Trong phòng im ắng, chỉ có phía sau bình phong lộ ra một ánh đèn.
Tiêu Tiềm chậm rãi đi vào, đi một bước, tâm hắn cũng không ngừng nhẩy lên một phần.
Trời biết, hắn bây giờ so với lần đầu tiên lên chiến trường còn khẩn trương hơn.
Vòng qua bình phong, trên bàn tròn bát bảo trong phòng đốt một ngọn đèn bằng vải lụa, ánh đèn mờ tỏ, Tiêu Tiềm rốt cục thấy rõ tình hình trong
phòng.
Trong phòng bài trí thập phần lịch sự tao nhã, nhiều đồ
vật của nữ nhi gia. hắn liếc mắt đảo qua một lần, tầm mắt liền dừng
ở trên sàng đan tử đàn khắc hoa. Trong giường chăn mỏng hơi hơi bị kéo
ra, hiển lộ đường cong thiếu nữ yểu điệu.
Tiêu Tiềm ở đứng cạnh
bình phong một hồi lâu, cũng không xác định có muốn đi tới
hay không. đi tới thì có thể làm gì đây? Gọi tiểu cô nương trêngiường
dậy đối chất sao?
Nghĩ cũng buồn cười, hắn đường đường là Trấn
Nam vương triều Đại Diệu, lại vì một suy đoán vô căn cứ, ban đêm do
thám khuê phòng của nữ nhi gia.
Trong phòng có huân hương trong lư hương bách hoa bằng bạc, hương thơm thanh nhã, thập phần dễ ngửi.
Tiêu Tiềm bình tĩnh nhìn lư hương một lát, chỉ cảm thấy mùi hương trên chóp
mũi này rất nhẹ nhàng khoan khoái. thật giống như hương liệu từng được
vương phi kia tự tay làm.
Lâm Cẩm Nghi uống thuốc, ngủ mơ mơ màng màng, lại bởi vì lúc trước làm mơ thấy đêm động phòng hoa chúc ngày ấy, càng không phân rõ sự thậthay trong mơ.
Trong mông lung, nàng tựa hồ thấy đứng trước giường cách đó không xa có một thân ảnh quen thuộc.
Nàng nhẹ nhàng quay người, quay nghiêng vào bên trong, miệng không kiên nhẫn than thở nói: “Lại trở về trễ như vậy a...”
Tiêu Tiềm như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ.
Câu này, hắn thật sự quá mức quen thuộc.
Từ rất nhiều đêm trước, hắn ở thư phòng bận đến khuya mới trở lại Tầng
Hương Uyển, vương phi của hắn luôn nói như vậy. Nàng cũng quen ngủ quay
nghiêng vào phía trong, để phía bên ngoài lại cho hắn...
Tiêu Tiềm đi về phía trước hai bước, đứng trước giường.
Lâm Cẩm Nghi một lần nữa ngủ say.
tim hắn đập như nổi trống, đột nhiên có chút không biết làm thế nào.
hắn yên tĩnh đứng lặng ở đầu giường Lâm Cẩm Nghi. Vừa đứng là đứng liền hai canh giờ. Thời gian khói mê có tác dụng sắp qua.
Tiêu Tiềm nhìn thân ảnh trên giường cười nhẹ. Chợt xoay người đi đến phía
cửa. Lúc tới cửa, Tiêu Tiềm sửa lại chủ ý, quay trở về, cầm lấy lư
hương trên bàn, rất nhanh lại biến mất trong bóng đêm.
*
Lúc Thải Ca tỉnh lại, sau lưng ướt đẫm một thân mồ hôi lạnh.
một khắc trước, rõ ràng nàng giữ ở cửa, hiện tại nàng lại đang nằm! Hơn nữa bên
người nàng còn các nha hoàn trông nhà khác cũng đang nằm, đều là bộ dáng vừa mới tỉnh. Nàng vội đứng dậy, cước bộ lảo đảo đi vào phòng.
Lâm Cẩm Nghi bị tiếng bước chân hỗn loạn đánh thức, mê man trợn tròn mắt hỏi Thải Ca: “Làm sao?”
thanh âm Thải Ca mang theo một tia run run hỏi: “cô nương, mới vừa rồi... có việc gì không?”
