Ngày đó, Lâm Cẩm Nghi từ quán trà đi ra liền hùng hổ lên xe ngựa.
Thiên Ti và Nhụy Hương mọi người cũng nghe được vừa rồi Vinh vương nói,
ở trên xe ngựa khuyên Lâm Cẩm Nghi không nên giận dữ, dù sao sự tình còn chưa sáng tỏ, chỉ nghe Vinh vương gia nói một phía cũng không tính.
Lâm Cẩm Nghi dùng khăn che mặt, nghẹn ngào nói: “Chuyện này các
ngươi không rõ, vương gia hắntính tình này, nếu mà hắn không để trong
lòng, sao có thể đi bồi tiểu cô nương uống trà nói chuyện phiếm?
Lại nói Vinh vương gia và vương gia tay chân tình thâm, cả hắn nhìn thấy cũng nhắc nhở, có thể thấy việc này là không đơn giản như thế.”
Thiên Ti và Nhụy Hương còn muốn khuyên nữa, lại nghe Lâm Cẩm Nghi nói: “Được
rồi ta biết các ngươi hảo tâm, nhưng trước mắt cái gì ta cũng không nghe nổi, muốn yên lặng suy nghĩ một mình.” Vì thế hai người chỉ có thể
xuống ngựa.
Về tới Trấn Nam vương phủ, Lâm Cẩm Nghi hỏi hạ nhân chỗ Tiêu Tiềm, lập tức đen mặt dẫn người xông đến thư phòng.
Vương Đồng và Nhụy Hương mọi người trông ở bên ngoài, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, lo lắng đều viết ở trên mặt.
không lâu, trong thư phòng truyền đến tiếng tranh cãi của Tiêu Tiềm và Lâm Cẩm Nghi, tiếp theo là tiếp đồ vật đổ vỡ.
Nhụy Hương và Thiên Ti vội không được, nếu không phải kiêng kị Tiêu Tiềm, hai người thiếu chút nữa đã muốn phá cửa xông vào.
một khắc sau, tiếng tranh cãi bên trong chợt ngừng, đại môn thư phòng bị mở ra từ bên trong, Lâm Cẩm Nghi bụm mặt chạy ra.
”Vương phi!” Nhụy Hương và Thiên Ti trăm miệng một lời kinh hô một tiếng, rất nhanh đi theo.
Vương Đồng thập thò ở cửa, cũng không dám hướng đi vào trong thư phòng. Mãi
cho đến lúc Tiêu Tiềm hô một tiếng, hắn mới cung kính đi vào phòng.
Trong thư phòng một mảnh hỗn độn, đầy mảnh sứ vỡ, Vương Đồng cũng không có chỗ đặt chân.
Tiêu Tiềm trầm mặt ngồi trước thư án, “Tìm người thu dọn đi.”
Vương Đồng lên tiếng, quay đầu ra ngoài gọi người vào. Trong bầu không khí
như thế, hạ nhân quét dọn cố ý nhẹ tay chân, đảo mắt đã thu thập
sạch sẽ trong phòng.
”Vương gia còn có gì phân phó?” Vương Đồng cẩn thận hỏi.
Tiêu Tiềm khoát tay, “Đều đi ra ngoài đi, bổn vương muốn ngồi một mình.”
Đám người Vương Đồng nhẹ tay nhẹ chân lui ra ngoài.
Lại nói Lâm Cẩm Nghi phía này, nàng bụm mặt chạy về tầng Hương Uyển, đám người Thải Ca thấy nàng trở về như thế, đều giật mình không thôi. Lâm Cẩm Nghi
cũng không quản các nàng, vào phòng rồi cho các nàng lui ra.
Thiên Ti và Nhụy Hương theo sau cũng trở lại, Thải Ca vội kéo Thiên Ti sang một bên hỏi phát sinh chuyện gì.
Thiên Ti lời ít mà ý nhiều nói chân tướng, Thải Ca không khỏi thay đổi sắc
mặt, đau lòng nói: “cô nương từ nhỏ được phu nhân nâng niu trong lòng
bàn tay, chưa từng chịu tức giận như vậy.”
Thiên Ti cũng thở dài
theo, “không phải sao, mới vừa rồi trong thư phòng động tĩnh lớn như
vậy, ngươi không biết, tim ta cũng lên cổ họng, ngươi nói cô nương chúng ta mảnh mai như vậy, nếu vương gia tức giận động thủ, nàng sao chịu
được.”
Thải Ca bị dọa: “Vương gia còn động thủ với cô nương chúng ta?”
”không có, chúng ta lúc đó đều ở bên ngoài, chỉ nghe tiếng tranh cãi và đồ vật bị ném, còn không biết cô nương thế nào đâu.”
Thải Ca chà chà chân, sốt ruột nói: “Nếu ta ở đó, quản hắn vương gia cái gì, dám đụng đến cô nương bọn ta một sợi lông, phải bước qua thi thể ta!”Hai người đang nói chuyện, chợt nghe Lâm Cẩm Nghi ở trong gọi các nàng, liền nhanh chíng đi vào trong phòng.
