Monk đang yêu. Mặc dù hắn không tin phép lạ
có thể xảy ra, nhưng hắn đã gặp được người
phụ nữ trong mộng, và từ đó hắn xử sự như
một kẻ điên kỳ cục. Jilly là người bạn tâm đầu ý
hợp của hắn. Hắn không còn nghi ngờ gì nữa.
Hai người rất hợp với nhau, vì họ cùng chia sẽ
mộng ước, cùng hy vọng, cùng mục đích, và
quan trọng nhất là cùng cảm nghĩ về trò đời đen
bạc.
Chị đã làm cho hắn mê mẩn ngay khi hai người
mới gặp nhau trong cái quán rượu có bán thịt
nướng vô danh dơ bẩn ở ngoại ô thành phố
Savannah. Khi chị ta đi vào quán, lộng lẫy trong
chiếc áo dài lụa đỏ và đôi giày cao gót đỏ, hắn
như muốn hụt hơi. Chị ta trông… quá tuyệt vời.
Vì hắn đã được chỉ dẫn qua điện thoại rồi, hắn
ngồi đợi nơi bộ bàn ở góc phòng với cái kẹp hồ
sơmàu xanh trên tay. Khi thấy hắn, chị ta cười,
và ngay lúc ấy, hắn đã mê mẩn chị ta liền.
Đóa hoa tình yêu đầu tiên không héo úa. Hắn
vẫn say sưa yêu thương chị. Thậm chí khi hắn
phải làm việc, hắn cũng không quên được
chuyện yêu đương. Độ này hắn chỉ nghĩ đến chị.
Trong khi hắn làm công việc canh gác cực nhọc
cần thiết, phương pháp giết thì giờ tốt nhất là
nhớ lại lúc hai người làm tình lần đầu, nhớ từng
chi tiết chi ly nhất. Ngay sau khi mới gặp nhau
ba giờ, họ đã làm tình rồi. Jilly đưa hắn về
phòng khách sạn của mình, lột hết áo quần hắn
ra và lột luôn cả sự rụt rè của hắn, rồi làm tình
rất say sưa với hắn. Mỗi khi hắn hồi tưởng lại
giây phút ấy là hắn nhắm mắt với vẻ tràn đầy
hạnh phúc.
Cảm giác dịu ngọt của đôi môi chị trong miệng
hắn, mùi thơm của nước hoa có xạ hương trên
người chị, cơ thể chị êm ái ép vào người hắn,
âm thanh chị phát ra khi hắn sờ mó vào người
chị nghe như tiếng thú rên. Chị ta hoang dã, dữ
dội, thô bạo. Chính hắn thích như thế. Thế
nhưng đồng thời, chị ta cũng có nét của người
phụ nữ chân yếu tay mềm.
Monk ngạc nhiên khi thấy hắn quá mê mẩn Jilly
đến độ hắn quên hết mọi thứ. Hắn là người
không bao giờ tin vào những chuyện tình viễn
vông hay tin vào hôn nhân. Thế mà cách đây hai
tháng, hắn đã đề nghị thành hôn với chị. Hắn
quì một chân và chị đã làm cho hắn sung sướng
khi nhận lời cầu hôn của hắn. Hắn nói với chị
rằng hắn sẽ làm bất cứ điều gì cho chị, làm tất
cả mọi thứ, và sẵn sàng chứng tỏ cho chị thấy
điều ấy. Rất muốn làm cho chị vui lòng, hắn
nghĩ hắn sẵn sàng làm theo lời chị, không đắn
đo suy nghĩ.
