Tô thị làm việc mạnh mẽ vang dội, sau khi Chu di nương bị tiễn bước Lâm Cẩm Nghi mới biết được bà đã ra tay.
Nhưng không coi Chu di nương là thế nào, lại có chút làm khó Lâm Phương Nghi.
Vạn nhất vì chuyện này tổn thương hòa khí trong nhà, thật không đáng giá.
Lâm Cẩm Nghi về sau thấy Lâm Phương Nghi không biểu hiện cái gì khác thường, vẫn nói chuyện với mọi người như trước.
Kỳ thật Lâm Cẩm Nghi lo lắng cũng dư thừa, Lâm Phương Nghi tuy rằng tai mềm, người cũng khôngngốc.
Trải qua việc hôn nhân hồ nháo lúc trước rồi, nàng cũng suy nghĩ cẩn thận
tương lai của mình—— Vương công tử mặc dù trong đám hậu duệ danh môn quý tộc kinh thành cũng không tính đặc biệt có tương lai, nhưng so với
nàng đã là dư dả.
Nàng không giống di nương, cả đầu đều là ý niệm một bước lên trời, bất quá chỉ cầu nhân sinh an ổn bình thản.
Tuy Lâm Phương Nghi không biết cụ thể di nương làm gì, nhìn Tô thị thi
triển thủ đoạn, cũng đoán được di nương hơn phân nửa đã chạm vào vảy
ngược của Tô thị.
*
Chu di nương ở am ni cô, từ mùa hè ở đến mùa thu.
Trước khi định ra, Tô thị an bày một lần gặp gỡ cho Lâm Phương Nghi và Vương công tử.
Thế đạo này tuy rằng đều nói nam nữ không thể gặp mặt trước hôn kì, nhưng
nhà giàu kinh thành trước đó đều sẽ uyển chuyển an bày một lần như vậy.
Lâm Phương Nghi thân là thứ nữ, Tô thị có thể an bày cho nàng, cũng là dụng tâm.
Mà nơi Tô thị an bày cũng là dụng tâm kín đáo, chính là am ni cô chỗ Chu di nương.
Am ni cô tên là Vị Nguyệt am, ở trên núi Lạc Thanh ngoài thành, trên núi
Lạc Thanh còn có một Hoàng Giác tự, hai chỗ cách nhau không xa.
Đến lúc đó Lâm Phương Nghi lấy cớ lên núi đón Chu di nương về nhà, Vương
công tử lên Hoàng Giác tự dâng hương, hai người ở trên núi có thể gặp
mặt một lần. Đến lúc đó cũng thuận tiện cho Chu di nương nhìn một cái,
xem nhân phẩm bộ dạng của Vương công tử, hiểu ra không phải Tô thị tùy
tiện tìm mộtngười cho Lâm Phương Nghi, thật sự ủy khuất nàng.
Lâm Phương Nghi đương nhiên nguyện ý đi, nhưng đến cùng nàng là một nữ nhi gia chưa xuất các, đimột mình cũng không tiện.
Trung Dũng hầu phu nhân tuổi lớn, Tô thị thân mình lại không tiện, Lâm Cẩm
Nghi liền chủ động gánh vác trách nhiệm cùng Lâm Phương Nghi xem hôn phu tương lai.
trước Tết Trung thu, thời tiết mát mẻ, Lâm Cẩm Nghi là Lâm Phương Nghi lên núi Lạc Thanh.
Tết Trung thu là một ngày hội quan trọng, không ít người đến am ni cô hoặc
chùa miếu để cầu đoàn viên. Cho nên núi Lạc Thanh phá lệ náo nhiệt hơn.
hai tỷ muội Lâm Cẩm Nghi và Lâm Phương Nghi đi xe ngựa đến dưới núi, thấy
đám đông bắt đầu lên núi, đành phải đeo mũ chùm xuống xe lại cho người
mướn cỗ kiệu.