Lâm Cẩm Nghi ách xì một cái, nói: “không có việc gì a, ta luôn ngủ
thôi.” nói xong nàng quay đầu nhìn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, nói: “Còn sớm mà, ngươi để ta ngủ một lát.”
Thải Ca tiến lên thay Lâm Cẩm
Nghi dịch dịch góc chăn, cẩn thận kiểm tra tình huống chung quanh
giường, xác nhận không có dấu vết người khác lưu lại, rốt cục thở
ra một hơi dài.
nhẹ chân nhẹ tay lui ra ngoài, Thải Ca coi như
bình tĩnh đem gọi hết nha hoàn trông nhà vừa rồi lên hành lang, hỏi các
nàng có biết xảy ra chuyện gì hay không.
Bọn nha hoàn
cũng không hiểu, không rõ tại sao một khắc trước còn đang làm
việc, một khắc sau đã trực tiếp ngủ mất. Thải Ca đương nhiên
cũng không hỏi ra cái gì.
Lúc này chân trời mặt trời đã mọc, sắc trời chậm rãi sáng lên.
Thải Ca lại lần nữa vào phòng, triệt để kiểm tra hết một lần trong phòng,
phát hiện thiếu một cái lư hương. Nàng cũng không dám trì hoãn, bảo bọn
nha hoàn tiếp tục canh giữ ở cửa, chính mình nhanh chóng đi chính viện.
*
Trong chính viện, Lâm Ngọc Trạch đã dậy, đang chuẩn bị vào triều. Tô thị bởi
vì ngày hôm trước đãi khách mệt nhọc, hắn không đánh thức nàng, dặn bọn
nha hoàn để Tô thị ngủ thêm một lát.
Lúc Thải Ca tới, gặp Lâm Ngọc Trạch đang chuẩn bị xuất môn.
Lâm Ngọc Trạch nhận ra nàng là đại nha hoàn bên người Lâm Cẩm Nghi, xem
nàng dáng vẻ vội vàng, liền hỏi: “ chỗ A Cẩm xảy ra chuyện gì?”
Thải Ca hơi nghĩ kĩ, nói: “Phu nhân hôm qua dặn dò nô tì chăm
sóc cô nương, cô nương mới vừa rồi đã tỉnh, nô tì tới phục mệnh.” Việc
riêng quan hệ lớn, sự tình liên quan đến danh dự cô nương, trong phủ này thế tử cũng là người không biết nặng nhẹ, Thải Ca thật sự không biết
dưới tình huống không có Tô thị quyết định, thế tử gia sốt ruột ái
nữ sẽ náo ra động tĩnh gì.
Lâm Ngọc Trạch gật gật đầu, nói: “Phu nhân còn chưa dậy đâu, ngươi cứ đợi lát nữa đi.”
Thải Ca phúc thân, biết nghe lời đáp ứng vâng.
Lâm Ngọc Trạch thấy không có chuyện gì liền ra phủ, đi vào triều.
Chờ hắn đi, Thải Ca liền đi tìm Vạn Lũ.
Vạn Lũ cùng giải quyết việc với Tô thị nhiều năm, giống như nhân tinh, thấy nàng như vậy liền biết là xảy ra đại sự quan trọng. không cần Thải Ca
mở miệng, nhân tiện nói: “Ngươi chờ một lát, ta phải đi thông truyền phu nhân ngay.”
một lúc, Tô thị từ trên giường ngồi dậy. Nàng còn
mặc tẩm y, trên người phủ một kiện ngoại sam, tóc cũng chỉ tùy ý vẫn tà
kế buông lỏng.Thải Ca trở ra, vội quỳ xuống với Tô thị.
Tô thị vẫy vẫy tay, cho những người khác lui.
Thải Ca mới mở miệng nói: “Nô tì đáng chết, không thể chiếu cố tốt cô nương. Thỉnh phu nhân ban chết.”
Tô thị mày nhảy dựng, “Cẩm Tú Uyển xảy ra chuyện gì? Ngươi chậm rãi nói!”
Thải Ca nhịn xuống lệ ý, đem sự tình đêm trước nói kỹ càng.
Tô thị nghe xong, sắc mặt cũng trắng bệch, luôn hỏi lại mãi: “Ngươi khẳng định A Cẩm không gặp người ngoài nào?”