Jilly là người đầu tiên trên đời hắn tin sẽ giữ kín
chuyện bí mật của hắn. Hắn cũng biết cả
chuyện bí mật của chị. Họ sống với nhau bốn
tháng thì vào một đêm, sau khi đã làm tình và
âu yếm nhau trên ghế nệm dài, hai người đều
mặc áo dài ngủ bằng lụa, và nhấm nháp sâm
banh ướp lạnh, hắn đã thổ lộ nỗi lòng cho chị
nghe, hắn kể về cuộc đời u ám của hắn trên
mảnh đất nông trại Nebraska với bố mẹ nghiêm
khắc, khô khan của hắn. Bố hắn là người không
tin vào việc dạy con không cần roi vọt, còn mẹ
hắn thì yếu đuối, sợ cả cái bóng của mình,
không đi đâu hết hay không làm gì hết ngoài
ngôi nhà mình. Ngoại trừ đi nhà thờ vào sáng
Chủ nhật, chỉ biết chấp tay sau lưng nhìn chồng
đánh đứa con trai duy nhất của họ cho nó bỏ
tánh thích đi du lịch. Từ khi còn nhỏ, Monk đã
biết không nên than vãn gì với mẹ hắn, vì bà
luôn luôn làm theo lời bố hắn. Khi lên mười
tuổi, hắn ghét cả hai người và ban đêm khi đi
ngủ, hắn thường mơ đến các phương pháp mới
để hành hạ họ.
Cuộc đời của hắn khổ sở. Hắn cạy tủ két nhà
thờ ăn cắp tiền, chỉ một ít, thỉnh thoảng vào các
ngày Chủ nhật. Sau khi tốt nghiệp phổ thông
hắn xách vali ra đi. Thực ra là cái xách mua đồ
thực phẩm. Hắn đi học đại học Omaha. Hắn để
dành tiền đủ trả học phí kỳ đầu, rồi nhận tiền
vay của nhà nước để trả học phí về sau, hắn
không bao giờ nghĩ đến chuyện trả lại tiền vay.
Bốn năm sau, hẳn rời bỏ bang Nebraska, thề sẽ
không bao giờ trở lại.
Cho đến bây giờ, hắn không biết bố mẹ hắn còn
sống hay đã chết, và hắn không cần quan tâm
đến.
Hắn không bao giờ quan tâm đến ai… cho đến
bây giờ. Hắn nói cho Jilly nghe hết về chuyện
đời của hắn. Hắn kể cho chị ta nghe chuyện hắn
phạm tội giết người lần đầu tiên vào cái tuổi 22
mơn mởn. Hắn còn kể cho chị biết có thời hắn
đã mơ làm việc cho nhà hát. Hắn thích mặc
quần áo lên sân khấu và đóng nhiều vai khác
nhau. Hắn khoe hắn là diễn viên có tài, rất có
tài đến nỗi hắn đã cố để thủ vai chính trong
một vở kịch của gánh hát mùa hè. Một diễn viên
khác châm biếm lối diễn xuất của hắn và sỉ
nhục hắn trước mặt đạo diễn. Monk rất tức tối
vì bị công kích đến nỗi hắn thử giọng không
được tốt, nên không được phân vai. Hắn mang
lòng căm thù, đợi thời gian thuận tiện sẽ rửa
nhục. Hai năm sau hắn theo đuổi kẻ thù. Lần
này hắn dùng dao, và hắn thấy việc này làm cho
hắn phấn khích và được giải thoát.
- Anh đổi tên khi nào? -- Jilly hỏi.
- Ngày anh ghi danh vào đại học. -- Hắn đáp. –
Anh có tờ giấy khai sinh giả, anh làm nó giống
như thật nên phòng học vụ của trường nhận
đơn. Làm thế thô lổ thật, nhưng được việc.
- Em không đi học đại học. -- Chị ta nói. – Em
rất muốn, nhưng mẹ em không cho em là thông
minh. Bà lấy tiền em để dành để cho Carrie đi
học.
- Cuộc sống thời ấu thơ của em như thế nào?
Nước mắt trào ra trên mắt Jilly.
- Không có tình thương. -- Chị ta nói. – Em
không nhớ bố em. Ông bỏ đi khi em còn nhỏ.
Tại vì mẹ em.
- Vì mẹ em à?
- Phải. -- Chị ta đáp. – Bả đã khiến cho ông bỏ
đi. Ổng chạy theo người đàn bà khác, nhưng
nhớ lại, em không trách ông. Má em là người
lạnh lùng gay gắt. Bả không bao giờ có thái độ
yêu thương em, em nghĩ vì thế mà em gặp
chuyện không hay… chắc anh biết… em có thai.