Kiệu nhẹ dưới núi không tốt bằng nhuyễn kiệu bốn
người nâng so, chỉ là một ghế dựa bằng trúc, đằng trước có hai đòn bằng
trúc, để hai kiệu phu nâng. trên kiệu cũng chỉ che một tầng lụa mỏng.
thô lậu như vậy, bình thường Lâm Cẩm Nghi và Lâm Phương Nghi sẽ không nhìn vào mắt.
Nhưng mà trước mắt người lên núi đông, kiệu nhẹ dưới núi còn không đủ dùng.
Thiên Ti lấy bạc, tăng thêm một ít mới tìm được một cái.
Các nàng hai người, chỉ một cỗ kiệu đương nhiên là không ngồi được.
Lâm Cẩm Nghi nhân tiện nói: “Tỷ tỷ đi lên trước nói chuyện một lát với di
nương, ta ở chỗ này chờ, sau đó đi am ni cô hội họp với ngươi.”
Lâm Phương Nghi lại không muốn để nàng ở lại một mình.
Việc này Lâm Phương Nghi mới là nhân vật chính, nàng bất quá là đi theo. Lâm Cẩm Nghi lại khuyên nhủ: “Tỷ tỷ đừng quên mục đích chúng ta đến đây,
nếu chậm trễ có thể không tốt.”
Lâm Phương Nghi có bị nói thế mới dẫn theo hai nha hoàn của mình cùng vài thị vệ Trung Dũng hầu phủ, đi lên núi trước.
Lâm Cẩm Nghi bảo thị vệ chờ ở chỗ mướn kiệu, chính mình mang theo người tìm một chỗ nghỉ chân.
đi một vòng, đoàn người các nàng tìm được một cái đình hóng mát không lớn.
Trong đình hóng mát coi như rộng rãi, bên trong tốp năm tốp ba dân chúng ngồi nghỉ chân.
Thiên Ti tìm một góc, lấy khăn lau sạch ghế đá, để Lâm Cẩm Nghi ngồi xuống.
”cô nương có thấy khát nước? Có cần nô tì cho người đi lên xe ngựa lấy chút nước trà xuống?”
Lâm Cẩm Nghi lắc đầu nói, “Trước mắt dưới núi nhiều người, trở về lấy
đồ không biết lúc nào mới quay về. Chỉ một lát, không có gì đáng ngại.
Ta đợi lên núi vào am ni cô hỏi chút nước uống là được.”
Thiên Ti gật gật đầu, đứng sang một bên.
Trong đình gió lạnh phơ phất, bên ngoài ánh nắng vừa vặn, người đi đường
túmnăm tụm ba, nói nóicười cười hoặc lên núi hoặc xuống núi, Lâm Cẩm
Nghi ít khi xuất môn thấy náo nhiệt như vậy, nhất thời cảm thấy mới mẻ.
Nàng đang xuất thần, có vài công tử trẻ tuổi ăn mặc giồng thư sinh đi vào đình hóng mát.
Bọn họ xem cũng không phải nhiều tuổi, bất quá chỉ mười lăm mười sáu tuổi,
phong tư nhẹ nhàng, nhất thời hấp dẫn không ít nữ tử chú ý.
Gần Lâm Cẩm Nghi nhất là một đôi tỷ muội mặc áo vải mịn, lúc này thấy vài công tử bắt đầu đỏ mặt nhỏ giọng thảo luận.
Lâm Cẩm Nghi đội mũ che, cũng không cần cố kỵ cái gì, quang minh chính đại đánh giá mấy thiếu niên này một phen.
Mấy người đó bộ dạng đều thập phần tốt, trong đó xuất chúng nhất
là một thiếu niên cao gầy đầu cài ngọc trâm, trù sam cổ tròn, quần áo
màu trắng. Khuôn mặt hắn tuấn lãng, ngũ quan tinh xảo, lại khôngmang
theo nữ khí, thật xưng được với câu “Công tử thế vô song, mạch thượng
nhân như ngọc“.
Dù là Lâm Cẩm Nghi nhìn quen nhiều người như vậy, cũng không khỏi nhìn nhiều thêm một lúc, càng đừng nói dân chúng bình thường.
Bạch y công tử tuy rằng dung mạo tốt nhất, cũng không nói nhiều, chỉ phe
phẩy cây quạt đứng mộtbên, ý cười nhợt nhạt bên môi, yên tĩnh nghe mấy
người khác nói chuyện.
