Trong thời gian nhanh nhất, Hạ Tuyền tức tốc sửa soạn lại từ đầu tới chân, rồi đeo túi xách chạy tung tăng xuống lầu. Tới nơi, cô quả thật nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen.
Thế nhưng người như Lệ tiên sinh lại dám 'khua chiêng gõ trống' đậu xe trước cửa nhà của cô diễn viên lắm tai tiếng thị phi mà không sợ đám truyền thông sẽ rầm rộ đưa tin hay sao?
Hạ Tuyền cẩn trọng nhìn quanh quất bốn phía, đợi xác nhận chắc chắn không có "chó săn" rình rập chụp ảnh mới chạy ào đến chỗ chiếc xe, mở cửa ghế phụ leo lên ngồi.
Trong xe, qua nguồn sáng hiu hắt sắc xanh lam có thể trông thấy được, ghế lái ngã dài ra sau, Lệ Tịnh Lương lười biếng nằm trên ghế nghịch di động, ngón tay thoăn thoắt lả lướt trên màn hình, đôi môi mỏng khép khép mở mở, chừng như đang nhai nuốt món nào đấy.
Khóe mắt Lệ Tịnh Lương thoáng liếc sang vẻ hiếu kì của cô, bèn thọc tay vô túi áo tây trang, móc ra một thanh chocolate còn nguyên vỏ bọc, dửng dưng nói: "Ăn đi."
Hóa ra anh ta đang ăn chocolate.
Hạ Tuyền cầm lấy thanh chocolate và cẩn thận thả vào túi. Nhác thấy một màn này, đầu mày cuối mắt Lệ Tịnh Lương vẽ nên độ cong tinh tế đả động hồn người, đoạn cố ý kéo dài giọng nói: "Hẳn cô sẽ phát biểu mấy câu đại loại như 'thứ anh Lệ đưa, tôi quả thật không nỡ ăn', đúng không?"
Hạ Tuyền ngẩng đầu, mắt lừ anh ta: "Trí tưởng tượng của anh Lệ bay cao bay xa quá, tuy tôi cũng định nói mấy câu sến súa đó, song ngẫm lại, cuộc sống thực tế khác xa phim thần tượng hay chiếu."
"Vậy?"
"Tôi không ăn là vì ngày mai còn phải tham dự buổi tuyên truyền phim mới, với cả, buổi tối ăn chocolate sẽ mập lắm." Cô ung dung bình tĩnh giải thích.
Lệ Tịnh Lương tuồng như đã xong việc trên điện thoại, anh ta kéo lại ghế ngồi ngay ngắn và sửa sang tây trang cùng áo sơ mi bên trong, ngay tức khắc lấy lại hình ảnh một nhà doanh nghiệp áo mũ chỉnh tề hào hoa lịch lãm, và điềm nhiên như không nói: "Giờ bàn chuyện của chúng ta đi."
Hạ Tuyền đáp trả bằng vẻ mặt nồng nàn sự chân thành, bộ dạng thâm tình tha thiết đó chẳng kém cạnh hình tượng cô diễn xuất trên phim.
Lệ Tịnh Lương ngắm nghía cô một hồi liền phì cười, cung độ của đôi môi anh ta lơ lửng giữa nhiều hàm ý phức tạp. Dưới nguồn sáng mờ nhạt, nom da dẻ anh ta dường như trắng hơn cả cô, gương mặt càng tuấn tú, khôi ngô hơn người. Đặc biệt, đôi mắt hẹp dài như thể nhìn xuyên qua kính râm, rà soát khắp người cô, luồn lách sâu trong tâm hồn cô, phanh phui hết thảy những toan tính của cô.
"Tôi không rành rẽ về loại giao dịch này." Lệ Tịnh Lương hơi híp mắt, tựa hồ suy tư lẫn xét nét, "Trước giờ tôi chưa từng bao nuôi diễn viên hay ca sĩ. Thành thử cô hãy nói rõ giá thị trường của bản thân mình, tránh cho cô khỏi phải chịu thiệt thòi, dẫn tới làm ăn lỗ vốn, hửm?"
Chữ "hửm" sau cùng qua ngữ điệu của anh ta gợi lên cảm giác trêu chọc mà gợi cảm khôn tả. Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt trong veo thấu suốt, như thể anh ta không hề cố ý hạ thấp danh dự của cô mà chỉ bàn chuyện làm ăn buôn bán thông thường.
