên chúng ta hãy nói về thủ tục chấm dứt hợp đồng giữa công ty giải trí Hoa Hạ và bảo bối nhà tôi đi."

Sao cơ? anh muốn giúp cô chấm dứt hợp đồng với giải trí Hoa Hạ?

Hạ Tuyền kìm lòng không đậu nhìn anh đăm đắm, anh cũng nhìn sâu vào mắt cô, tận dưới đáy mắt anh vụt lên tia cảm xúc lạ khiến cô bất giác nghĩ tới câu ——màn đêm đã cạn, bình minh đón chào.

Cô không thể tỏ tường hết thảy mục đích của Lệ Tịnh Lương khi anh quyết định chính thức ra mặt giúp cô, nhưng cô tin chắc, tình cảm anh dành cho cô cũng ít nhiều ảnh hưởng đến quyết định ngày hôm nay. Cô nghĩ, cô sẽ mãi mãi ghi lòng tạc dạ, nguyện ý trả giá vì những việc anh đã làm cho cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.