Tiêu Tiềm sờ sờ cằm, “Chiêu số tuy rằng âm hiểm, nhưng đánh rắn phải
đánh bảy tấc, một khi đánh chết, nó sẽ không có cơ hội quay đầu lại cắn
người trả thù.”
hắn tuy rằng vô tình tham dự vào đấu tranh phe
phái, nhưng Hiền phi hết lần này đến lần khác vươn tay quá dài, đã hai
lần ba lượt chạm vào điểm mấu chốt của hắn, mà hoàng huynh kia, lại
thích cảnh thái bình giả tạo không chịu ra tay, đảng Hiền phi thật đúng
coi hắn thành không biết giận.
Lâm Cẩm Nghi gật đầu nói: “Chàng đã có chủ ý, ta tận lực phối hợp là được.”
Tiêu Tiềm cười đi lên, “Thực là vương phi tốt của ta, để bổn vương yêu nàng.”
Lâm Cẩm Nghi thối hắn một ngụm, đẩy hắn, “Giữa ban ngày, chàng náo cái gì?”
Tiêu Tiềm lơ đễnh cười cười, “Được, vậy chờ ban đêm. Ban đêm lại cùng nàng...”
Lâm Cẩm Nghi vội đỏ mặt che kín cái miệng hắn.
Hai người lại náo một trận, Lâm Cẩm Nghi sửa sang quần áo, ngồi vào trước
bàn trang điểm nói: “Tổ phụ và phụ thân hẳn cũng sắp trở lại, chúng
ta đi chính viện.” Ở trong vương phủ, hai người pha trộn hồ nháo thế nào đều không sao, nhưng ở trước mắt các trưởng bối, hai người bọn họ luôn ở Cẩm Tú Uyển cũng không tốt.
Tiêu Tiềm đáp ứng nói: “Cũng phải,
chuyện này còn phải trao đổi cùng các trưởng bối “. nói xong, hai người
sửa sang lại dung nhan rồi đi chính viện.
Tô thị còn lo lắng bọn
họ tiểu vợ chồng thành hôn không lâu, trụ cột cảm tình không đủ vững
chắc, bởi vì chuyện buổi sáng ở Từ Ninh cung nổi lên mâu thuẫn. Nhưng
nhìn thấy bọn họ một trước một sau tiến vào, trên mặt còn mang theo tươi cười, liền biết là mình lo lắng thừa.
Lâm Cẩm Nghi thấy Tô thị thiện ý bỡn cợt tươi cười, đỏ mặt ngồi xuống bên Tô thị, “Nương, con uống nhiều, để ngài chế giễu.”
Tô thị cười giữ chặt tay nàng, “Con là nương sinh ra, bộ dáng gì nương
chưa từng thấy qua? Ở trong nhà mình, uống say thì uống say, không có gì ngại.” nói xong lại nhìn Tiêu Tiềm, tuy rằng Lâm Cẩm Nghi uống say là
nhất thời, nhưng không biết theo Tiêu Tiềm, có phải cảm thấy trong lòng
nàng khôngdung được hay không.
Tiêu Tiềm thập phần thức thời nói: “Nhạc mẫu nói phải, A Cẩm ở vương phủ làm lụng vất vả mấy tháng, khó
được về nhà khoan khoái. Hôm nay lại mừng năm mới, thế nào cao
hứng thì lầm mới đúng.”
Đều nói nhạc mẫu nhìn con rể, càng nhìn
càng ưng ý, Tô thị lúc trước còn rất có thành kiến với Tiêu Tiềm,
gần một năm này ở chung, cũng đổi mới rất nhiều về hắn.
Ba
người đang cùng nhau nói vài lời, Trung Dũng hầu và Lâm Ngọc Trạch từ
trong cung trở về. Tô thị đứng lên thu xếp tịch thực, Lâm Cẩm Nghi rảnh
rỗi hai ngày, lúc này nói cái gì cũng ngồi không yên, đitheo Tô thị vào
phòng bếp.
Trung Dũng hầu được Phong Khánh đế nói chắc chắn qua
tiết nguyên tiêu sẽ hạ chỉ gia phong tước vị cho Lâm Ngọc Trạch, cho nên hưng trí cực cao, trên bàn cơm lôi kéo Tiêu Tiềm và Lâm Ngọc Trạch uống rượu.