Nghe xong lời anh ta nói, thâm tâm Hạ Tuyền dội lên từng cơn chua chát xót xa. Mà cô cũng chẳng hề dự định sẽ kiêng kị hay che giấu nỗi khổ tâm, thậm chí cô còn nỗ lực cường điệu, khuyếch tán nỗi buồn nỗi ưu thương lên mức cao nhất, song song đó là phối hợp cùng thái độ nhún nhường đủ để tấn công vào mọi thành trì kiên cố nhất trong cõi lòng người đàn ông.
"Anh Lệ hiểu lầm rồi." Cô cắn môi dưới, tiếng nói càng lúc càng nhỏ, gần như thẽ thọt, "Tôi chưa bao giờ cần người khác bao nuôi, tôi chủ động tiếp cận anh không phải muốn anh bao nuôi tôi, tôi chỉ là..." Nói đoạn, cô e ấp ngước nhìn anh ta, liền bắt gặp cặp mắt sắc bén nhìn cô hau háu, cô bỗng hốt hoảng, vô thức né tránh cái nhìn ấy, đoạn trưng ra vẻ mặt như muốn bảo 'Anh đã muốn biết tường tận thì tôi huỵch toẹt ra luôn' rồi từ tốn nói: "Nếu anh Lệ vẫn canh cánh bên lòng chuyện này, thì... tôi không cần tham khảo giá thị trường, tùy tâm anh thôi."
Lời nói này tựa như ngầm lên án anh ta là loại động vật máu lạnh, xấu xa bắt nạt một người phụ nữ chân yếu tay mềm. Song trên thực tế, Lệ Tịnh Lương không đến mức máu lạnh, chỉ là từ lâu anh ta đã quen dùng thái độ lãnh đạm để ứng phó mọi vấn đề.
Anh ta không thích suy đoán lòng người, bởi từ trước tới nay, toàn là người khác phải đau đầu phỏng đoán suy nghĩ của anh ta. Anh ta cũng chẳng màng lo lắng hậu quả của trò chơi này, vì với anh ta, không gì có thể biến thành trở ngại.
"Tốt." Anh ta gật gù, đoạn khởi động xe, "Vậy đi cùng tôi thôi." Lời vừa hết, chiếc xe liền mạnh mẽ phóng đi.
Hạ Tuyền thoáng bối rối, toan mở miệng nói chuyện cốt che giấu sự căng thẳng: "Anh Lệ, anh tới chỗ tôi trễ thế này, ngộ nhỡ đám phóng viên chộp được hình ảnh, e rằng không hay lắm."
Lệ Tịnh Lương vẫn giữ vững tốc độ, ném cho cô cái liếc mắt lạnh lùng chưa từng thấy: "Không cần lo lắng, trước khi tôi ghé qua đã sai người 'dọn dẹp' xong xuôi rồi."
Trong lòng Hạ Tuyền nhộn nhạo khác lạ. Trong bóng đêm, cô lặng lẽ quan sát anh ta. Thoạt nhìn, anh ta dư dả vốn liếng để trở thành ngôi sao nổi tiếng, bởi ông trời đã ưu ái ban tặng anh ta ngoại hình hoàn hảo miễn chê. Trong khái niệm của cô, kẻ vừa có tiền vừa có diện mạo tốt chỉ lác đác vài người, trẻ tuổi giống anh ta lại càng ít ỏi, hiếm hoi. Giả dụ một nữ minh tinh lâm vào bước đường cùng, bất đắc dĩ phải dùng quy tắc ngầm nhờ đại gia bao nuôi, thì chỉ khi nào đối tượng đại gia giống hệt anh ta, họa may mới có thể khiến cô minh tinh đó nguôi ngoai, tự huyễn hoặc bản thân là 'về tình có thể tha thứ được'.
Xe chạy tới tiểu khu gần nơi làm việc của Lệ Tịnh Lương ở thành phố Giang, văn phòng thuộc công ty anh ta xây dựng tại đây, tổng công ty ở nước ngoài, văn phòng chính ở Trung Quốc nằm tại Bắc Kinh. Thời gian anh ta lưu lại đây không lâu, ngày mai cô lại phải đi, xem ra cần tranh thủ từng phút từng giây thu phục anh ta.