Thải Ca cúi đầu nói: “Đêm qua ngài đi rồi, nô tì tiến vào thu thập giường.
Sáng nay nô tì đi vào cẩn thận nhìn qua, cô nương ở trong giường ngủ
nghiêng thật sự an ổn, bên ngoài giường không có một nếp nhăn, cô nương
cũng nói luôn ngủ ngon giấc...”
”Chỉ đánh mất cái lư hương
sao...” Tô thị trầm tư một lát, nói: “Ngươi đi về trước, bảo hạ nhân
quản chặt miệng mình, cũng đừng nhắc với A Cẩm. Đợi ta điều tra xong lại định đoạt.”
Thải Ca đương nhiên đáp ứng, rất nhanh lui ra ngoài.
Ra khỏi chính viện, Thải Ca mới cảm thấy đầu ngón tay lạnh lẽo của mình
khôi phục một chút độ ấm. Mới vừa rồi nàng thật sự cho rằng mình sẽ mất
mạng.
Trong Cẩm Tú Uyển, Thiên Ti đêm trước bên ngoài tân phòng
Tri Nhã uyển hỗ trợ đến nửa đêm, đang hầu hạ Lâm Cẩm Nghi rửa mặt chải
đầu.
Lúc Thải Ca vào nhà, Lâm Cẩm Nghi tùy ý hỏi nàng: “Mới vừa rồi ngươi đi đâu vậy? Sao vừa rồi không thấy.”
Thải Ca cúi đầu, nói: “Nô tì đi phục mệnh phu nhân.”
”À.” Lâm Cẩm Nghi gật gật đầu, ánh mắt đảo bàn tròn bát bảo, cảm thấy tựa hồ thiếu cái gì, “Lư hương đâu? Ai cất đi rồi?”
Thải Ca cố gắng vờ trấn định, cười nói: “Là nô tì hôm qua nửa đêm không cẩn thận làm hỏng rồi, còn thỉnh cô nương thứ tội.”
”thật tiếc hương liệu ta mới làm.” Lâm Cẩm Nghi cảm thấy hơi đáng tiếc, bất quá
cũng không nhiều lời với Thải Ca, dù sao chỉ một cái lư hương, mộtchút
hương liệu, cũng không đáng gì, chỉ nói: “không việc gì, lần tới cẩn
thận hơn là tốt rồi.”
nói xong, Thải Ca lấy lí do đổi trà cho Lâm Cẩm Nghi để đi ra ngoài, đem nha hoàn gác đêm cùng gọi lại, dặn dò các
nàng phải giữ chặt miêng, ai cũng không thể lộ ra.
Bọn nha hoàn đều biết sự kiện này quan hệ đến sinh tử của mình, nghe nói là phu nhân phân phó, đương nhiên không dám nhắc lại.
*
Lâm Cẩm Nghi rửa mặt chải đầu xong, liền đi Thuận Hoà đường.
Hôm nay đại tẩu tân hôn ngày thứ hai, cũng là ngày nàng ấy thỉnh các chúng trưởng bối Trung Dũng hầu phủ.
Lúc Lâm Cẩm Nghi đến, Trung Dũng hầu phu nhân và Tô
thị đang ngồi nói chuyện. Trung Dũng hầu và Lâm Ngọc Trạch đều đã xuất
môn vào triều.
Thấy Lâm Cẩm Nghi, Trung Dũng hầu phu nhân liền
cười kéo nàng đến trước mặt, hỏi: “Trở về nghỉ ngơi tốt chưa? Hôm qua
nhìn con sắc mặt trắng dọa người, thực khiến người lo lắng.”
Lâm Cẩm Nghi gật đầu nói: “Uống xong chén thuốc ngủ một giấc, đã không còn khó chịu, để tổ mẫu lo lắng.”
Tô thị ngồi bên Trung Dũng hầu phu nhân, thần sắc có chút phức tạp hỏi nàng: “Cũng thật sự ngủ ngon?”
Lâm Cẩm Nghi thành thật gật đầu, “Buổi chiều gặp ác mộng, nhưng về sau ngủ
rất ngon. Ngài xem hiện giờ sắc mặt con hồng nhuận, còn lo lắng gì đâu?”
