Kẻ Nhắc Tuồng

Chương 11: Chương 11




Con bé mở mắt.

Nó hít thật sâu, như thể vừa trồi lên từ một vực nước trong lúc những bàn tay nhỏ bé vô hình vẫn còn đang kéo tụt nó xuống. Nhưng nó cố giữ cân bằng trong trạng thái tỉnh thức.

Cơn đau đột ngột ở vai trái giúp nó lấy lại một chút sáng suốt. Nó cố nhớ xem mình đang ở đâu. Nó đã mất khả năng định hướng. Nó biết là mình đang nằm ngửa. Chắc chắn nó đang sốt và không thể nhúc nhích được: nó cảm thấy như đang bị đè chặt. Chỉ còn hai giác quan đủ sức vượt qua màn sương mù của tình trạng nửa tỉnh nửa mê này. Mùi khai và mùi đá ẩm, giống như trong một cái hang. Cùng với tiếng nhỏ lách tách nhức nhối lặp đi lặp lại của một giọt nước.

Chuyện gì đã xảy ra?

Ký ức lần hồi quay lại với con bé. Nó muốn khóc. Những giọt nước mắt lăn dài trên má, làm ướt đôi môi khô khốc của nó. Nó nhận ra mình đang khát khô cổ.

Dịp cuối tuần cả nhà dự định sẽ đi ra hồ chơi. Bố mẹ và nó. Nó chỉ nghĩ đến chuyến đi đó trong suốt mấy ngày liền. Bố nó sẽ dạy nó câu cá. Nó đã nhặt giun đất trong vườn và bỏ vào trong một cái lọ thủy tinh. Chúng uốn éo. Chúng còn sống. Nhưng nó mặc kệ. Hay đúng hơn nó không coi chuyện đó là quan trọng. Vì nó cho rằng bọn giun đất không có cảm xúc. Vậy nên nó chẳng buồn tự hỏi chúng cảm thấy ra sao khi bị nhốt trong cái lọ. Nhưng giờ thì nó bắt đầu đặt câu hỏi ấy cho mình. Bởi vì nó đang cảm thấy như thế. Nó thấy thương cho lũ giun, cũng như thương chính bản thân nó. Và nó thấy hổ thẹn vì đã thật độc ác. Nó dồn hết tâm sức vào hy vọng rằng kẻ đã bắt cóc nó và lôi nó đi khỏi cuộc sống của mình là một người tốt hơn nó.

Nó không còn nhớ chính xác về chuyện đã xảy ra.

Nó đã thức dậy sớm để đi học, sớm hơn thường lệ, vì hôm đó là thứ Năm, và như mọi thứ Năm khác, bố nó không thể đưa nó đến trường vì phải đi gặp khách hàng. Ông bán các sản phẩm cho thợ làm tóc, và để phòng hờ cho lượng khách tăng cao vào dịp cuối tuần, ông phải đi đưa hàng, cùng với keo xịt tóc, dầu gội đầu và cả mỹ phẩm nữa. Vì thế, con bé phải đến trường một mình. Nó đã làm thế từ hồi lên chín tuổi. Nó còn nhớ lần đầu tiên bố nó đi kèm nó một đoạn ngắn đến trạm xe buýt. Nó nắm tay ông và chú ý lắng nghe những lời ông dặn, chẳng hạn như phải nhìn sang hai bên trước khi băng qua đường, không được đi muộn vì bác lái xe sẽ không chờ, không được nói chuyện với người lạ mặt vì có thể gặp nguy hiểm. Dần dà, nó đã nhập tâm những lời căn dặn ấy đến độ không còn cảm nhận được giọng nói của bố khi nói ra chúng nữa. Nó đã thuộc nằm lòng.

Sáng thứ Năm ấy, nó thức dậy với một niềm vui mới. Ngoài chuyến đi chơi sắp tới ở hồ, nó còn lý do khác để vui vẻ. Cái băng ở ngón tay nó. Trong phòng tắm, nó đã dùng nước nóng để gỡ một góc cái băng và nhìn ngón tay mình với một cảm giác tự hào xen lẫn đau đớn.

Nó đã có một người chị kết nghĩa.

Nó đang muốn nhanh chóng gặp lại chị ấy. Nhưng chuyện đó chỉ có thể xảy ra vào buổi tối, vì hai chị em không học cùng trường. Hai đứa hẹn nhau ở chỗ thường ngày để kể cho nhau nghe các tin tức mới, vì đã mấy ngày rồi chúng không gặp nhau. Hai chị em sẽ cùng chơi đùa, lên kế hoạch, và trước khi chia tay, hai đứa sẽ cùng lặp lại lời thề mãi mãi là bạn của nhau.

Phải, mọi thứ hứa hẹn sẽ là một ngày rất thú vị.