Xuống xe - lên lầu, hai người im lặng hoàn thành một chuỗi các động tác cơ bản. Chờ đến khi vào nhà Lệ Tịnh Lương, trong lòng Hạ Tuyền lẫn lộn cảm xúc vui buồn trái ngược.
Vui vì kế hoạch của cô đã tiến triển một bước lớn. Nếu Diệp Minh Tâm phát hiện chuyện này, liệu dáng vẻ tức giận của cô ta sẽ 'đặc sắc' đến cỡ nào đây? Buồn là bởi phỏng chừng đêm nay, cô sẽ phải hy sinh oanh liệt tại đây.
Sau khi vào phòng, Lệ Tịnh Lương duỗi tay cởi áo khoác, Hạ Tuyền cực kì tự nhiên vươn tay đón lấy chiếc áo rồi đem móc lên giá treo đồ, động tác lưu loát thành thạo, không hề ngưng nghỉ.
Lệ Tịnh Lương ngoái đầu săm soi, miệng cười như không cười, nghiềm ngẫm hỏi: "Quả là biết hầu hạ người khác, chắc em đã quen với việc này?"
Nhắc đến chủ đề này, thâm tâm Hạ Tuyền đông lạnh từng cơn, chẳng qua cô phản ứng rất nhanh, điềm tĩnh nhìn anh ta và lên giọng phổ cập kiến thức mới: "Hiểu biết của anh Lệ về giới giải trí khẳng định còn quá thiển cận, non nớt. Một diễn viên bình thường muốn được nổi tiếng thì hầu hạ người khác là kỹ năng thiết yếu. Ở công ty hầu hạ lãnh đạo, ra phim trường thì hầu hạ đạo diễn và tiền bối."
Lệ Tịnh Lương ngồi xuống sô pha, cầm lấy cái remote nằm trên mặt bàn, mở điều hòa trong phòng, chả thèm uốn lưỡi bảy lần trước khi nói: "Bao gồm hầu hạ trên giường luôn à?"
Câu này quá mức trắng trợn rồi, dẫu mồm mép Hạ Tuyền lanh lợi đến đâu thì cũng nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối. Mãi đến khi anh ta xoay người đối mặt, Hạ Tuyền ép mình phải cố gắng làm tròn vai diễn cô gái yếu đuối mỹ lệ: "Vậy anh Lệ có muốn tự mình đích thân kiểm tra xem khả năng hầu hạ trên giường của tôi có điểm nào vượt trội hơn người khác hay không?"
Lệ Tịnh Lương lãnh đạm cự tuyệt: "Thôi khỏi, hiện giờ ngành y học phát triển như vũ bão, cái gì cũng có thể tái tạo, thành ra chẳng biết cái nào thật, cái nào giả."
"Lệ Tịnh Lương."
Hạ Tuyền rốt cuộc nhịn không nổi liền bộc phát lửa giận, sao anh ta có thể đáng hận, đáng ghét như vậy?
"Anh làm ơn đừng phát ngôn ra câu nào cũng đều châm biếm, đay nghiến người khác nữa."
Lệ Tịnh Lương tủm tỉm cười: "Đừng nóng, giận gì thế? Tôi chỉ muốn nhìn thử coi, em có thể nhẫn nhịn đến độ nào." Anh ta bưng lên ly nước mà người giúp việc đã rót trước lúc ra về, bây giờ độ ấm vừa vặn có thể uống, "Không phải em thích lấy bản thân mình ra so sánh với Diệp Minh Tâm sao, tôi nói em hay, nếu là cô ta thì đã sớm ngoảnh đầu bỏ đi, tức tưởi chạy về nhà tố cáo với Diệp Hân tội trạng của tôi rồi."
Hạ Tuyền cười nhạt nhẽo: "Người ta là tiểu thư con gái nhà giàu, hiển nhiên không thể chịu đựng nổi sự sỉ nhục đó."
"Nói rất có lý, tuy nhiên một người phụ nữ xinh đẹp như em, tại sao lại nhẫn nhịn chịu đựng đến mức này?"
Anh ta nghiêng đầu nhìn cô, tuồng như muốn thăm dò rõ ràng lí do chân chính, song Hạ Tuyền tuyệt đối không để anh ta đạt được mục đích.
