- Ồ, anh ấy làm gì ở đây vậy nhỉ? Đó là chuyện tôi muốn biết. Quý bà Crandal không tán thành kiểu cách của anh ấy. Bà ấy nhất định là không mời anh ấy tới đây.
- Quý ngài Anthony không cần tới một lời mời, bạn của tôi. Anh ấy luôn làm những gì mình thích.
- Nhưng anh ấy cũng luôn có nguyên tắc là tránh xa những bữa tiệc của chúng ta.
- Nguyên tắc à? - Một tràng cười ngắn vang lên - Không có nguyên tắc gì về chuyện này cả. Chỉ đơn giản là anh ấy không thể ở lại những bữa tiệc kiểu này. Và chẳng nghi ngờ gì chuyện đó. Có thể là chẳng có tiểu thư nào ở đây lại không muốn sửa đổi anh chàng phóng đãng đặc biệt đó.
- Không có gì đáng cười ở đây đâu, Lenore. Anh ấy xuất hiện, và một nửa số phụ nữ trong phòng sẽ si mê anh ấy ngay lập tức. Tôi đã từng chứng kiến chuyện đó rồi. Đó là lý do tại sao chủ nhà lại không nghĩ về chuyện mời anh ấy tới bữa tiệc của mình nếu muốn bữa tiệc diễn ra suôn sẻ. Anh ấy tạo nên quá nhiều sự náo động.
- Nhưng điều đó cho chúng ta đề tài mà bàn tán những tháng sau đó. Chấp nhận điều đó đi, anh ấy thực sự là một chủ đề tuyệt vời, phải không?
- Thật dễ dàng cho cô khi nói vậy, Lenore - Câu nói vang lên từ một quý bà khác, rõ ràng là đang lo âu - Cô không có đứa con gái nào được ra mắt trong hội mùa này. Chúa ơi, nhìn con bé Jane của tôi kìa. Nó không thể rời mắt khỏi anh ta được. Tôi chỉ biết là giờ nó sẽ không bao giờ nhận lời với Percy nữa. Nó có thể rất khó khăn.
- Nhìn thì không có hại gì cả, Alice. Chỉ cần bà nói với con gái bà một vài câu chuyện về anh ấy và cô bé có thể sợ hãi cũng như lấy làm vui mừng là anh ta đã không chú ý tới mình.
- Nhưng anh ấy làm gì ở đây nhỉ? Tôi vẫn muốn biết chuyện đó.
Câu hỏi được lặp lại nhanh chóng hơn.
- Có thể là để trông coi con trai của anh ấy - Quý bà Lenore trả lời một cách bảnh chọe.
- Cái gì của anh ấy cơ?
- Hãy nhìn cậu bé đang khiêu vũ cùng Sarah Lordes kìa. Giờ thì, không phải cậu ta là bản sao của quý ngài Anthony hay sao, trông họ cứ như là nhìn vào gương vậy.
- Chúa ơi, lại một đứa con ngoài giá thú nữa của nhà Malory. Gia đình đó đáng lẽ phải thận trọng hơn chứ.
- Đúng thế, hầu tước cũng đã biết về cậu ta. Tôi thắc mắc là liệu quý ngài Anthony có làm như vậy không.
- Điều này thật vô giá! Tuy nhiên làm thế nào mà họ giữ bí mật về cậu ta trong một thời gian dài vậy được nhỉ?
- Chắc là họ phải che dấu cho tới bây giờ. Nhưng dường như gia đình Malory đem lại toàn là những bất ngờ trong hội mùa này, tôi nghe nói người anh thứ ba đã trở về.
- Người anh thứ ba? - Câu hỏi của một người mới - Nhưng chỉ có ba anh em thôi mà?
- Cô đã ở đâu vậy, Lidia? - Lenore nói một cách nham hiểm - có bốn người tất cả, và người thứ ba đã bị chối bỏ.
- Nhưng tôi đã nghĩ Ngài Anthony là người thứ ba.
- Là người trẻ nhất, ngài ấy chỉ sau có một năm. Ồ, tôi có thể kể những câu chuyện về người anh đó. Anh ta đã đi xa hàng bao năm trời, nhưng không ai biết anh ta đi đâu hay tại sao.
- Vậy nên chẳng có gì ngạc nhiên khi tôi không biết về sự tồn tại của anh ta - Lidia đáp trả một cách cứng nhắc trong sự phòng vệ.
- Xin chào lần nữa.