Nó đã nhét cuốn sách hình học vào trong cặp. Đó là môn học nó ưa thích, và điểm số của nó đã chứng minh điều đó. Lúc mười một giờ, nó có giờ thể dục, nên nó lấy bộ đồ thể thao bó sát từ trong tủ ra, đồng thời nhét đôi giày và vớ vào trong một cái túi giấy. Trong khi nó đang dọn giường, mẹ nó gọi xuống ăn sáng. Mọi người luôn ăn sáng vội vã. Sáng hôm ấy cũng không là ngoại lệ. Bố nó chỉ uống một tách cà phê. Ông không ngồi xuống mà đứng để đọc báo. Ông cầm tờ báo bằng một tay, trong khi tay kia đều đặn đưa cái tách lên miệng. Mẹ nó thì đã kịp gọi điện thoại cho một đồng nghiệp, bà dọn món trứng cho nó mà không bỏ sót một chữ nào trong mẩu đối thoại với đầu dây bên kia. Houdini cuộn người nằm trong cái ổ của mình và chẳng buồn nhìn nó từ lúc nó xuống phòng ăn đến giờ. Ông nó bảo là con mèo bị huyết áp thấp giống ông nên buổi sáng thường rất uể oải. Còn nó, đã từ lâu nó không còn khó chịu về sự thờ ơ của Houdini. Giữa hai đứa như có một thỏa thuận ngầm về việc chia sẻ không gian, và thế là đủ.

Sau bữa sáng, nó đem đĩa của mình vào đặt trong bồn rửa rồi đi một vòng quanh bếp để hôn tạm biệt bố mẹ. Sau đó nó lên đường.

Khi đã ra khỏi nhà, nó vẫn còn cảm thấy cái hôn nồng mùi cà phê của bố trên má. Hôm ấy trời rất trong. Một vài đám mây điểm trên nền trời nom không có vẻ gì là đe dọa. Dự báo thời tiết đã nói là trời sẽ tiếp tục đẹp như thế trong suốt những ngày cuối tuần. “Thật tuyệt vời để đi câu”, bố nó đã bình luận như thế. Với lời hứa của bố trong tim, nó thả bộ trên vỉa hè về phía trạm xe buýt. Cả thảy là ba trăm hai mươi chín bước chân. Nó đã từng đếm nhiều lần. Theo năm tháng, số bước chân ngày càng giảm đi, dấu hiệu cho thấy nó đang lớn dần lên. Lâu lâu nó phải đếm lại. Đúng vào bước chân thứ ba mươi chín, có người gọi nó.

Nó sẽ không bao giờ quên con số đó. Thời điểm chính xác khi cuộc sống của nó tan vỡ.

Nó quay lại và nhìn thấy ông ta. Người đàn ông tươi cười đang tiến đến chỗ nó có gương mặt xa lạ. Nhưng ông ta đã gọi tên nó, nên nó nghĩ ngay: ông ta biết mình, nên không thể là một mối nguy hiểm. Trong lúc ông ta tiến về phía nó, nó đã cố nhìn thật kĩ để xem ông ta là ai. Ông ta bước nhanh hơn để bắt kịp nó, còn nó thì đứng lại đợi. Mái tóc của ông ta... thật kì quặc. Giống như tóc của một con búp bê hồi xưa của nó hay chơi. Trông giả giả thế nào. Khi nó nhận ra ông ta đội một bộ tóc giả thì đã quá trễ. Nó thậm chí không để ý đến chiếc xe tải nhẹ màu trắng đang đậu gần đó. Ông ta túm lấy nó, đồng thời mở cửa xe và chui vào trong đó, lôi nó theo. Nó đã cố hét lên, nhưng ông ta lấy một tay bịt miệng nó lại. Bộ tóc giả rơi xuống trong khi ông ta ấp một chiếc khăn tay lên mặt nó. Sau đó đột nhiên nước mắt nó giàn giụa, những chấm đỏ và trắng xuất hiện trước mắt nó, che mất mọi thứ. Và cuối cùng là bóng tối.

Người đàn ông đó là ai? Ông ta muốn gì? Tại sao ông ta đưa nó đến chỗ này? Bây giờ ông ta ở đâu?

Những câu hỏi quay cuồng không lời giải đáp. Những hình ảnh của buổi sáng cuối cùng biến mất, và con bé lại thấy mình trong cái hang này - hay là cái bụng ẩm ướt của con quái vật đã nuốt chửng nó. Để bù lại, cảm giác tê dại dễ chịu một lần nữa chiếm lấy nó. Cái gì cũng được, miễn là không phải nghĩ đến tất cả những chuyện này, nó nghĩ bụng. Nó nhắm mắt, và lại rơi vào cái bể đầy các bóng đen đang vây quanh mình.

Thậm chí nó không nhận ra một trong số những cái bóng ấy đang quan sát nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.