Tiêu Tiềm cởi tẩm y, lộ ra lồng ngực tinh tráng.
Lâm Cẩm Nghi đỏ
mặt nhìn một cái, lại phát hiện trên người hắn có thêm rất nhiều vết
thương mới. Trước mắt rõ ràng nhất, chính là chỗ ngực trái có một vết
tên bắn chói mắt, tuy đã kết vảy, nhưng nhìn vẫn rất đáng sợ.
Lâm Cẩm Nghi xem thêm một lúc, nhất thời không đành lòng hỏi ra tiếng: “Vết thương này còn đau hay không?”
Tiêu Tiềm loan loan khóe môi, “đã sớm không đau.” Sau đó hắn cởi quần áo ném về đầu giường, tiếp tục nói: “Trước mắt, cũng không phải lúc nàng quan
tâm chuyện này.” Dứt lời, liền xốc chăn chui vào.
Ban đêm, đầu mùa xuân, có hơi lạnh.
Nhưng trên người Tiêu Tiềm lại nóng bỏng, hai người dính sát vào nhau, người Lâm Cẩm Nghi cũng xấu hổ nóng lên.
Tiền diễn đã làm đủ, Tiêu Tiềm cũng không cọ xát nữa, dùng đầu gối tách hai chân nàng ra, đẩy người tiến vào.
Tiếp theo cảm nhận được một chỗ ấm áp khít khao.
Lâm Cẩm Nghi cảm thấy đau, không khỏi nhăn mi, hai tay để lên ngực, đẩy hắn.
Tiêu Tiềm ngừng động tác, chờ nàng thích ứng, sau đó cầm hai tay nàng từ trong ngực mình kéo lên vai hắn.
Tạm dừng một lúc lâu, Lâm Cẩm Nghi cũng chậm rãi thích ứng, thân thể trầm tĩnh lại.
Tiêu Tiềm cúi đầu hôn nàng, nàng nghiêng đầu né tránh, hắn cũng không thèm
để ý, sửa thành hôn khóe môi nàng, tiếp đó cổ trắng noãn và
ngực một mảnh rung động...
Lâm Cẩm Nghi trên mặt dần dần đỏ ửng, trong mắt cũng có một tầng hơi nước, hai chân không tự giác còn quấn lên thắt lưng hắn.
Tiêu Tiềm không ngưng lại nữa, động thân tiến quân thần tốc...
Lâm Cẩm Nghi ưm một tiếng, tiếp theo xấu hổ cắn môi mình.
Tiêu Tiềm thảo phạt bốn phía, nàng cũng chỉ có thể theo động tác hắn nhấp nhô mà vặn vẹo vòng eo.
Dần dần, hai người phối hợp ăn ý hơn, vui thích khoái cảm cũng nhiều hơn.
Lâm Cẩm Nghi chỉ cảm thấy mình giống một con thuyền bồng bềnh trên biển,
theo sóng đong đưa... Sóng kia chợt xa chợt gần, khiến nàng mất phương
hướng, mất chính mình.
Qua hồi lâu, Lâm Cẩm Nghi dường như thấy
phía chân trời xuất hiện bạch quang, hai mắt nàng nhắm chặt không muốn
mở, nhìn phía trên mình Tiêu Tiềm sắc mặt ửng hồng, cái trán đầy mồ hôi.
Giờ khắc này, trong thiên địa dường như chỉ còn hai người.
Nàng rốt cuộc không nhờ ngày xưa ân oán tình cừu, gắt gao ôm cổ hắn, kéo hắn về phía mình.
Tiêu Tiềm cảm nhận được nàng chủ động, dán sát và gò má nàng.
Lại một trận kinh thiên động địa, rộng lớn mạnh mẽ, Lâm Cẩm Nghi cảm nhận được cực
hạn sung sướng rồi thoát lực, Tiêu Tiềm sau khi phóng ra mộtlát, cũng
ngã xuống người nàng.
Hai người mồ hôi chảy ròng ròng nhắm mắt một lát, Tiêu Tiềm thoả mãn hôn hôn trán nàng, mới xoay người xuống, nằm bên cạnh nàng.