Sắc mặt nàng quả thật rất tốt, không có nửa điểm giống đêm trước. Nhưng mà Tô thị lo lắng cũng không phải chuyện này.
Mọi người nói vài lời, Lâm Phương Nghi cũng tới. Lúc sau, Lâm Bác Chí và
Trịnh Kiểu Nguyệt trước sau đi đến, hai người song song thỉnh an Trung
Dũng hầu phu nhân và Tô thị.
Trịnh Kiểu Nguyệt là cô nương cao
gầy mảnh khảnh thanh tú, vóc người tuy rằng cao hơn so với nữ tử bình
thường, lại bởi vì rất gầy, hơi có chút hương vị nhược phong phù liễu,
vừa thấy đã thương. Lúc này nàng mang theo thẹn thùng của tân nương, cúi mắt đứng sau lưng Lâm Bác Chí.
Lâm Cẩm Nghi trong lòng âm thầm
tán thưởng một tiếng, đại tẩu này nhìn nhu nhược tinh tế, hôm qua bị cảm nắng vẫn kiên trì không chịu cởi giá y, tâm tính cũng cứng cỏi.
Bọn nha hoàn dâng trà nóng lên, Lâm Bác Chí và Trịnh Kiểu Nguyệt trước sau kính trà cho hai vị trưởng bối.
Trung Dũng hầu phu nhân và Tô thị nói vài câu hi vọng bọn họ ngày sau hảo hảo sống chung, cầm sắt hòa minh vân vân, sau đó mỗi người cho bọn
họ một cái hồng bao.
Trịnh Kiểu Nguyệt nhận hồng bao, lại từ chỗ
nha hoàn lấy đến vài cái hộp nhỏ, trước đem hai cái dâng cho Trung Dũng
hầu phu nhân và Tô thị, sau đó lại chia cho Lâm Cẩm Nghi và Lâm Phương
Nghi mỗi người một cái. Đây là lễ vật tân nương mang đến.
Trung
Dũng hầu phu nhân được cái đai buộc đầu bằng gấm thêu mây cát tường như
ý, Tô thị là một bộ quấn áo trẻ con mềm mại. Hai thé này đường may đều
tinh mịn, vừa thấy đã biết là tốn công phu.
Lâm Phương Nghi
là một cành thoa hoa mai lưu ly. Hoa mai khéo léo đáng yêu, lưu ly óng
ánh trong suốt, cũng hàng cao cấp khó có được.
Lâm Cẩm Nghi cũng mở tráp của mình, bên trong có một cái vòng tay san hô đỏ như máu.
San hô cũng không tính là đặc biệt quý báu, khó được là vòng tay này từng
hạt san hô châu đều vô cùng tốt, hình dạng lớn nhỏ đồng đều, từng hạt
còn dùng trâm hoa khắc chữ nhỏ. Nàng nhẹ nhàng chuyển động từng hạt, mới phát hiện mỗi một hạt châu san hô đều khắc lại một đoạn [tâm kinh].
Mỗi kiện lễ vật đều thập phần quý trọng không thể nói rõ, cũng có thể nhìn ra Trịnh Kiểu Nguyệt dụng tâm.
Trung Dũng hầu phu nhân và Tô thị đều rất thích nàng, khi nói chuyện với nàng càng vẻ mặt ôn hoà.
Trịnh Kiểu Nguyệt thấy tất cả mọi người coi như vừa lòng, trái tim treo trong lồng ngực cuối cùng cũng thả xuống. Trước khi nàng gả vào Trung Dũng
hầu phủ, nương nàng dặn dò ba lần, nàng gả đến là thứ tử hầu phủ, ttrên
đầu có bà bà thủ đoạn cao, phía dưới còn tiểu cô đích nữ như châu như
ngọc được nuông chiều lớn lên, ngày thường nhất định phải cẩn thận chặt
chẽ, trăm ngàn đừng bị người bắt được gót chân...
Trước mắt nàng
cảm thấy nương lo lắng quá mức, xem tính tình bà bà vẫn là thập phần mềm mại, về phần tiểu cô... Nàng vụng trộm đánh giá Lâm Cẩm Nghi,
tiểu cô một ngày trước giúp mình một đại ân, nghĩ đến cũng tốt tính.