Lâm Cẩm Nghi mắt hồng hồng, trên mặt còn dính nước, như vừa rửa mặt, vẻ mặt coi như bình tĩnh.
ánh mắt Thiên Ti và Thải Ca băn khoăn ở trên người nàng vài lần, thấy nàng
bình yên vô sự, trên người không có vết thương, mới yên lòng.
”Các ngươi dọn dẹp một chút, chúng ta ra phủ ở hai ngày.” Lâm Cẩm Nghi nói.
Thiên Ti mọi người trao đổi ánh mắt, sau đó Thiên Ti mới mở miệng nói: “Vương phi, chúng ta định đichỗ nào? Về hầu phủ?”
Lâm Cẩm Nghi lắc đầu nói, “Trong nhà bận rộn, không muốn nương phải bận
tâm. Lúc trước không phải ta nói muốn đi thôn trang chơi mấy ngày
sao, đi thôn trang đi.”
Thiên Ti bọn người biết nàng mới vừa rồi bị ủy khuất rất lớn, cũng không khuyên bảo gì, rất nhanh thu đi thập đồ đạc.
Đồ đạc đóng gói chỉnh tề, Lâm Cẩm Nghi dặn dò: “Lần này Thải Ca cùng ta đi là được, Nhụy Hương và Thiên Ti ở lại phủ trông nom.”
Thiên Ti biết lúc trước Lâm Cẩm Nghi tính toán đưa Thải Ca đi giải sầu, cũng không nói thêm gì.
Nhụy Hương lại thấy kì quái, nói ra tiếng: “Vương phi mang thêm vài
người đi, thôn trang không thể so với trong phủ, bên người không có ai
hữu dụng cũng không tiện.” Nàng nghĩ Lâm Cẩm Nghi khôngmang theo nàng,
có lẽ là vì tức Tiêu Tiềm, mà để ý nàng là người của Tiêu Tiềm, cho
nên không nghĩ để Lâm Cẩm Nghi mang theo mình, mà muốn Lâm Cẩm Nghi đem
Thiên Ti đi.
Lâm Cẩm Nghi lại lắc đầu nói: “không cần nhiều người như vậy, ta chỉ đi giải sầu, người đông lại khôngtốt. Lại nói trong phủ nhiều chuyện như vậy, có Thiên Ti và người trông nom giải quyết, ta
cũng yên tâm. Về phần chú ý an toàn, ta mang thêm vài thị vệ là được
rồi.”
Nhụy Hương liền cam đoan: “Vương phi yên tâm, nô tì và Thiên Ti nhất định trông coi vương phủ thậttốt.”
Cứ như vậy, trước khi trời tối, Lâm Cẩm Nghi mang theo đoàn người ra khỏi thành.
trước khi các nàng xuất phát, Vương Đồng đã được tin, tuy có chút sợ hãi Tiêu Tiềm tức giận lây, hắnvẫn đánh bạo vào thư phòng, “Vương gia, vương phi bảo xa phu đóng xe, còn dẫn theo đồ đạc, thị vệ, sợ là muốn tách ra ở
riêng.”
Tiêu Tiềm lại ngoài dự kiến, không ngăn trở, tầm mắt như
trước dừng trên công văn, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Bổn
vương đã biết, để nàng đi đi.”
Vương Đồng mấp máy môi, còn muốn khuyên cái gì. Tiêu Tiềm đã không kiên nhẫn nói: “Còn không đira?”
Vương Đồng đành phải nuốt vào bụng lời nói đã đến trên miệng.
sản nghiệp dưới danh nghĩa Trấn Nam vương phủ rất nhiều, ở Kinh Giao có mấy thôn trang, Lâm Cẩm Ngh đi lúc này, cũng không đi mấy chỗ đó, mà là
thôn trang đồ cưới của mình ở một nơi thanh sơn tú thủy.
Ra khỏi thành, xe ngựa đi hơn nửa canh giờ đã tới nơi.
Thải Ca vốn nghĩ thôn trang điều kiện hạn chế, cũng không vội đi vào, trước
để Lâm Cẩm Nghi đợi ở trong xe ngựa, chính mình dẫn người đi chỉnh
đốn một phen, mới mời nàng xuống.
không nghĩ tới nơi nàng mới
phát hiện, phòng ở trong thôn trang thượng đã sửa chữa thu thập trước,
vài bà tử ở thôn trang cũng đã thu thập sạch sẽ, đang cung kính nghênh
đón trên đường, ngược lại giống như sớm có chuẩn bị, căn bản không cần
phí công đi chỉnh đốn.
Lúc này tối tăm trên mặt Lâm Cẩm Nghi
cũng đã không còn, bắt đầu hưng trí bừng bừng hỏi bà tử quanh thôn trang chỗ nào có cảnh đẹp.
Thải Ca trong lòng thập phần kinh ngạc, lại sợ nói nhiều chạm đến chỗ thương tâm của Lâm Cẩm Nghi, đành phải rầu
rĩ đi sắp đặt đồ đạc mang đến.