Lâm Cẩm Nghi từ từ nhắm hai mắt, hô hấp dồn dập chậm rãi trở nên bình thản, đúng là mệt nên đã ngủ thiếp đi.
Thân mình Tiêu Tiềm tuy rằng tốt hơn, lúc này cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, bàn tay to duỗi ra, kéo chăn gấm rơi xuống bên giường, đắp lên cho hai
người, nghĩ nghỉ một lát rồi đưa Lâm Cẩm Nghi đi tắm rửa.
Nhưng hắn đến cùng đã quên mình nhiều năm không có trải qua chuyện này, bình
thường hắn cũng rất tự hạn chế, chuyện này cũng rất ít làm. Này vừa
thông suốt phóng thích, quả thật là cuồng hoan sau khi nghẹn thật lâu.
Vì thế vừa ngủ, hai người ngủ luôn đến buổi sáng ngày thứ hai.
Lâm Cẩm Nghi có một giấc mộng, mơ thấy lúc xe ngựa xuất môn gặp chuyện ngoài ý muốn, xe ngựa đổ, đè lên người nàng.
Nàng bị đè không thở được, vì thế tỉnh lại.
Kết quả vừa tỉnh lại, đè nặng lên nàng căn bản không phải xe ngựa, mà là một cánh tay cùng một cái chân dài của Tiêu Tiềm.
tướng ngủ của Tiêu Tiềm, nàng luôn không dám khen tặng, từ trước nàng cũng
thường xuyên nửa đêm bị hắn đè tỉnh, nhưng bởi vì thích hắn, nguyện ý
nhẫn nại vì hắn, thích ứng một thời gian mới quen. Nay nàng
cũng không có phần tâm ý này, lập tức bỏ cánh tay và
chân hắn từ trên người mình xuống.
Tiêu Tiềm xưa nay tỉnh ngủ, nàng vừa động, hắn đương nhiên tỉnh lại, lười biếng hỏi: “Giờ nào?”
Bên ngoài nắng đã cao, Lâm Cẩm Nghi ách xì một cái, nói: “không còn sớm nữa.”
Tiêu Tiềm lại quay mặt về phía nàng, ôm lấy người, “Ngủ tiếp một lát đi.”
Lâm Cẩm Nghi dù muốn ngủ, nhưng vừa thấy tư thế thân mật này nàng
rất không thoải mái, thứ hai nàng cảm giác được bụng và phía trên đùi
mình dính dính khô khô gì đó, sao còn ngủ được, liền tung chăn ngồi
dậy nói: “Vậy ngươi ngủ đi, ta muốn tắm rửa.”
Tiêu Tiềm mới nhớ
tới mình đêm qua chưa lau rửa cho nàng, chính thứ của mình
còn đang dính trên người nàng, trước mắt nàng chắc chắn cảm
thấy không thoải mái, cũng ngồi dậy theo, muốn gọi người tiến vào chuẩn
bị nước ấm. Nhưng ánh mắt hắn đảo qua, liền nhìn thấy đầu vai Lâm Cẩm
Nghi mượt mà lộ ra, ngực cũng như ẩn như hiện một mảnh tuyết
trắng, không khỏi còn có chút chần chờ —— dù sao đêm qua
cũng không rửa, khôngbằng bây giờ lại đến một lần?
Ánh mắt hắn nồng
cháy nóng bỏng, như muốn ăn thịt người, Lâm Cẩm Nghi sao có
thể không cảm thụ được, không đợi động tác của hắn, lập tức mở miệng hô
Thiên Ti.
Thiên Ti luôn canh giữ ở gian ngoài, nghe động tĩnh
liền vào phòng, cách bình phong hỏi: “cô... Vương phi, ngài tỉnh? có gì
phân phó?”
Lâm Cẩm Nghi nói: “Cho người đi tịnh phòng chuẩn bị nước ấm, ta muốn tắm rửa.”