Roslynn bực bội bởi sự cắt ngang không hề đúng lúc, nhưng ít ra lời chào cũng không xuất phát từ một trong những người hâm mộ trẻ tuổi của nàng. May mắn là hầu hết trong số họ đã nghỉ ngơi trong phòng đánh bài một lúc, để cho nàng tự do làm quen nhiều hơn với những quý ông trong danh sách mới của nàng.
Nhưng thay vì tìm kiếm một đối tượng mới, nàng lại bị lạc hướng bởi những mẩu tán chuyện vô số nổi lên khi Anthony Malory bước vào phòng khiêu vũ.
Roslynn đã kín đáo tự giấu mình đằng sau một nhóm các quý bà lớn tuổi và không do dự nghe lén những câu chuyện này. Thật là vô ích khi từ chối nó. Nàng thấy chủ đề của những cuộc thảo luận chắc chắn là thú vị và lắng nghe say sưa từng lời một.
Nhưng giờ có ai đó muốn nói chuyện với nàng, và không thể tránh né được chuyện này. Nàng liếc nhìn tiểu thư Eden, trong khi vẫn cố gắng dành một tai còn lại nắm bắt câu chuyện của những quý bà phía trước mình.
- Cô mệt mỏi vì khiêu vũ quá sớm sao?
Người phụ nữ trẻ trông rất thích thú khi bất chợt nhận ra sự mất tập trung của nàng. Cô càng thấy thích thú hơn khi mà nghe lỏm được một vài câu trong cuộc bàn tán bên cạnh và hiểu ra lý do sự xao lãng của Roslynn.
- Mọi người đều biết tôi hiếm khi khiêu vũ với ai ngoại trừ chồng mình, và tối nay anh ấy lại không thể đưa tôi tới đây.
- Điều đó thật hay.
Regina Eden nhướn mắt, mỉm cười, khoác tay Roslynn
- Nào, bạn của tôi. Hoàn cảnh này thật không hay. Chúng ta hay đi chỗ khác đi, được không?
Roslynn thở dài khi nàng bắt buộc bị kéo đi chỗ khác. Tiểu thư Eden chắc chắn là một quý cô trẻ tuổi đầy kiên quyết. Thực tế, Roslynn đã bị ngạc nhiên, khi biết rằng cô ấy đã kết hôn và có một đứa con, khi nhìn cô ấy vẫn không giống như đã ra khỏi trường học lâu rồi.
Cô là tiểu thư đã đứng cùng Frances trước đó người mà Roslynn không ở lại đủ lâu để gặp mặt, nhưng Frances đã giới thiệu hai người khi mà nàng từ ngoài vườn trở vào. Vào lúc đó nàng vẫn còn thấy shock vì cuộc chạm trán với quý ngài Malory.
Thực tế là sau đó nàng không tài nào nhớ được cuộc nói chuyện của nàng với tiểu thư Eden, nếu như họ từng nói chuyện.
Tiểu thư Eden dừng lại gần những chiếc bàn nghỉ. Không may, Roslynn giờ đây có cái nhìn rõ ràng hơn về chủ đề bàn tán của mọi người trong phòng.
Anh ta không hẳn là bước vào trong căn phòng. Với thái độ lạnh nhạt, anh đứng ở cửa ra vào khu vườn, một bên vai tựa vào khung cửa, cánh tay khoang trước ngực, đôi mắt từ từ quét khắp căn phòng - cho tới khi chúng chiếu vào nàng.
Họ đứng đó, và anh mỉm một nụ cười làm cho nàng cảm thấy ấm áp và ngọt ngào như mật ong. Nhìn thấy anh trong ánh sáng, thấy toàn bộ con người anh dưới ánh sáng rõ ràng, là một trải nghiệm với các giác quan của nàng.
Anh có một cơ thể mà bạn không thể không ngưỡng mộ bởi sự cân đối vô cùng. Vai rộng, hông hẹp, và đôi chân dài. Đúng là anh rất vao. Điều mà nàng không hề nhận thấy khi ở trong vườn. Và ở anh ta còn toát lên mùi nhục dục nóng bỏng. Điều mà nàng đã thấy trước đó.
Những đường cắt của bộ dạ phục là không chê vào đâu được, dù cho trông anh ta như đầy nguy hiểm trong màu đen. Nhưng chính màu đen lại tôn vinh anh ta.
Nàng không thể hình dung ra anh trong những bộ quần áo sáng màu của những quý ông trẻ. Điều đó thu hút sự chú ý tới anh nhiều hơn, đúng thế, anh làm chủ mọi sự chú ý của tất cả mọi người dù chỉ mới xuất hiện.
- Anh ấy đẹp trai một cách quỷ quái, phải không?
