Lo liệu xong hôn sự của Lâm Phương Nghi, nháy mắt đã đến tháng mười hai.
Cửa ải cuối năm gần kề, lúc này các nhà bận rộn nhất, Trung Dũng hầu phủ cũng không ngoại lệ.
Tính lại, Tô thị đã mang thai mười tháng, chậm chạp chưa có động tĩnh, toàn
gia đều lo lắng đề phòng, sợ ngày nào đó nửa đêm bà bỗng nhiên kêu đau
bụng.
Lâm Cẩm Nghi muốn Tô thị an tâm chờ sinh, tự mình nhận
trọng trách chuẩn bị an bày ngày tết và thanh toán thu chi trong
phủ một năm.
Tính cả Trung Dũng hầu thế tử Lâm Ngọc Trạch, Trung
Dũng hầu phủ đã qua ba đời. Tuy rằng khôngthể so sánh với thế gia trăm
năm, nhưng cũng có thể xưng được là gia đại nghiệp đại. Tình ra, thôn
trang, cửa hàng sẽ không ít.
Lâm Cẩm Nghi đã cam đoan trước mặt
Tô thị, cẩn trọng tiếp nhận. không riêng phải xem sổ sách, còn phải tiếp kiến quản sự các nơi, nhất thời bận tối mày tối mặt.
Mà nàng cũng không có kinh nghiệm gì, hoàn toàn dựa vào Thiên Ti và Vạn Lũ hai người theo giúp.
Cũng may Tô thị nhiều năm quản lý đúng cách, người dưới đều cần cù thật thà, cũng không bởi vì người xử lý công việc là Lâm Cẩm Nghi mà cố ý trộm
dùng mánh lới.
Vừa bắt đầu thanh toán là bận đến hai mươi tháng chạp, cuối cùng sắp kết thúc.
Lâm Cẩm Nghi cũng thổn thức, xem Trung Dũng hầu phủ to như vậy, quanh năm
suốt tháng lợi nhuận hóa ra cũng chỉ năm sáu vạn lượng. Nàng trước ở
Trấn Nam vương phủ, tuy rằng không hỏi cụ thể thu chi trong phủ, nhưng
đại khái cũng biết một năm vương phủ thu vào cố định hơn mười vạn lượng. Đến cùng không thể so sánh.
Nhất là năm nay Lâm Bác Chí và Lâm
Phương Nghi trước sau đại hôn, tốn hai vạn lượng. nửa năm thu vào của
Trung Dũng hầu phủ đều tiêu tốn hết, cuối năm chỉ còn lại không đến ba
vạn hai.
Ngày tết là ngày quan trọng nhất trong năm, đến lúc đó
trong phủ còn phải tặng lễ lấy tình người, phân phát tiền thưởng cho hạ
nhân, chế tác đồ mới vân vân, một phen tiêu dùng, phỏng chừng cái gì
cũng không còn.
Lâm Cẩm Nghi cũng khó khăn, nếu tiền còn lại
trong tay nàng đều xài hết, năm sau trong phủ khôngbiết lúc nào phải
dùng tiền, đến lúc đó trong phủ thành trứng chọi đá.
Tô thị mặc
dù đang dưỡng thai, không rõ vì sao biết được nàng ưu sầu, cho người đưa tới hai vạn lượng ngân phiếu, bảo nàng nhập sổ công.
Lâm Cẩm Nghi nhìn thấy nhiều ngân phiếu thế này, đương nhiên là giật mình không thôi, tự mình đichính viện hỏi.
Tô thị liền cười giải thích: “Con không cần nghĩ nhiều, tiền bạc đó đều
đến đúng cách. Nương xuất thân từ Tô gia, tuy rằng chỉ là chi thứ hai,
nhưng của cải vẫn có một chút. Năm đó nương xuất giá, cữu cữu ngươi đem
đồ cưới của ngoại tổ mẫu con để hết cho ta, lại còn tự thêm một chút.
Nương đến kinh thành rồi, chọn mua mấy chỗ cửa hàng tửu lâu, tiền đó là
năm nay kiếm ra.”
Đồ cưới Tô thị đều có quản lý riêng, không cần
Lâm Cẩm Nghi lo lắng. Cho nên Lâm Cẩm Nghi cũng không biết Tô thị giàu
có như vậy.
Hai vạn lượng a, bằng với nửa năm thu vào của Trung
Dũng hầu phủ. Nương nàng đến kinh thành bất quá mười mấy năm, đã có thể
kiếm nhiều tiền như vậy. Con mắt đầu tư thật tốt.