Cô cười niềm nở, nhìn anh ta bằng ánh mắt đắm đuối, đưa tình gọi tình: "Do em thích anh, vì thế đành nhân nhượng vì mục đích cao cả, lớn lao."
Lệ Tịnh Lương đột ngột buông ly nước, đứng dậy đi tới chỗ cô, đoạn giơ tay luồn sau gáy cô, kéo sát về phía mình, chuẩn xác hôn lên đôi môi hồng thắm, khiến cô giật mình thon thót, quên mất phản ứng.
Nụ hôn này kéo dài không lâu, sau khi môi hai người rời ra, Hạ Tuyền liền co rúc vào vòm ngực Lệ Tịnh Lương mà thở hổn hển. Âm thanh giọng nói trầm ấm của anh ta lượn lờ, quanh quẩn bên tai cô: "Đúng là nói dối không ngượng mồm. Nên nhớ, nguyên tắc cơ bản và mấu chốt của việc yêu đương vụng trộm là, không được để bất kì kẻ nào phát hiện ra mối quan hệ của chúng ta."
Hạ Tuyền thoáng cái đẩy anh ta ra, mất tự nhiên quay đầu đi. Lát sau, Lệ Tịnh Lương giơ tay cởi bỏ nút cổ của chiếc áo sơ mi, nói một cách từ tốn: "Hôm nay bàn tới đây thôi, lát nữa tôi còn bận công việc, em về trước đi."
Bình thường vào giờ này, anh ta sẽ cùng các đối tác nước ngoài trao đổi, thảo luận qua webcam. Vì phần đông mọi người đều chung tình cảnh chênh lệch múi giờ, nên bên kia sẽ dậy sớm một chút, bên này anh ngủ trễ một tí, mọi người ai ấy đều tự động nhân nhượng vì lợi ích chung.
Hạ Tuyền nhận được lệnh đuổi khách liền nhanh nhảu rảo bước rời đi. Một mặt, cô cảm thấy may mắn vì không bị thất thân, mặt khác mấy chữ "yêu đương vụng trộm' như thể hàng ngàn cảm xúc rối ren giăng mắc dưới đáy lòng cô.
Cùng một gã đàn ông đã có vợ chưa cưới tạo thành mối quan hệ kia, đúng lí mà nói chính là yêu đương vụng trộm. Tuy rằng lời nói khó nghe, nhưng cô không thể phủ nhận.
Đi xuống lầu, sau khi tẩn mẫn đeo kính và khăn choàng, Hạ Tuyền vốn định gọi taxi chở về, song cô nhìn thấy ở dưới lầu đã có xe chờ sẵn, tài xế đi ra báo tên của Lệ Tịnh Lương, cô cũng không bày đặt màu mè hay giả đò khách sáo mà bình thản theo tài xế lên xe.
Suốt đường về, Hạ Tuyền vẫn luôn suy tư, ngẫm nghĩ. Cô nghĩ về cuộc sống của mấy năm gần đây, rồi lại ngược dòng trở về thời thơ ấu. Bỗng nhiên, cô yêu cầu tài xế đổi phương hướng, chưa vội về nhà mà ghé qua nghĩa trang thành phố Giang.
"Phiền anh đợi ở đây một lát." Cô khách sáo nói với tài xế.
Tài xế đáp ứng, chờ khi cô rời khỏi xe, chưa đến vài giây sau, Lệ Tịnh Lương liền nhận được tin báo cô đi tới nghĩa trang thành phố Giang.
Đêm hôm khuya khoắt lại nổi hứng đi tới nghĩa trang, cô này bệnh nặng gớm? Mấy anh bảo vệ nghĩa trang nhất loạt dùng ánh mắt như nhìn một kẻ tâm thần để ngắm nghía cô. Có điều, thấy cô ra tay hào phóng, một người trong số đó liền mau mắn tìm đèn pin dẫn cô vào trong.
"Cô à, đừng nên ở lâu quá, giờ khuya lắm rồi." Bảo vệ căn dặn.
Hạ Tuyền gật đầu, mắt nhìn đăm đăm hai chữ "Khang Vũ" khắc tại mộ bia cùng ảnh chụp trên đấy, trái tim cô nhoi nhói cảm giác đớn đau.