Vài thiếu niên thư sinh tụ tập cùng nhau, đương nhiên là muốn thi thơ phú.
Trước mắt lại sắp Trung thu, đúng lúc cho văn nhân nhã sĩ viết thơ.
Trong đó một công tử mặc lan sam màu xanh ngọc đề nghị mọi người lấy người
qua đường xung quanh làm thơ mà đối tượng làm thơ cũng không thể lặp
lại, không làm được phải nhận phạt.
Tỷ thí bắt đầu, đoàn người
đều lấy người chung quanh đình hóng mát làm thơ, mặc dù không tính là
kinh tài tuyệt diễm, cũng đều ra câu ra chữ.
Cuối cùng đến phiên
bạch y công tử kia, hắn ở đình hóng mát nhìn chung quanh một vòng, tầm
mắt liền rơi xuống trên người Lâm Cẩm Nghi.
Lâm Cẩm Nghi đầu đội
mũ che, mặc hoa phục, chung quanh lại mang theo nha hoàn và thị vệ,
người sáng suốt nhìn là biết nàng xuất thân từ quan gia. Cho nên người
chung quanh đình hóng mát đều đã bị những người khác viết vào trong thơ, chỉ có nàng, những người đó không dám dễ dàng mạo phạm.Bạch y công tử
do dự mãi, cuối cùng cười khổ nói: “Tống mỗ tài sơ học thiển, khiến các
huynh đài chê cười. Tống mỗ cam nguyện nhận phạt.”
công tử mặc
lan sam xanh ngọc bên cạnh hắn liền trêu đùa: “Tống huynh ở trong mấy
người chúng ta tài học tốt nhất, nay đến cùng là thật không làm được,
hay là không đồng ý đường đột giai nhân đây?”
Bạch y công tử họ Tống khoát tay nói: “Quả thật là tại Tống mỗ, Vương huynh không cần liên lụy người khác.”
Vương công tử ha ha cười, nói: “Tống huynh đã nhận thua, vậy ngoan ngoãn nhận phạt đi.” nói xong nhãn châu chuyển động, nói: “Phạt Tống
huynh đi mượn một cái khăn gấm đến đây.”
Dựa theo quy chế Đại
Diệu, nguyên liệu là cẩm tú lăng la chỉ có vương công quý tộc cùng quan
viên người nhà mới được sử dụng, dân chúng thứ dân chỉ có thể dùng các
liệu vải thô tố sa. Dân chúng thứ dân đến xiêm y gấm vóc đều không có,
càng không thể mang khăn gấm. Phóng tầm mắt quanh núi Lạc Thanh, cũng
chỉ có Lâm Cẩm Nghi tiểu thư quan gia như vậy, trên người mới có thể có
loại đồ vật này.
Tống công tử sắc mặt đỏ lên, rất là quẫn bách, vội vàng thở dài cầu xin tha thứ.
Nhưng những người khác cũng không chịu dễ dàng buông tha hắn, đùa vui cười cười dỗ dành.
Tống công tử đến cùng là tuổi trẻ, nhất thời không xuống đài được.
Lâm Cẩm Nghi quay đầu đi, nhỏ giọng nói với Thiên Ti: “Tìm một cái khăn gấm đưa cho vị công tử kia.”
khăn bên người đương nhiên là không thể đưa cho ngoại nhân, nhưng các nàng
hôm nay xuất hành, Thiên Ti cũng mang theo vài chiếc dùng để chà lau đồ
dùng. Giống như vừa rồi các nàng lau ghế đá, chính là dùng loại khăn
này.
Vừa đúng lúc này, thị vệ ở chỗ thuê kiệu xếp hàng trở lại thông truyền một tiếng, nói là đã mướn được.
Lâm Cẩm Nghi cũng không ở lâu, đứng lên đi ra ngoài đình hóng mát.
*
Ở một góc khác của đình hóng mát, Tống Diễn Hi bị bạn bè ồn ào xuống
đài không được đang náo đến đỏ mặt, bỗng nhiên một nha hoàn bước đến
trước mặt.