Giải thích
xong, Tô thị còn không quên nhắc nhở nàng, “Chuyện này hai chúng ta
biết, con trăm ngàn đừng nhắc với cha con và tổ mẫu bọn họ.”
Dựa vào đồ cưới nàng dâu trợ cấp, tóm lại không phải chuyện có thể diện.
Lâm Cẩm Nghi âm thầm nhớ kỹ, gióng trống khua chiêng bắt đầu thu xếp mừng năm mới.
Cứ như vậy đến ba mươi đại niên, Lâm Cẩm Nghi một tháng gầy đi một vòng lớn.
Ngày ba mươi đón giao thừa, toàn gia tế bái tổ tiên, sau đó hòa thuận mĩ mãn cùng nhau dùng cơm tất niên.
Sau khi ăn xong, Tô thị có mang và Trung Dũng hầu phu nhân thân mình luôn
luôn không được tốt về phòng nghỉ ngơi, những người khác cùng nhau đón
giao thừa.
Hôm sau, đoàn người phân biệt rửa mặt thay quần áo, tiến cung triều bái.
Lâm Cẩm Nghi không có phẩm cấp, vốn không cần đi, nhưng mùa đông khắc
nghiệt, xuất hành khôngtiện, Trung Dũng hầu phu nhân và Tô thị đều báo
nghỉ, nàng phải đại biểu Trung Dũng hầu phủ vào hậu cung.
Tô thị
sợ nàng một mình tham gia chuyện trọng đại sẽ khẩn trương, buổi tối hôm
trước còn riêng dặn dò nàng một ít, gặp phiền toái có thể đi tìm Tô thái phi.
Lâm Cẩm Nghi kỳ thật cảm thấy hoàn hảo, dù sao làm qua nhiều năm vương phi, năng lực ứng phó ấy vẫn phải có.
mồng một đầu năm, bách quan cùng ngoại mệnh phụ có phẩm cấp đều vào cung.
đi bộ vào cửa cung, bị gió lạnh thổi, Lâm Cẩm Nghi cảm thấy trên người bắt đầu rét run.
Trời không tốt, trên đường gặp tuyết rơi, bông tuyết trong gió lớn, thổi rát mặt người. Lâm Cẩm
Nghi không mang ô, nhất thời hối hận không thôi.
Mấy người gần
đây hơn phân nửa là phu nhân trong phủ khác, những người này đều là
trưởng bối, Lâm Cẩm Nghi đi một đường, cũng không gặp ai quen biết, chỉ
có thể kiên trì đi tiếp trong gió tuyết.
Vượt qua một cửa hông, Lâm Cẩm Nghi thấy một cung nữ có tuổi cầm ô đứng chờ.
Cung nữ thấy nàng, liền cười tiến lên hành lễ, trong miệng nói: “Nô tì
chờ cô nương đã lâu.” nói xong đưa ô cho Lâm Cẩm Nghi, còn đưa vào tay
nàng một cái lò sưởi tay nóng hầm hập.
đầu ngón tay lạnh lẽo cuối cùng có một chút độ ấm, Lâm Cẩm Nghi than thở một tiếng, lại hỏi nàng:“Là người nơi nào làm phiền cô cô chờ ta ở đây?”
Cung nữ mỉm
cười, nói: “Đương nhiên là người quan tâm cô nương.” nói xong không chờ
nàng tiếp tục truy vấn, liền hành lễ cáo lui.
Lâm Cẩm Nghi đoán
hơn phân nửa là Tô thái phi đưa cho mình, trong lòng cảm
kích một phen, một tay bung ô, một tay nâng lò sưởi tay tiếp
tục đi,, một đường đi tới Từ Ninh cung.
Lúc này nàng gặp được một thân ảnh quen thuộc —— Lạc anh trước mặt Tô thái phi, chống ô bước nhanh ra.
Thấy Lâm Cẩm Nghi, Lạc anh bước nhanh tới, nói: “Mới vừa rồi thái phi chúng
ta chú ý thấy bên ngoài tuyết rơi, lo lắng cô nương bị lạnh, cố ý bảo nô tì đến đón.”
Lâm Cẩm Nghi thu ô, đi tới hành lang cùng Lạc anh, nói: “Ta quả thật không nghĩ dến mang ô, bất quá may mắn lúc trước
gặp một cô cô, đưa cho ta ô và lò sưởi tay.” Nàng vốn tưởng rằng đó là
Tô thái phi chiếu cố, không nghĩ tới trước mắt lại gặp Lạc anh tới đón
mình, vậy đến cùng là ai đây?