Thiên Ti lên tiếng, tự đi làm. Tuy rằng cũng mới đến Trấn Nam vương phủ ngày
thứ hai, nhưng qua một đêm, nàng đã quen thuộc hết người ở tầng Hương
Uyển. Hạ nhân Tầng Hương Uyển cũng đều gấp gáp biểu hiện, nàng phân
phó một tiếng, không lâu tịnh phòng bên kia đã chuẩn bị tốt.
Chính phòng có cửa ngầm trực tiếp thông sang tịnh phòng, Lâm Cẩm Nghi đem tẩm y ngàyhôm qua bị Tiêu Tiềm ném lên đầu giường mặc lên người, xuống
giường đi tịnh phòng.
Tiêu Tiềm lấy hai tay tựa vào đầu giường, ánh mắt nhìn chằm chằm cặp chân trần thon dài, như ẩn như hiện dưới tẩm y.
Ai, xem ra muốn như ngày trước tùy thời đều có thịt ăn, còn cần nỗ lực phấn đấu a, hắn bất đắc dĩ thầm nghĩ.
Tịnh phòng Tầng Hương Uyển rộng mở sáng ngời, ở giữa có bình phong ngăn cách, một bên là chỗ tắm rửa, bên kia là chỗ đi ngoài.
Lâm Cẩm Nghi quen thuộc đi phía bên kia tắm rửa. Nơi tắm rửa kia giữa
phòng, là một cái ao hình vuông xây bằng ngọc thạch. Cho tay vào nước
thử độ ấm, nàng cởi tẩm y, đi vào ao.
Nước ấm giãn gân cốt, điều dưỡng rất tốt.
Lâm Cẩm Nghi tắm sạch sẽ các thứ dính trên người, sau đó tựa vào bên thành ao ngâm mình.
Thiên Ti ở bên cạnh làm ướt tóc, gội đầu cho nàng.
Lâm Cẩm Nghi hưởng thụ nàng hầu hạ, thoải mái nhắm mắt lại.
một lần tắm rửa sạch sẽ mất khoảng hai khắc, nàng mới từ trong ao đứng dậy, thay một thân trung y mới tinh màu trắng.
Chờ nàng trở lại chủ ốc, Tiêu Tiềm đã không còn ở trên giường, nàng chỉ cho là hắn đi tìm chỗ tắm rửa, cũng không hỏi nhiều, thay một thân áo màu
hồng đào thêu đôi hoa chiết chi, bảo Nhụy Hương gọi triều thực.
không bao lâu, cháo chim cút củ từ gạo tẻ, cùng với tô tước tơ vàng, cuốn như ý cũng món ăn sáng được mang lên bàn.
Hai món điểm tâm, là món đầu bếp trong phủ chuyên môn nấu, nàng từ trước
vẫn rất thích, đã lâu không ăn, bây giờ đương nhiên khẩu vị đại khai.
Ăn điểm tâm, dùng xong cháo, Lâm Cẩm Nghi lấy khăn lau miệng, hỏi Tiêu Tiềm.
Tiêu Tiềm đại hôn, theo lý sẽ có ba ngày nghỉ, giờ đã không thấy bóng người.
Nhụy Hương đáp: “Nô tì cũng không rõ, mới vừa có thị vệ cho người thông
truyền, vương gia nói có việc phải xuất môn, để nô tì hầu hạ vương phi.”
Tiêu Tiềm chưởng quản trung quân đô đốc phủ, tất nhiên là có công vụ xử
lý không hết. Lâm Cẩm Nghi cũng không để bụng, gật đầu
chỉ nói mình đãbiết.
Dùng xong triều thực, Lâm Cẩm Nghi ở tầng Hương Uyển đi lại.
Bố trí trong chủ ốc không thay đổi, chỗ khác cũng thế.
Trong nháy mắt cảm giác quen thuộc này khiến nàng mê mang, tựa như nàng trùng sinh làm người chỉ là một giấc mộng, kỳ thật từ đầu đến cuối nàng
vẫn không rời khỏi nơi này.
Loại mê mang này khiến nàng không thoải mái. Nàng không đồng ý lại làm kẻ ngốc Sầm Cẩm trước kia.