Nha hoàn không phải ai khác, đúng là Thiên Ti phụng mệnh Lâm Cẩm Nghi tới đưa khăn.
Thiên Ti lưu loát rộng rãi dâng khăn, còn không chờ Tống Diễn Hi phản ứng lại, liền phúc thân xoay người đi.
gần bên cạnh Tống Diễn Hi là Vương Lãng thân cận nhất với hắn.
Vương Lãng lúc này đang trêu chọc, hắn bỡn cợt nói: “Xem ra vị tiểu thư kia
xem trọng Tống huynh. Bằng không sao có thể không đành lòng nhìn Tống
huynh xấu mặt, cho nha hoàn đến tặng khăn?”
Tống Diễn
Hi không hờn giận nhíu nhíu mày, nói: “sự tình liên quan đến danh tiết
người kia. Còn thỉnh Vương huynh nói năng cẩn thận!”
Vương Lãng sờ sờ mũi, than thở nói: “Cũng thôi, nếu không sao nàng lại đưa ngươi khăn đâu...”
”Đây chính là khăn nha hoàn tầm thường dùng để lau, vị cô nương kia bất quá
trượng nghĩa tương trợ thôi.” Tống Diễn Hi vừa nhận, vừa không tự chủ
được nhìn khăn gấm trong tay —— đây là một cái khăn màu thiên thanh viền bạc, hoàn toàn sạch trơn, không có hoa văn.
Vương Lãng thấy hắn không thú vị như vậy, cũng không nói chuyện nữa, quay đầu cùng người khác bắt chuyện.
Tống Diễn Hi lại không khỏi nhìn ra ngoài đình hóng mát—— thân ảnh yểu điệu thướt tha xanh biếc kia đã dần dần đi xa.
Tuy rằng từ đầu đến cuối hắn không thấy rõ dáng vẻ cô nương sau mạng che
kia, nhưng chỉ có kinh hồng thoáng nhìn bóng lưng, hắn thấy vị cô nương
hảo tâm này nhất định là đẹp không gì sánh nổi.
*
Bên kia, Lâm Cẩm Nghi đã ngồi lên kiệu nhẹ, hai thị vệ thay kiệu phu, nâng lên.
Thiên Ti sau đó vài bước cũng đi theo, đoàn người theo đường nhỏ bắt đầu lên núi.
Lâm Cẩm Nghi thấy Thiên Ti có chuyện muốn nói, liền gọi nàng đến bên người.
Thiên Ti đè thấp thanh âm, bất công vì Lâm Cẩm Nghi bị tổn thương nói:“cô nương cần gì đi giúp ngoại nhân, rơi vào trong mắt những người tâm
tư dơ bẩn, không chừng sắp đặt ra cái gì khó nghe.” Mới vừa rồi lúc
Vương Lãng nói chuyện, nàng còn chưa đi xa, đương nhiên những lời đó đều nghe vào trong tai.
Lâm Cẩm Nghi khẽ cười nói: “Các thư sinh
này, đọc về tài tử giai nhân trong thoại bản, cũng không biết bản thân
mình mấy cân mấy lượng. Bọn họ cũng không có ác ý gì, ta xem bạch y công tử kia khônggiống người lông bông, bằng không lúc
trước hắn cũng sẽ không vì kiêng kị ta, cam nguyện nhận thua. Cũng chỉ
là cái khăn các ngươi dùng để làm việc, không đáng giá gì.”
Thiên Ti hừ một tiếng, “Bọn họ chơi cùng một chỗ, không phải cá mè một lứa
sao.” Bất quá nàng cũng nghe thấy rõ Tống Diễn Hi nói vì Lâm Cẩm
Nghi, không tiếp tục nói xấu hắn.
Lâm Cẩm Nghi cũng không để đoạn nhạc đệm này trong lòng, hiện giờ nàng nghĩ không biết Lâm Phương
Nghi đã nhìn thấy Vương công tử chưa, có hài lòng Vương công tử
hay không.