Roslynn bắt đầu nhận ra nàng bị bắt gặp nhìn anh chằm chằm.Nhưng cũng sẽ rất bất thường nếu nàng không nhìn anh, khi mà mọi người đều đang chú ý tới anh. Nàng nhìn tiểu thư Eden và đưa ra một cái nhún vai bất cẩn
- Cô nghĩ như vậy sao?
- Ồ, hầu như chắc chắn vậy. Các anh trai của anh ấy cũng rất điển trai, nhưng tôi luôn nghĩ Tony là người đẹp trai nhất.
Roslynn không chắc là mình có thích tiếng "Tony" được thổt ra từ người phụ nữ trẻ xinh đẹp với mái tóc như màn đêm và đôi mắt xanh sống động đang ánh lên nét hài hước này hay không. Anh ấy đã nói gì nhỉ? " người thân của tôi gọi tôi là Tony"
- Tôi nghĩ là cô biết anh ấy rất rõ?
Regina cười đầy thú vị
- Tôi biết rõ cả gia đình mình.
Roslynn thấy mình đang đỏ mặt, điều mà hiếm khi nàng gặp phải. Nàng thấy yên tâm với câu trả lời nhưng lại giận bản thân khi câu hỏi của nàng nghe có vẻ đầy gay gắt.
Nếu như nữ tử tước có quen hệ với nhà Malory, vậy thì cô ấy là người cuối cùng nàng muốn cho biết về mối quan tâm của mình tới quý ngài Anthony. Nàng phải tỏ ra không thấy thích thú về đề tài này chút nào cả. Nàng phải nói sang một chủ đề mới thôi. Nhưng nàng không thể.
- Anh ấy rất là lớn tuổi, phải không?
- Vâng, nếu như cô cho 35 tuổi là-
- Chỉ có 35 tuổi?
Regina phải cố gắng nén tiếng cười của mình. Người phụ nữ này rõ ràng là có vấn đề gì đó với Tony, nhưng có Chúa mới biết đó là gì. Rõ ràng là chú ấy lại có thêm được một kẻ si mê nữa mà chẳng cần cố gắng gì. Hay là chú ấy đã cố nhỉ?
Chú ấy quá tệ khi cứ nhìn chằm chằm kiểu đó. Nếu cô không đang đứng với tiểu thư Roslynn, người phụ nữ tội nghiệp này nhất định bị bao vây bởi những câu chuyện ngồi lê đôi mách về sự chú ý của Tony tới cô ấy mất.
Đúng vậy, chú ấy thật là tệ, bởi vì điều đó chẳng đem lại cái gì cả. Không có gì. Và cô thì lại khá là mến tiểu thư Roslynn.
Cô không muốn nhìn thấy cô ấy bị tổn thương.
- Chắc chắn là chú ấy còn độc thân - Regina thấy cần phải cảnh báo cô ấy trước - Cô thấy đấy, với ba anh trai trên mình, không có lý do gì khiến chú ấy cần phải cưới vợ.
- Cô không cần phải che dấu điều đó đâu. Tôi biết anh ta là một tay ăn chơi rồi.
- Chú ấy thích cụm từ " người sành sỏi về các quý bà" hơn.
- Vậy là anh ta cũng muốn che đậy chuyện đó.
Regina cười lớn. Ồ, cô mới thích người phụ nữ này làm sao. Roslynn có thể giả vờ là đang không có thiện cảm với chú Tony, nếu không thì cô ấy đã không bộc lộ thẳng thắn tới vậy.
Roslynn lại liếc một lần nữa về phía quý ngài Anthony. Nàng thấy gọi anh ta là Ngài Malory nghe thật là ngu ngốc, nhưng làm sao mà nàng lại biết anh ta cũng là một thành viên giới quý tộc cơ chứ?
Người anh trai lớn nhất là hầu tước Haverton, người anh thứ hau là bá tước, người thứ ba bị gia đình từ bỏ, và Anthony là người cuối cùng. Ồ, tối nay nàng nghe quá nhiều về anh ta rồi. Tại sao nàng không đi tìm hiểu càng nhiều càng tổt về những "ứng cử viên" triển vọng của nàng?
- Anh ấy không khiêu vũ sao? - Roslynn nghe thấy mình đang cất tiếng hỏi và tự hỏi sao mình không thể vứt quách cái đề tài này đi.