Em đi tìm người thương yêu em. Em làm cho
gia đình nhục nhã. Mẹ em và em gái của em đã
nói vào mặt em câu ấy không biết bao nhiêu
lần. – Chị ta lắc đầu rồi nói nho nhỏ. -- Em thật
điên. Em cứ nghĩ rằng khi em đã có con, mẹ em
và em gái của em, cô gái vàng, sẽ tha thứ cho
em và giúp em nuôi nấng đứa bé. Em muốn có
con để làm cho không khí gia đình được hòa
thuận.
- Nhưng chuyện ấy không xảy ra, phải không?
Chị ta nắm tay hắn:
- Không, không được như thế. Không khí gia
đình rất tệ. Má và Carrie đến bệnh viện. Em cứ
tưởng họ sẽ mang mẹ con em về nhà.
- Nhưng sao, cưng? – Hắn hỏikhi thấy chị ta quá
xúc động không nói tiếp được. Hắn cúi người tới
trước, rót sâm banh vào ly cho chị.
- Carrie đem con gái của em về nhà, không nói
với em một tiếng. Nó đến chỗ cái nôi của bé, rồi
bế con bé đi. Khi em cố chạy theo nó, mẹ em
níu tay em lại. Em hỏi bà, Carrie mang đứa con
xinh đẹp của em đi đâu, bả trả lời rằng Carrie
đem bé Avery về nhà. "Avery". Mẹ em đã nghĩ
ra cái tên ngu ngốc để đặt cho con em. – Chị ta
lấy tay lau nước mắt trên mặt. – Thậm chí họ
không để cho em đặt tên con của em. Carrie đã
quyết định hết mọi việc, nó muốn làm gì thì
làm, má làm theo những gì "Con gái vàng" của
bà quyết định.
- Rồi chuyện xảy ra như thế nào?
- Má nói em phải rời khỏi thành phố, đừng bao
giờ về nhà nữa. Bả nói, đây là lần cuối cùng em
làm nhục bả và Carrie. Em không làm sao cho
bả thông cảm, và mặc dù em đã xin bả tha thứ,
nhưng bả vẫn không cho. Em vẫn còn thấy bộ
mặt xấu xí của bà khi ấy. Cũng như bộ mặt
đáng ghét của Carrie. Nó sỉ nhục em, rồi mở ví
lấy ra tờ 100 đôla. Nó ném vào mặt em rồi đi ra
khỏi phòng.
- Không có ai giúp đỡ em hay sao?
Chị lắc đầu.
- Má tằng tịu với thằng cảnh sát trưởng. Lão sẵn
sàng làm theo lời bà ấy. Lão thường ghé nhà
em lúc lúc đêm khuya khi em và Carrie đã đi
ngủ, nhưng có một đêm em nghe có tiếng rên
và tiếng càu nhàu, em bèn lẽn xuống lầu để
xem chuyện gì xảy ra. Em nhìn vào phòng
khách, lão cảnh sát nằm chườn ườn trên ghế
nệm dài thoải mái như anh đang nằm trên ghế
thế này, quần tuột xuống đến mắt cá. Má quì
giữa hai chân lão, phục vụ lão.
- Con heo mập đã có gia đình. -- Chị ta nói
thêm. – Lão sẽ làm bất cứ điều gì để má khỏi
nói cho vợ lão biết về chuyện tằng tịu ghê tởm
này. Má nói với em, nếu em không rời khỏi
thành phố ngay, lão cảnh sát trưởng sẽ bỏ tù
em. Em biết bà ấy có khả năng sai khiến lão
làm việc đó.
Chị ta khóc sướt mướt. Hắn quàng tay ôm chị
vào lòng cho đến khi chị ta bình tĩnh trở lại. Rồi
hắn hỏi:
- Con gái của em ra sao?
- Carrie nuôi nó, biến nó thành kẻ chống lại em.
Em gái của em luôn luôn ghét em. Nó không…
xin đẹp như em, nên nó ganh tỵ. Ăn cắp đứa
con của em là cách nó trả thù em.