Bởi vậy đi dạo xong, Lâm Cẩm Nghi trở về chủ ốc, muốn tìm Nhụy Hương nói chuyện.
Nhưng Nhụy Hương cũng không ở đây, sau khi lão ma ma quản Trấn Nam vương phủ
lui xuống, Nhụy Hương bắt đầu quản lý công việc trong phủ, bởi vậy có
rất nhiều việc bận. Hôm qua Tiêu Tiềm thành hôn, Nhụy Hương luôn luôn ở
Tầng Hương Uyển, hôm nay thấy Lâm Cẩm Nghi đi ra ngoài tản bộ, nàng bớt
chút thời gian đi xử lý sự vụ.
Thiên Ti và Thải Ca theo nàng tới, đối với Trấn Nan vương phủ có rất nhiều việc không quen thuộc, Lâm Cẩm
Nghi muốn tìm nha hoàn trong viện đitìm Nhụy Hương truyền lời.
Lâm Cẩm Nghi nhìn một vòng chung quanh hạ nhân hầu hạ trong phòng, liền
thấy một nha hoàn nàng quen thuộc từ trước. Nha hoàn này mặt tròn mắt
to, mặc một thân bối tử màu thiên thanh, vấn tóc song hoàn kế, trên tai
đeo một đôi Đinh Hương vàng nhỏ. Là người từ trước ở bên nàng, bất quá
khi đó nàng ấy chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, mặt còn mang theo vẻ trẻ
con tròn trịa, trước mắt qua hai năm, đã trưởng thành đại cô nương, thân hình yểu điệu không nói, ngũ quan cũng thanh tú hơn, xem cách trang
điểm cũng thăng làm đại nha hoàn. Lâm Cẩm Nghi còn nhớ rõ tên nàng ấy là “Thủy Vân“.
”Thủy Vân, đi tìm Nhụy Hương, giúp ta truyền lời, bảo nàng lập tức tới.”
Thủy Vân trong lòng kỳ quái không thôi, các nàng là nha hoàn đều chưha tiến
lên báo danh với tân vương phi đâu, vương phi sao biết tên của nàng? Bất quá nàng cũng không dám hỏi nhiều, lên tiếng lĩnh mệnh đi ra.
Thủy Vân mới ra khỏi tầng Hương Uyển, liền gặp Nhụy Hương quay về.
Nhụy Hương nghe nói Lâm Cẩm Nghi đang tìm nàng, liền cùng Thủy Vân bước nhanh vào bên trong.
Lâm Cẩm Nghi thấy Nhụy Hương đã trở lại, cũng không vòng vo, đi thẳng vào
đề nói: “Nương ta làm cho ta nhiều đồ cưới, sao trong phòng tất cả đều
là đồ cũ từ trước?”
Nhụy Hương liền hồi bẩm: “Nhà mẹ đẻ vương phi đưa đồ đạc tới, vương gia đều phân phó người đưa vào khố phòng, nô tì
cũng cẩn thận trông coi.” nói xong, nàng cũng biết vương gia bọn họ vẫn
dùng đồ từ trước của vương phi cũ là không hợp lí, liền bổ sung thêm:“Do vương gia nghĩ các đồ này đã dùng quen, nhất thời không muốn đổi.”
Lâm Cẩm Nghi cũng mặc kệ Tiêu Tiềm nghĩ như thế nào, nói: “Nào có đồ cưới
tân nương mang đến lại bị bỏ xó, có phải không cần đạo lý? Ngươi mở khố
phòng, đem của hồi môn của ta chuyển tới, lại đem đồ cũ chuyển đi.”
Tiêu Tiềm không ở đây, Nhụy Hương không dám tự tiện làm chủ, nhưng giáp mặt
cãi lại lệnh của tân vương phi, không chịu đưa đồ cưới ra, lại sẽ làm
tân vương phi xuống đài không được... Trong nhất thời, Nhụy Hương
cũng không quyết đoán, hỏi: “Bằng không ngài chờ một chút, vương gia trở về, ngài cùng thương lượng xem?”