Tô thị biết Lâm Ngọc Trạch tửu lượng không được, Lâm Cẩm
Nghi lại biết Tiêu Tiềm uống nhiều thì vờ ngớ ngẩn, nàng vừa định ra
tiếng ngăn cản, Tô thị ngay trên bàn kéo nàng một phen.
Lâm Cẩm Nghi không rõ chân tướng, Tô thị liền hạ giọng nói: “Tổ phụ con khó được cao hứng như vậy, theo người đi.”
Lâm Cẩm Nghi không ở trong phủ, đương nhiên không biết từ lúc Trung Dũng
hầu phu nhân đi, Trung Dũng hầu buồn bực không vui, từ một người cởi mở, gần đây trên mặt khó thấy tươi cười. Chờ thánh chỉ hạ xuống, Trung Dũng hầu sẽ về cố hương ở một thời gian, sắp tới cũng không có cơ hội đoàn
tụ cùng người nhà.
Lâm Cẩm Nghi rất nhanh hiểu rõ, hơi hơi vuốt cằm không nhiều lời nữa.
Bọn họ ba người dốc chén, khoái hoạt vô cùng, sau đó, ba người đều uống
nhiều. Trước khi bọn họ say khướt, Tô thị cho người đưa bọn họ đi xuống.
Lâm Cẩm Nghi để Thiên Ti về Cẩm Tú Uyển chiếu khán Tiêu Tiềm trước, chính mình lưu lại nói cùng Tô thị kế hoạch của Tiêu Tiềm.
Tô thị sau khi nghe xong, cảm thấy thập phần vui mừng. Nàng và Lâm Ngọc
Trạch vợ chồng nhiều năm, luôn thẳng thắn thành khẩn với nhau, không có
bí mật, đương nhiên cũng hi vọng nữ nhi và Tiêu Tiềm như vậy. Nhưng Tiêu Tiềm và Lâm Ngọc Trạch bất đồng, Tiêu Tiềm là người làm đại sự, trong
triều đình có lẽ có rất nhiều việc hắn không muốn chia xẻ với nữ nhi.
Nhưng không nghĩ tới kế hoạch như vậy, hắnthương lượng cùng nữ nhi trước chuyện xảy ra, có thể thấy được rất coi trọng nữ nhi.
Bởi vậy
nghe xong nàng gật đầu nói: “Nương đã biết, các con cứ việc làm,
nương sẽ nói với cha con, nhất định không vướng víu các con.”
nói xong, Lâm Cẩm Nghi cũng không ở lâu, trở về Cẩm Tú Uyển nhìn Tiêu Tiềm.
Vốn nghĩ Tiêu Tiềm uống nhiều không biết náo ra chê cười gì, không nghĩ tới lúc nàng trở về chỉ thấy Tiêu Tiềm đang tựa trên kháng, nhàn tản lật
binh thư.
Lâm Cẩm Nghi kỳ quái nhìn hắn, “không phải uống nhiều sao? thế nào lại xem binh thư?”
Tiêu Tiềm nhéo nhéo mi tâm, đạm cười nói: “không uống nhiều, nhưng thấy tổ
phụ hưng trí cao, khôngthể quét hưng trí của lão nhân gia, chỉ có thể
theo, cuối cùng cảm giác uống không được, giả vờ say.”
Lâm Cẩm
Nghi đã ngồi xuống bên kháng, bảo Thiên Ti thay trà nóng, “Nhìn
chàng trên bàn không ăn cái gì chỉ uống, có muốn ăn gì? Ta bảo phòng
bếp nhỏ lập tức đi làm.”
Tiêu Tiềm ném binh thư, hì hì cười nói: “Đương nhiên là muốn ăn.”
Lâm Cẩm Nghi đang chờ nghe hắn nói muốn ăn gì, cũng không ngờ Tiêu Tiềm
bỗng nhiên vươn tay, nàng bất ngờ không kịp đề phòng đã bị kéo vào trong lòng hắn.”Ta muốn ăn nàng nha.” Tiêu Tiềm ở bên tai nàng thổi khí nóng.