Chờ bảo vệ đi xa, cô mới khẽ khàng cất tiếng: "Mẹ, lâu rồi con không tới thăm mẹ, mẹ có giận con không? Con đã gặp bố, nhưng ông ta không nhận ra con" Cô ngồi xổm trước bia mộ, đè giọng xuống mức thấp nhất, "Con biết nếu như mẹ còn sống, mẹ chắc chắn sẽ khuyên can con đừng hận ông ta. Nhưng chính vì ông ta, mẹ mới rời xa con, thì làm sao con không hận ông ta kia chứ?"
Cô tháo mắt kính xuống, môi mấp máy toan trần tình mọi chuyện cho mẹ mình nghe, rồi lại băn khoăn không dám nói hết, do sợ mẹ mình sẽ thương tâm thêm nữa.
Năm đó, sức khỏe của mẹ Hạ Tuyền vốn không tốt, thêm phần chịu tổn thương vì bị chồng lợi dụng rồi vứt bỏ không thương tiếc, cuối cùng bà không gượng dậy nổi, sống lây lắt, thoi thóp qua ngày, không lâu sau thì vĩnh biệt trần thế. Sau đó, Diệp Hân mang Hạ Tuyền về sống chung cùng gia đình mới của ông ta, khoảng thời gian ấy, cuộc sống của cô đầy gian nan, ngột ngạt trôi qua từng ngày.
Ở chỗ đó, ngoài ông ta, còn có bà vợ kế của ông ta và cô con gái riêng của bà ta, cô quả thực không thể hòa nhập cùng họ, bọn họ mới là gia đình thật sự, riêng cô chỉ là người ngoài.
Nghĩ về khoảng thời gian sống cùng gia đình mới của Diệp Hân, thực tình không khác chi cơn ác mộng khủng khiếp. Vợ kế của Diệp Hân tên là Lương Ngâm, cũng là mẹ ruột của Diệp Minh Tâm, bà ta chẳng những không cho cô đi học, còn đối xử với cô như kẻ hầu người hạ. Diệp Minh Tâm được chiều chuộng từ nhỏ, hễ cô ta bực bội chuyện gì là trút giận toàn bộ lên đầu cô. Có một lần cô ta lỡ tay làm hư món trang sức đắt tiền của Lương Ngâm, bèn ác ý đổ thừa cho cô, hại cô bị đánh một trận tơi bời và bị Lương Ngâm đuổi cổ ra ngoài.
Một cô bé tuổi còn quá nhỏ, lại lạc lõng ở một địa phương xa lạ, thì sẽ bị đẩy vào tình cảnh nguy hiểm đến mức nào đây?
Tới bây giờ, Hạ Tuyền vẫn thầm cảm thấy may mắn vì khi đó gặp được người tốt giúp đỡ, nếu không...chỉ sợ hiện giờ cô sống không bằng chết. Kì thực, cô hận nhất không phải là chuyện Lương Ngâm đuổi cô đi, vì suy cho cùng, bà ta chỉ là mụ dì ghẻ, cô chẳng hi vọng viễn vông bà ta sẽ đối tốt với mình. Điều cô hận nhất là Diệp Hân không màng tìm kiếm cô, chờ khi cô tự mình mò mẫm trở về thì nực cười thay, trước mặt cô là ngôi nhà trống không, ba người kia biến mất tăm mất tích.
May thay, cô vẫn còn cơ hội trở về thành phố Giang, quay lại nơi mọi chuyện bắt đầu.
"Cô Hạ, thời gian đã không còn sớm nữa, hay cô không cần về nhà." Tài xế âm thầm lặng lẽ xuất hiện trong nghĩa trang, đứng phía sau cô lên tiếng nhắc nhở
Hạ Tuyền đeo lại kính đen, giả vờ muốn che chắn tầm nhìn của tài xế, rồi khoe lúm đồng tiền tươi như hoa, nói: "Ờ, đi thôi."
Tài xế chở Hạ Tuyền về tận nhà, hoàn thành xong nhiệm vụ, anh ta nhắn tin báo cáo Lệ Tịnh Lương. Bấy giờ, Lệ Tịnh Lương đang nằm trên giường, thấy di động báo có tin nhắn thì lia mắt nhìn thoáng qua một cái, rồi tiện tay đặt di động qua một bên, tiếp tục thảo luận cùng đối tác. Anh ta nói một hồi, bất chợt chau chặt đôi mày.
Khang Vũ? Đó không phải là vợ trước của Diệp Hân ư?