- Làm sao em gặp Dale Skarrett?
- Sau khi em rời khỏi Sheldon Beach, em làm
những việc nhếch nhác đế nuôi thân. Em cố để
dành cho đủ tiền để thuê luật sư đòi lại con em.
Em không có nghề chuyên môn gì, nên em phải
làm việc trong các quán ba và các nhà hàng ăn
uống. Em đã ăn cắp tiền hai lần, và cũng từng
ngủ với đàn ông. Mười hai lần tất cả.-- Chị ta
xác nhận. – Em đếm, em không biết tại sao,
nhưng em đếm, và lần nào em cũng đề phòng
rất kỹ để tránh khỏi mang bệnh. Em ghét làm
chuyện này, nhưng em cần tiền. Em rất mong
muốn bắt lại đứa con.
Chị quay mặt khi hồi tưởng nỗi thống khổ.
– Rồi một đêm khi em làm việc ở quán ba tồi
tàn ở Savannah, em gặp Dale Skarrett. Lạy
Chúa, anh ta làm cho em ghê tởm. -- Chị ta nói.
- Nhưng hắn có tiền. Hắn biết em chỉ để ý đế
cọc tiền của hắn, và hắn muốn em. Bọn em
thỉnh thoảng sống chung với nhau một thời gian
dài. Em đã muốn chia tay với hắn, nhưng hắn
cứ quay lại với em. Rồi một đêm hắn nói với em
về tiệm kim hoàn ấy, hắn và đồng bọn, Frank và
Larry, sẽ đến ăn trộm. Larry sống không hôn
thú với con gái chủ nhân tiệm kim hoàn, cô ta
cứ bô bô nói về tiền bạc của gia đình mình. Dale
vạch kế hoạch để ăn trộm, nhưng em đã giúp
các chi tiết trong kế hoạch.
- Vậy em có tham gia vào vụ trộm?
- Có. -- Chị ta đáp. – Vụ trộm tiến hành yên ổn
không có gì gặp rắc rối, thế nhưng Frank quá to
mồm, hắn nói hắn sắp có nhiều tiền khi Dale
bán kim cương. Dale đã giấu hết số kim cương
chưa cắt, tất cả bọn em đều nhất trí phải đợi ít
ra sáu tháng sau mơi giải quyết số kim cương
này.
- Nhưng chuyện xảy ra không như ý phải
không?
- Ồ, phải, một tên chỉ điểm đã nói cho cảnh sát
biết về chuyện ba hoa của Frank. Chúng bắt hắn
để thẩm vấn và cuối cùng hắn đã khai ra hết.
Hắn khai với chúng tên của Larry, nhưng mãi về
sau hắn mới khai tên của Dale và tên em. Em
đoán hắn hợp tác với cảnh sát. Larry gọi đến
cho chúng em, báo cho em biết đúng lúc, và
chúng em chuồn ra khỏi thành phố. Nhưng
Larry không làm thế. Đã xảy ra cuộc chạm súng,
Larry giết một cảnh sát trước khi hắn bị giết.
Jilly lại khóc.
- Em chẳng quan tâm đến vấn đề kim cương.
Dale đã hứa giúp em bắt lại con. Vì thế mà em
buộc lòng phải giúp anh ta trong vụ trộm này.
Chúng em lái xe về Sheldon Beach, anh ta đi
vào nhà má để bắt Avery. Em không xem đây là
một vụ bắt cóc. Em chỉ xem như là em lấy lại
cái mà em gái của em đã ăn cắp của em. Em
không biết Carrie đã biểu má em ra tòa làm
giấy cho Carrie có quyền bảo hộ Avery. Tòa án
đã tước quyền làm mẹ của em mà giao cho
Carrie. Nó đã ăn cướp con của em, Monk à. Nó
đã ăn cướp…
- Anh biết em rất đau lòng, em yêu.