Tư thế ái muội trộn với mùi rượu thản nhiên trên người hắn càng khiến người ta đỏ mặt.
Trong kế hoạch của Tiêu Tiềm, tương lai hai người có một khoảng thời
gian không thể thân cận. Hơn nữa hôm nay hắn ở trong cung giúp chiếu cố
Trung Dũng hầu, lại dỗ người nhà cao hứng, Lâm Cẩm Nghi cũng theo hắn hồ nháo.
Vừa hồ nháo, đã đến nửa đêm, Lâm Cẩm Nghi cảm thấy mình và khung giường cũng đều bị đổ. Về sau mệt, nàng cái gì cũng không quản,
trực tiếp ngủ, cũng chỉ có lúc Tiêu Tiềm thanh lý thân thể cho nàng mới
tỉnh một lần.
Vì một đêm hồ nháo, ngày thứ hai lúc Lâm Cẩm Nghi mở mắt, bên ngoài trời đã sáng hẳn, Tiêu Tiềm cũng không ở trong phòng.
Lâm Cẩm Nghi chống thân thể dậy, hô Thiên Ti tới hầu hạ mình rửa mặt, vừa nói: “Canh giờ nào, sao không gọi ta?”
Thiên Ti vừa dâng nước ấm, vừa giải thích: “Là ý tứ vương gia, nói ngài khó được về nhà, để ngài ngủ nhiều một lát.”
Cũng đúng, ở Trung Dũng hầu phủ, chỉ cần Tiêu Tiềm không có ý kiến, người
nhà cũng tuyệt đối sẽkhông để ý loại chuyện này. Thậm chí Tô thị thấy
Tiêu Tiềm dung túng nàng như vậy, đáy lòng còn cảm thấy vui mừng.
Rửa mặt chải đầu trang điểm xong, Lâm Cẩm Nghi thay một thân váy áo điệp hí thủy tiên, quấn linh xà kế đơn giản đi chính viện.
Đại niên mùng hai, ngày nữ tử xuất giá lại mặt. Lúc này trong chính viện
Lâm Phương Nghi và Vương Như Ngu đã trở lại, đang ngồi dưới Tô thị mội
người nói chuyện.
Thấy bọn họ, Lâm Cẩm Nghi ngượng ngùng cười cười, “Tỷ tỷ, tỷ phu đã trở lại? Ta dậy muộn, để mọi người chê cười.”
Lâm Phương Nghi hôm nay trở lại, mới nghe nói Tiêu Tiềm mang theo Lâm Cẩm
Nghi về Trung Dũng hầu phủ qua năm mới. Sang năm mới, sao
nàng không muốn về hầu phủ gặp di nương, cho nên hâm mộ không thôi, đứng dậy lôi kéo Lâm Cẩm Nghi đến bên cạnh ngồi xuống, “Muội muội ở nhà ngủ
muộn chút cũng bình thường. thật lâu không gặp, muội muội trổ mã càng
đẹp.”
Lâm Phương Nghi thành hôn xong đẫy đà hơn, sắc mặt cũng
mười phần hồng nhuận, hôm nay mặc váy gấm Tứ Xuyên bách hoa, trên tóc
cài mấy cái mai trâm tinh xảo, mặc dù không nhìn rõ phú quý,
cũng nhẹ nhàng khoan khoái, cực có tinh thần.
Lâm Cẩm Nghi cũng cười nói: “Tỷ tỷ sao càng ngày càng thủy linh, nghĩ đến hẳn là ở hàn lâm phủ sống vô cùng tốt.”
Tỷ muội hai người nói nói cười cười ngồi một chỗ, nói chuyện riêng.
Còn Tiêu Tiềm cùng Vương Như Ngu, Lâm Bác Chí mọi người ngồi cùng
nhau nói chuyện. Ba người tuy rằng quan hệ thông gia, địa vị lại cách
biệt một trời. Lâm Cẩm Nghi sợ Tiêu Tiềm và bọn họ khôngđược,
lúc nói chuyện với Lâm Phương Nghi, thường thường nhìn sang.
Nhưng sự thật chứng minh nàng nghĩ nhiều. Tiêu Tiềm lúc trước có thể sử dụng một chút lời
kéo gần quan hệ với Lâm Bác Chí, lúc này đương nhiên có thể tìm được đề
tài trọng tâm với Vương Như Ngu.
