- Chúng ta đi qua vách. -- Anne tuyên bố xong, đợi các bà phản ứng. Sara có vẻ không tin, còn Carrie tỏ ra giận dữ.
- Phải đúng rồi. -- Carrie đáp. -- Tôi có thể dùng những cú đá Karate phi thường và nhãn quan của X quang ...
- Này Carrie, chúng ta hãy nghe Anne nói cho hết. -- Sara nói.
- Tôi nghĩ là chúng ta có thể qua được. Khi trên xe hơi bước xuống, tôi đã đến bức tường đá và nhìn xuống. Sườn núi ở phía bên này nhà thoai thoải. Không thẳng đứng như phía ngoài phòng khách.
- Nói tiếp đi. -- Sara giục.
- Tôi còn nhận thấy các bên ngôi nhà vách đều bằng ván tuyết tùng, chứ không xây đá như ở phía trước. -- Bà ta nói. -- Có một bức vách ngoài ở phòng chứa đồ ăn nằm phía bên kia bức tường đá. Tôi nghĩ là chúng ta đục một lỗ lớn trong tường đá phiến gần nền nhà, chúng ta sẽ không bị ai ở trước nhà thấy hết.
- Nhưng Anne này, thế sẽ có nhiều đá phiến và ván tuyết tùng. -- Sara nói.
- Tôi biết giữa hai lớp vách có cái gì rồi. -- Bà hãnh diện nói. -- Có lớp cách ly, nhưng lớp này phá ra không khó, và cũng có thể có giăng dây điện, nhưng chúng ta tránh chúng đi, và một lớp che phủ ...
- Rồi sao nữa? -- Sara hỏi. Bà chồm người tới trước chăm chú nghe ý kiến của Anne.
- Bò cả tứ chi mà làm. -- Anne nói. -- Đinh thường đóng cách nhau chừng 16 inh. Chúng ta có thể cạy đinh ra.
- Làm sao chúng ta đục được lỗ trong đá phiến? Dùng móng tay à?
- Chúng ta dùng cây sắt cời lửa trong lò sưởi. -- Anne đáp. -- Và dùng dao để khoét rộng lỗ. Tôi đã kiểm tra rồi, dao bếp còn trong tủ. Nếu bây giờ ta bắt đầu, biết đâu sáng mai ta ra khỏi đây.
- Thì giờ quá cấp bách. -- Carrie nói. -- Tôi nghĩ chúng ta cố đập vỡ kính, hy vọng không ... -- Cô dừng lại khi thấy Sara lắc đầu.
- Rất nguy hiểm. -- Sara nói. -- Tôi nghĩ chúng ta nên theo kế hoạch của Anne thôi.
- Còn vách ván tuyết tùng thì sao?
- Vấn đề này không khó như bà sợ đâu. -- Anne nói. -- Ván được đóng đinh, nhưng nếu chúng ta đánh mạnh hay là đạp mạnh, chúng sẽ văng ra hết.
- Lạy Chúa, chúng ta đã có phương án. -- Sara nói. Bà gõ tay lên bàn và cười. -- Tôi nghĩ là chúng ta không có dây để leo xuống, nhưng vải trải giường không dùng được hay sao?
- Trong các phim xinê, họ thường dùng vải trải giường để ra ngoài. -- Carrie nói.
- Thật không? -- Anne hỏi.
Carrie gật đầu.
- Thật bà không xem truyền hình à?
Anne lắc đầu.
- Tôi có thể làm dây bằng vải trải giường. Có lẽ thay vì buộc thành nút, tôi có thể nghĩ ra cách tết chúng thành bím ... hay sao đó.
- Thế là tốt. -- Sara nói. -- Trong lúc bà làm việc ấy, tôi và Carrie sẽ phá tường. Anne, bà thông minh lắm. Tôi chưa bao giờ nghĩ ra cách đi qua tường. Tôi nghĩ việc này có thể thực hiện được.
- Chúng ta phải ra khỏi trong đêm. -- Carrie nói. Tôi không muốn nghĩ đến việc đi ra ngoài chốn hoang vu vào ban đêm, nhưng nếu chúng ta tìm đường xuống đồi được, chúng ta sẽ vượt qua hàng rào ra đường và có thể về thành phố.
Cô nói nghe thật dễ. Cô có thơ ngây không, hay chuyện còn đơn giản như thế không?
- Có lẽ chúng ta phải đem theo hai con dao thật sắc. -- Sara nói. -- Đề phòng trường hợp gặp thú hoang.
- Hay là gặp Monk. -- Carrie nói. Bỗng cô run lên. -- Tôi nghĩ thà gặp thú hoang hơn là gặp hắn. Quí bà có biết ... -- Bỗng cô dừng lại, thấy bối rối khi nghĩ đến điều cô định nói ra.
- Biết cái gì? -- Sara hỏi.
- Chắc quí vị cho tôi là đồ tục tĩu, nhưng tôi nghĩ hắn là thằng đẹp trai.
Sara cười.
- Tôi cũng thế. Tôi thích giọng nói của hắn. Quí bà có thấy đúng như thế không?
- Tôi nghĩ đúng thế. -- Carrie nói. -- Tôi thấy hắn hấp dẫn.
Anne im lặng nghe cho đến khi Carrie nói ra ý ấy. Bà ta không thể giữ im lặng được nữa. Bà lộ vẻ bất bình.
- Carrie, bà thật đáng xấu hổ. Bà có chồng rồi.
Carrie cãi lại.
- Tôi có chồng, đồng ý, nhưng tôi không mù, và việc khen một thanh niên đẹp trai thì chẳng có gì sai lầm hết. Dĩ nhiên bà ...
Anne cắt ngang lời cô.
- Tuyết đối không. -- Bà khẳng định. -- Tôi không bao giờ làm nhục Eric bằng cách thèm muốn đàn ông khác.
- Tôi nói tôi thèm muốn hắn à?
- Xin quí vị đừng cãi nhau nữa. -- Sara lên tiếng. -- Các bà làm tôi muốn ra mở cửa.