- Khi Dale tìm đến Avery thì nó còn nhỏ, nhưng
Carrie đã dạy nó chống lại em. Dale nói với em
là anh ta đã cố làm cho Avery bình tĩnh nói với
nó rằng em rất thương yêu nó, rằng nó sẽ được
sung sướng với em. Avery nổi điên. Chỉ có Chúa
mới biết Carrie đã nói láo với nó như thế nào.
Nó đã đánh lại anh ấy như một con hổ cái, nó
đá và cố cào mắt anh ấy. Anh ấy nói ảnh tháo
dây thắt lưng ra để trói hai tay nó và đánh hai
bạt tai để nó khoi vùng vẫy kháng cự.
Monk đưa cho chị ta tờ khăn giấy Kleenex khác
để chị lau nước mắt.
- Nói tiếp đi, em sẽ cảm thấy nhẹ người khi đã
tống hết chất độc trong người ra.
Chị gật đầu.
- Phải, anh nói đúng. Nhưng tiếng la hét của
Avery đã làm cho má thức dậy. Bà chạy ra với
khẩu súng trên tay. Lão cảnh sát trưởng đã đưa
súng cho bà để tự vệ. Bà cố giết Dale. Anh ấy
nói với em rằng ảnh lôi Avery đi lui thì bà nổ
súng. Bà đã bắn sai, trúng vào con gái em. – Chị
ta rùng mình. – Dale không nói chuyện ấy cho
em biết trong một thời gian dài, cho nên em
không đến bệnh viện để thăm nó được.
- Chuyện gì đã xảy ra cho mẹ em?
- Dale nói, khi bả thấy bả bắn sai, bả liền hét
lên, rồi bỗng bà ôm lấy ngực rồi té xuống. Bà
chết trước khi ngã xuống nền nhà… Dale đã nói
thế.
- Đau tim à?
- Phải, nhưng em không khóc vì chuyện bà chết.
Bà đã chống lại em, và em cũng chống lại bà.
Em không rơi một giọt nước mắt. -- Chị ta nói
với vẻ hãnh diện.
- Anh hiểu.
- Dale đã cố giữ lời hứa với em. Anh ta đi theo
Avery khi nó đến sống với em gái em tại
California. Anh ta canh chừng trường học con
bé, ảnh tin rằng có thể bắt được con bé khi nó
đi ra ngoài, nhưng nó có vệ sĩ, một mật vụ FBI
đã bảo vệ cho nó. Rõ ràng Carrie đã thuyết
phục chúng tin rằng Dale sẽ theo dõi Avery. Em
gái em rất khôn lanh.
Chị ta nói thêm với nụ cười nhếch mép.
– Chắc nó đã báo cho hiệu trưởng biết, vì lão
hiệu trưởng nói với các bảo vệ rằng Dale rất
nguy hiểm. Lúc nào cũng có người canh chừng
nó. Khi nó đi qua sân trường, Dale quyết bắt nó,
nhưng tên nhân viên FBI đã thấy anh ta, chặn
ảnh và quất ảnh ngã xuống đất. Dale không có
vũ khí. -- Chị ta nói thêm. -- Ảnh bị bắt, đem về
Florida để đưa ra tòa vì tội đã làm cho mẹ em
chết.
- Và anh ta bị kết án?
- Phải. Tờ báo cáo về xét nghiệm mổ tử thi cho
biết má em bị đau tim, nhưng bồi thẩm đoàn
vẫn tin là Dale có trách nhiệm.
- Còn em không tin à?
- Em chẳng cần quan tâm anh ta có chịu trách
nhiệm hay không, nhưng má có đau tim thật.
Bây giờ em xin thú thật như thế, anh yêu à. Xin
anh đừng giận. Để em trình bày cho anh rõ kẻo
anh có phản ứng không hay.
- Anh sẽ không bao giờ giận em. Anh hứa – hắn
nói.
- Anh có nhớ số tiền anh cho em để trả nợ
không?
- Ba mươi ngàn phải không?
- Phải, chị ta nói nhỏ. Chị luồn bàn tay xuống áo
ngủ của hắn, mân mê ngực hắn. – Em đã đưa
hầu hết số tiền ấy cho một luật sư như tiền ứng
trước.
- Tại sao thế? – Hắn hỏi. – Tại sao em cần luật
sư?