Lâm Cẩm Nghi nhất thời
cũng không rõ ràng, bất quá lúc này vào Từ Ninh cung, nàng
cũng không nghĩ nữa, theo Lạc anh vào trong điện.
Trong điện huân than, ấm áp hòa hợp, trên người và trên tóc Lâm Cẩm Nghi nước tuyết đều tan ra, rơi từng giọt.
Bất quá trong điện các ngoại mệnh phụ cũng có không ít người dính nước, tất cả mọi người có vẻ chật vật, nàng cũng không tính là dễ thấy.
Thái hậu, Tô thái phi và hoàng hậu ba người ngồi phía trên, bên người còn có phi tần và công chúa liên can.
Nhất chúng mệnh phụ theo thứ tự tiến lên hành lễ, Lâm Cẩm Nghi xếp ở phía sau, trong lòng có chút lo sợ, sợ thái hậu lại hồ đồ.
Nàng lúc trước đã mất mặt một lần, nếu lại làm một lần trò cười cho thiên hạ nữa, cũng không biết nóisao.
Nàng lơ đãng ngẩng đầu, liền thấy Tô thái phi vừa vặn đang nhìn mình.
Tô thái phi hòa ái cười cười, nàng cũng mỉm cười đáp lại, trong lòng cũng không biết sao khẩn trương như vậy.
Rất nhanh, đến phiên Lâm Cẩm Nghi tiến lên. Nàng cung kính hành lễ, nói vạn an với thái hậu.
Thái hậu bảo nàng bình thân, sau đó lại quan sát nàng một lát, tựa hồ cảm
thấy nàng thực quen mặt lại nhất thời không nghĩ ra nàng là ai.
Thái hậu không lên tiếng, Lâm Cẩm Nghi cũng không tiện cáo lui, chỉ có thể đứng yên.
Trong điện những người khác cũng biết chuyện lần trước trong thọ yến thái hậu, không ít người đều đang chờ xem náo nhiệt.
May mắn lúc này Tô thái phi mở miệng nói: “Ngài không nhớ rõ nàng? Nàng là
nữ hài nhi của chất nữ nhà mẹ đẻ ta, từ trước ta đã nhắc trước mặt
ngài.”
Thái hậu gật gật đầu, nói: “À, là đứa trẻ đó. Khó trách ai gia có vài phần quen mặt.” Lại khen Lâm Cẩm Nghi nói, “Xem ra là hảo
hài tử đoan chính.”
Lâm Cẩm Nghi lại phúc thân, tạ thái hậu khích lệ.
Tô thái phi lại nói: “Con mau cùng Lạc anh đi thiên điện lau nước, đừng để bị cảm lạnh. Tổ mẫu và nương con trước mắt cũng không ở đây, nếu để con bị lạnh hỏng rồi, các bà ấy lại oán trách ta làm cônãi nãi mà không hảo hảo chiếu cố con.”
Bà vừa mở miệng, đương nhiên là vì giải vây cho Lâm Cẩm Nghi. Lâm Cẩm Nghi biết nghe lời đáp phải, theo Lạc anh lui xuống.
Lạc anh dẫn nàng đi thiên điện, cầm vải gấm lau hơi nước cho nàng, lại gỡ tóc cho nàng, lau khô rồi một lần nữa chải đầu.
Thu thập xong, Lâm Cẩm Nghi cùng các ngoại mệnh phụ đơn giản dùng triều
thực, lễ triều bái cũng bắt đầu. Lâm Cẩm Nghi theo Lạc anh ra thiên
điện, đi theo mọi người.
Ngoài cửa cung phía tây, hoàng đế
ngồi trên, thái hậu, thái phi, hoàng hậu cùng quý phi, công chúa mọi
người nhất nhất dâng lên, hoàng hậu một thân huy y, chậm rãi lên tòa.
Tư tân dẫn đường cho các ngoại mệnh phụ theo cửa đông đi vào, chia làm hai bên, chia hai ban đứng hầu. Triều thần cũng được dẫn dắt đứng ở hai ban nam bắc khác.
Mọi người vào chỗ, đến thái hậu và hoàng hậu, hoàng quý phi lần lượt nói chuyện.
nói xong, mọi người quỳ lạy bốn lần, sau đó cung nhân tuyên chỉ, cầu một năm mới mưa thuận gió hoà.