Vương Như Ngu lúc đầu còn có
chút lo sợ, nói chuyện với nhau một phen cảm thấy hôm nay Tiêu Tiềm
ngoài ý muốn bình dị gần gũi, cũng không khẩn trương nữa.
Ban
ngày rất nhanh đi qua, Vương Như Ngu làm người săn sóc, thấy Lâm Phương
Nghi một ngày này đều ở trước mặt Tô thị, không có cơ hội bồi di nương
mình, lại nghe Lâm Cẩm Nghi nói, chuẩn bị cùng Tiêu Tiềm ở Trung Dũng
hầu phủ ở mười ngày nửa tháng, liền thương lượng với Lâm Phương Nghi ở
Trung Dũng hầu phủ một ngày.
Lâm Phương Nghi thập phần kinh hỉ,
đương nhiên nguyện ý, lại lo lắng về nhà chồng muộn, chọc bà bà mất
hứng. Vương Như Ngu biết nàng băn khoăn, trấn an nói: “không việc gì,
cũng chỉ là ở thêm mộtđêm, chúng ta ngày mai trở về.”
Lâm Phương
Nghi cũng không chối từ, vui vẻ nói với Tô thị việc này. Tô thị đương
nhiên cũng cao hứng, cho người đi quét dọn phòng ở.
Cứ như vậy,
Lâm Phương Nghi ở lại, buổi chiều cùng Chu di nương gom lại một chỗ. Chu di nương lúc trước còn chướng mắt Vương Như Ngu, nhưng Vương Như Ngu
nho nhã lễ độ, đối với di nương cũng tôn kính có thêm, hơn nữa thấy vợ
chồng hai người cảm tình hòa thuận, tự do ăn ý, đối với con rể này
cũng không có thành kiến.
Rất nhanh, Trung Dũng hầu phủ vô cùng náo nhiệt qua năm mới.
Tiêu Tiềm vốn định nói qua thượng nguyên mới hồi phủ, Lâm Cẩm Nghi lại
ngượng ngùng ở nhà mẹ đẻ ở hơn nửa tháng, chủ động nói hồi phủ. Dù sao
hai nhà không xa, lúc không vội trở về nhiều cũng được.
Vì thế mười ba tháng giêng, Lâm Cẩm Nghi và Tiêu Tiềm dẹp đường hồi phủ.
Tiêu Tiềm tuy còn đang hưu mộc, nhưng công văn cũng một đống chưa đọc, hồi phủ rồi hắn chui vào thư phòng bận rộn.
Lâm Cẩm Nghi chỉ dẫn theo Thiên Ti và Thải Ca về phủ, mấy ngày nay trong
vương phủ luôn có Nhụy Hương liệu lý công việc. Sau khi trở về nàng gọi
Nhụy Hương đến trước mặt, hỏi sự vụ lớn nhỏ trong vương phủ thời gian
này.
Nhụy Hương không gì không bẩm báo, hai
người đang nói chuyện, Thiên Ti tiến vào nói: “Vương phi, Hồng Chúc di
nương tới, nói là chúc tết ngài.”
Từ khi Lâm Cẩm Nghi đời này gả
tới rất chiếu cố Hồng Chúc, cuộc sống của Hồng Chúc cũng thập phần thoải mái. Lâm Cẩm Nghi lúc trước thương lượng với Tiêu Tiềm qua năm thả nàng ấy ra ngoài tái giá, bây giờ nàng tới, muốn nói chuyện này với nàng.
Lâm Cẩm Nghi cho người dẫn Hồng Chúc tiến vào. Hồng Chúc lạy chào, nàng bảo nha hoàn phát hồng bao, đi thẳng vào đề nói ý tưởng của mình. Vốn Hồng
Chúc ở vương phủ chưa từng được Tiêu Tiềm coi trọng, ngược lại tại sao
phải sợ hắn sợ không thôi, nói với nàng việc này nàng hẳn là cao
hứng. khôngngờ Lâm Cẩm Nghi vừa dứt lời, Hồng Chúc cong đầu gối vội quỳ
xuống...