- Em thuê ông ta để giúp Dale. Em muốn hắn ra
khỏi tù, và bây giờ thì tình hình rất có khả năng
xảy ra. Khi ông luật sư này tìm tòi bằng chứng,
ông tìm thấy hóa đơn tính tiền của bác sĩ
chuyên trị về tim ở tại Savannah. Ông ta đến
gặp vị bác sĩ. -- Chị nói tiếp. – Vị bác sĩ nói với
luật sư rằng ổng có đến nói với công tố viên
rằng ông chữa trị cho má, nhưng công tố viên
giữ kín thông tin này, không cho luật sư biện hộ
do tòa chỉ định để biện hộ cho Dale biết.
Bỗng Monk cảm thấy bất bình, tức giận, nhưng
hắn cố giữ bình tĩnh.
- Nói tiếp đi. – Hắn bảo.
- Ông luật sư mà em thuê đã làm được việc
này. Dale sẽ được ra tòa lại, phiên tòa sắp đến
rồi. Ông chánh án rất tức giận khi nghe công tố
viên giấu bằng chứng để thắng cuộc. Hình như
giữa hai người này có mối hiềm thù sâu sắc, và
chuyện này làm cho tình hình bùng vỡ. Luật sư
của Dale nói với em rằng có một vụ kiện khác bị
hoãn, và chánh án sẽ cho Dale ra tòa vào dịp
này. Carrie và Avery không thể ra làm chứng.
Nếu chúng ra làm chứng, Dale sẽ phải ở mãi
trong tù.
- Phiên tòa này sẽ xử chuyện gì? Có phải vẫn
chuyện như trước không?
- Phải, nhưng phiên xử này phải thành công dứt
điểm mới được. Nếu Dale không ra khỏi tù, em
không bao giờ có số kim cương ấy. Sau bao công
lao của em đã bỏ ra, em phải đáng hưởng của
ấy. Dĩ nhiên bất cứ cái gì em có cũng đều là của
anh. Em như thế có tham lam quá không?
- Không, anh không nghĩ thế. -- Hắn nói. –
Nhưng bây giờ em phải thành thật với anh. Em
có cảm tình với Dale không?
- Ôi, lạy Chúa, không. -- Jilly nói lớn. – Em ghét
hắn mà, em đã nghĩ cách để chứng minh cho
anh thấy.
- Sao? – Monk hỏi, kinh ngạc trước nụ cười láu
cá của chị ta, nụ cười mà hắn thấy rất kích dục.
- Khi Dale dẫn chúng ta đến chỗ lấy kim cương,
em sẽ để cho anh thấy em giết hắn.
Lời nói của chị làm cho tất cả những mối bất
bình trong lòng hắn bay biến hết. Chị ta hôn
hắn rồi thì thào nói:
- Em yêu anh với tất cả tấm lòng thành. Em thà
chết còn hơn làm anh đau khổ. Giết Dale để cho
thấy em yêu anh, nhưng em cũng muốn anh
làm cái gì để chứng tỏ anh yêu em.
- Anh làm gì? – Hắn hỏi.
Hắn không phải là người có hồn thơ, nhưng hắn
cũng thề với chị để tỏ ra mình cũng lãng mạn
như ai.
- Nếu em muốn anh đi trên nước, anh xin thề
anh sẽ tìm cách để đi. Anh sẽ làm bất cứ điều gì
cho em, Jill thân mến à. Sẽ làm tất cả những gì
em muốn.
Chị ta lại rúc vào người hắn.
- Em gái em và Avery đã khai ở phiên tòa trước.
-- Chị ta nói. – Chúng là nguyên nhân khiến cho
anh ấy không được phóng thích.
- Em muốn anh tìm cách để giữ em gái và con
gái em khỏi ra làm chứng trước tòa lần này phải
không? Có phải em muốn như thế không?
- Anh yêu ơi, em muốn anh không chỉ giữ chúng
khỏi ra khai trước tòa thôi. Em muốn anh làm
cho chúng không thể ra làm chứng được. Em
muốn anh giết chúng.