- Ồi, chú ấy có thể chứ, và còn khiêu vũ rất đẹp là đằng khác, nhưng chú ấy không dám mời ai trong phòng này hết. Nếu chú ấy mời một người, thì chú ấy sẽ phải khiêu vũ với cả hàng tá người phụ nữ khác nữa, đúng là miếng mồi thơm cho những kẻ ngồi lê đôi mách mà. Nhưng chú Tony không đi xa thế đâu, chú ấy chỉ khiêu vũ với quý cô nào chú ấy lựa chọn mà thôi. Đó là lý do tại sao chú ấy không thể chịu được những chuyện như thế này. Những phụ nữ sẽ bắt buộc chú ấy phải đồng ý cho dù chú ấy không thực sự nói vậy.
- Có thật là anh ấy nổi danh tới mức chỉ cần một cô gái khiêu vũ cùng anh ấy cũng sẽ chắc chắn đổ gục hay không?
- Tôi đã thấy chuyện đó rồi, và thật là xấu hổ, vì chú ấy không lăng nhăng đến thế đâu. Không phải chú ấy có bao giờ thiếu những mối quan hệ với phụ nữ, nhưng chú ấy cũng không đi quyến rũ tất cả phụ nữ ở London này.
- Có phải là vì anh ta đã có quá đủ rồi?
Regina cười toe toét khi phát hiện ra Roslynn thích thú với danh tiếng của Anthony hơn là những vụ scandal của anh. Có thể cô ấy cũng không hoàn toàn thấy hứng thú lắm. Hoặc có thể cố ấy nhận ra một cách khôn ngoan rằng chuyện đó thật là vô vọng.
- Những chuyện ngồi lê đôi mách đôi khi rất độc ác, bạn của tôi. - Regina có vẻ thì thầm hơn là nói - Thực tế thì tôi không dám phản đối cô. Chú ấy đúng là cư xử không đứng đắn, khi cứ nhìn cô chằm chằm như vậy.
Roslynn tránh ánh mắt của Regina.
- Anh ta đang nhìn cô chứ.
- Dĩ nhiên là không rồi. Nhưng miễn là những người ở đây còn không dám chắc về việc chú ấy đang quan sát ai trong chúng ta, thì cô vẫn được an toàn.
- A, cậu đây rồi, Ros - Frances tham gia cùng với họ - Ngài Grahame vừa mới hỏi thăm cậu. Ngài ấy nói là cậu đã hứa dành cho ngài ầy một điệu Valse.
- Đúng là mình đã hứa vậy - Roslynn gật đầu. Đã đến lúc quên quý ngài Anthony Malory và trở lại với công việc.
- Tôi chỉ mong anh ta có thể thư giãn và cởi mở hơn lần này - Quá muộn, nàng nhận ra tiểu thư Eden đã nghe những lời đó, nhưng Regina chỉ mỉm cười.
- Không sao, Roslynn. Frances đã nói tôi biết hoàn cảnh của cô rồi. Có thể cô sẽ thấy thích thú khi biết tôi cũng gặp vấn đề tương tự khi tôi tìm kiếm một người chồng. Nhưng không giống cô, lựa chọn của tôi phải được gia đình tán thành, chuyện đó làm cho mọi việc trở nên cực kỳ khó khăn, bởi, với họ, không ai đủ tốt đối với tôi. Cám ơn Chúa là Nicholas đã đến với tôi, nếu không tôi có thể vẫn đang tìm kiếm một người chồng.
- Mọi người nhìn chung đều chấp nhận nó khi hôn ước được công bố, nhưng thực tế thì anh ấy đã bắt cóc tôi, vì nghĩ rằng tôi là người tình của anh ấy, một sai lầm nho nhỏ. Ôi, dĩ nhiên là anh ấy mang tôi về nhà ngay khi phát hiện nhầm lẫn của mình, nhưng sự tổn hại thì đã có. Anh ấy đã kháng cự và phản đối lại bệ thờ của hôn nhân để bảo vệ tình trạng độc thân của mình. Nhưng anh ấy cũng đã phải chấp thuận kết hôn. Ban đầu có vẻ như ai đó không bao giờ phù hợp với những khía cạnh nào, nhưng hóa ra họ lại là lựa chọn tốt nhất trong tất cả. Chỉ là cô chưa biết mà thôi.
Những lời cuối nói ra dành cho Roslynn, nhưng nàng tự buộc mình không quan tâm tới. Trách nhiệm của nàng đã đủ nặng nề cho dù không kể đến cả những người không phải là đối tượng phù hợp. Nàng sẽ không kết thúc với cái khả năng mong manh mà anh ta đã nói. Nàng không phải một kẻ thích đánh cược. Với quyết tâm chắc chắn trong đầu, nàng đi tìm quý ngài Grahame.