Các ngoại mệnh phụ lại quỳ một lần, đứng dậy cung đưa thái hậu, hoàng đế,
hoàng hậu đi trước, mọi người mới theo thứ tự lui ra ngoài.
Tuyết rơi trời rất lạnh, trải qua một chặng này, không ít ngoại mệnh phụ nhiều tuổi đã đứng không nổi.
Lâm Cẩm Nghi tuổi còn nhỏ, còn có thể chống đỡ, nhưng bị đông lạnh
nên trên người có chút tê. Trong lòng nàng cũng có chút may mắn, cũng
may năm nay Trung Dũng hầu phu nhân và Tô thị đều có thể thuận lợi xin
nghỉ, bằng không phải ở trong này chịu khổ.
Hoàng hậu coi như thể tuất mọi người, lễ triều bái qua, để ra vài thiên điện ở Khôn Trữ cung cho bọn họ nghĩ ngơi hồi phục.
Lúc này còn hơn nửa canh giờ mới tới ngọ yến trong cung, mọi người cũng đều có thể uống uống trà, lấy hơi.
Nhưng mà đến cùng ngoại mệnh phụ đông, vị trí ấm áp trong thiên điện cũng có
hạn. Lâm Cẩm Nghi nghĩ mình tuổi trẻ, liền đem vị trí gần lò sưởi nhường cho các phu nhân tuổi già, chính mình chọn mộtgóc ngồi xuống.
Lạc anh từ đầu đến cuối phụng mệnh Tô thái phi đi theo hầu hạ nàng. Thấy vị trí
nàng ngồi không tốt, liền tìm cung nhân quen biết đi tới, lấy thêm chậu
than đặt bên người nàng.
Lâm Cẩm Nghi uống một ngụm trà nóng, hun than nóng, rất nhanh cảm thấy trên người ấm áp lên. Bỗng nhiên nàng cảm giác có người tới gần mình, ngẩng đầu vừa nhìn, liền thấy Gia Định hầu
phu nhân đang cười khanh khách.
Gia Định hầu phu nhân giữ nàng
lại, bảo nàng đừng đa lễ, sau đó ngồi ở bên cạnh nàng, còn sờ sờ tay
nàng, xác định tay nàng ấm áp, mới nói: “Hôm nay thời tiết thật đúng là
ác liệt, ta lúc trước còn tìm con, lo lắng con cảm lạnh.” Càng lo lắng
là Lâm Cẩm Nghi một mình thay thế Trung Dũng hầu phủ, sẽhoảng tay chân.
Lâm Cẩm Nghi trấn định ngoài dự kiến, lúc này cũng cười nói: “Tạ phu nhân
quan tâm. Bên người Cẩm Nghi có Lạc anh tỷ tỷ chiếu khán, không có gì
trở ngại.”
Gia Định hầu phu nhân cười gật đầu, nói: “Nhìn thấy
con tốt, ta cũng yên tâm.” Sau đó lại tự nói: “Hôm nay trong phủ chúng
ta có một số việc, ta không thể đến thăm tổ mẫu con. Nhất là tam ca con, tuy rằng đã lớn, cũng chỉ biết đọc sách, nay thánh thượng cho hắn vào
cung làm bạn đọc sách với thái tử, trong lòng ta luôn không yên lòng...”
Hai nhà quan hệ tốt, bọn tiểu bối đều luận theo thứ tự. Lâm Cẩm Nghi gọi
Tống Diễn Hi một tiếng “Tam ca” tuyệt đối không sai. Bà giải
thích một phen, cũng là sợ Trung Dũng hầu phủ cho rằng nhà mình vừa
thăng chức đã quên hứa miệng lúc trước.
Đáng tiếc Lâm Cẩm Nghi
trước mắt đến bộ dáng Tống Diễn thế nào cũng không biết,
càng không rõ Gia Định hầu phu nhân vì sao nói với mình này đó, chỉ có
thể mỉm cười lẳng lặng nghe.
Hai người vừa nói vừa nghe, người ở bên ngoài nhìn ra, đó là cảnh bà bà cùng nàng dâu tương lai trò chuyện với nhau thật vui.
một góc trong điện, một cung nữ không chớp mắt đem tình cảnh này thu hết vào
mắt, quan sát mộthồi, nàng liền lấy lí do đổi nước trà, lặng lẽ lui ra
ngoài, quay đầu ra bên ngoài truyền tin tức.