Đoàn người rất nhanh đến Vị Nguyệt am. Bọn thị
vệ không tiện ra vào, canh giữ ở bên ngoài. Lâm Cẩm Nghi mang theo đám
người Thiên Ti đi vào.
Tô thị thường xuyên quyên dầu vừng cho am
ni cô, bởi vậy sư thái nơi này đối đãi với Lâm Cẩm Nghi rất khách khí
chu đáo, dẫn nàng đi viện của Chu di nương.
Lâm Cẩm Nghi đến cửa viện thỉnh sư thái dừng bước, tự đi vào bên trong.
Ai ngờ nàng mới vừa đi đến sân, đã nhìn thấy cửa phòng mạnh mẽ mở ra, Lâm Phương Nghi đ mắt ỏ hồng bước vội ra.
Nhìn thấy Lâm Cẩm Nghi đến, Lâm Phương Nghi nhất thời giật mình, hiện ra một tia hoảng loạn, đứng lại.
Chu di nương cũng từ phía sau đuổi tới, miệng nói: “Con của ta, nương đương nhiên là vì tốt cho con! Am ni cô này ở đâu có người để gả, còn phải
bám vào chỗ Trấn Nam vương phủ. Ngươi sao nghĩ khôngrõ...” Sau đó bà
cũng thấy Lâm Cẩm Nghi, vội vàng ngừng câu chuyện.
”Nhị cô nương, ngài, ngài đến a.” Chu di nương xấu hổ cười cười, “Phương tỷ nhi
còn nói dưới nứi nhiều người lắm, sợ là một chốc ngài không chưa lên
đến.”
Lâm Cẩm Nghi cũng không nhìn nàng, đi đến trước mặt Lâm
Phương Nghi kéo tay nàng hỏi: “Tỷ tỷ sao lại khóc lên?” rõ ràng mới vừa
rồi hai người lên núi vẫn còn vô cùng cao hứng.
Lâm Phương Nghi cắn cắn môi, trong mắt chảy ra nước mắt, nhỏ giọng nói: “Di nương bàg không muốn đi...”
Ngụ ý, chính là Chu di nương không đồng ý cùng Lâm Phương Nghi đi xem mặt Vương công tử.
Thân mẫu không bớt lo như vậy, cũng khó trách nàng ủy khuất. Lâm Cẩm Nghi vỗ vỗ mu bàn tay nàng, ôn nhu nói: “Di nương đã không muốn đi thì thôi, ta bồi tỷ tỷ đi được không? Lúc xuống núi, chúng ta còn có thể đi Châu
Ngọc các, chọn cho ngươi vài món trang sức vừa ý.” Lại lấy
khăn nhẹ nhàng lau lệ cho nàng, “Tỷ tỷ đừng khóc, khóc
nữa thì không đẹp.”
Lâm Phương Nghi gật gật đầu, theo nàng đi ra ngoài viện.
Chu di nương kích động đuổi theo phía sau hai bước, chợt nghe thấy Lâm Cẩm
Nghi không quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Di nương đã không đồng ý xuống
núi, vậy ở am ni cô lâu hơn đi.”
Nghe như thế, Chu di nương mặt
nháy mắt không còn huyết sắc. bà ở am ni cô chịu kham khổ mấy
tháng, đã sớm muốn về Trung Dũng hầu phủ. Hôm nay nghe nói Lâm Phương
Nghi tới đón mình, đangvui vô cùng. Sao nghĩ đến Lâm Cẩm
Nghi nhẹ bổng một câu, đánh bà trở về nguyên hình.
”Nhị cô nương, mang thiếp thân trở về a! Nhị cô nương!” Chu di nương ở phía sau kêu vỡ yết hầu, cũng không thể khiến Lâm Cẩm Nghi đi chậm cước bộ.
Lâm Phương Nghi cảm thấy không đành lòng, mỗi bước cẩn thận nhìn Chu di nương.
Lâm Cẩm Nghi kéo nàng một phen, nói: “Tỷ tỷ, còn nhiều thời gian, di
nương sẽ trở lại phủ.” Nhưng nàng thấy trước mắt bà ta vẫn không biết
hối cải, tạm thời không có khả năng trở về.