Lâm Cẩm Nghi và Bình Dương trưởng công chúa, hoàng hậu mọi người nói vài lời, đột nhiên nghe “Ai u” một tiếng. Nàng nhìn lại, ngồi một góc, Sầm
Thoa ôm bụng, mặt nhăn nhíu lại.
Trong doanh trướng những người
khác cũng chú ý tới, nhưng cũng chỉ châu đầu ghé tai nhìn. Mặc dù hoàng
hậu thấy, cũng chỉ thản nhiên mở mí mắt liếc nhìn một cái, quay đầu phân phó cung nữ bên cạnh vài câu, cung nữ tự đi đến chỗ Sầm Thoa.
Sầm Thoa trán toát ra tầng mồ hôi nỏng, nàng cũng không biết vì sao bụng
bỗng nhiên quặn đau, trong bụng nàng cũng là con nối dòng hoàng gia,
nhưng ở đây những người này không có một ai tới quan tâm nàng.
cung nữ của Hoàng hậu đến gần, dùng giọng giải quyết việc chung hỏi: “Thập vương phi, ngài không có việc gì chứ?”
Sầm Thoa đau đến đầu óc choáng váng, nghiến răng nói: “Ta, ta đau bụng quá...”
trên mặt cung nữ như trước không có nhiều biểu cảm, nghe vậy cũng
chỉ đi qua nói: “Vậy nô tì đỡ ngài về doanh trướng nghỉ ngơi, sau đó
thỉnh ngự y qua.”
Sầm Thoa cầm tay nàng, run run rẩy rẩy đứng lên.
Cung nữ có chút gầy yếu, cũng cố gắng dùng khí lực, tốn sức đỡ nàng đi ra.
Lâm Cẩm Nghi nhìn ra ngoài một hồi, thấy Sầm Thoa chậm rãi đi ra doanh trướng, liền thu hồi tầm mắt.
Gia Hòa công chúa chạy tới bên người hoàng hậu, kéo tay làm nũng nói: “Mẫu
hậu, ngươi để ý nàng ấy làm gì, nàng làm ra thủ đoạn như vậy, khôngbiết
là để cho ai xem.”
Chuyện Bình Dương trưởng công chúa và Lâm Cẩm
Nghi thiếu chút nữa bị hại đã truyền khắp bãi săn, Tiêu Tiềm tra ra kết
quả chi tiết báo cho Phong Khánh đế. Phong Khánh đế tuy không lộ ra,
nhưng trong bãi săn này công chúa, phi tần cũng không phải
ngồi không, đã sớm nghe được một ít tiếng gió. Gia Hòa công chúa lúc
trước vốn tức giận, sau này nghe nói Thập vương phủ hóa ra có tham dự
mưu hại cô cô, nguy hiểm cho thái tử vị của huynh đệ nàng, liền căm hận
bọn họ.
Hoàng hậu vỗ bàn tay nàng, ôn thanh nói: “Gia Hòa, trước
mặt nhiều người như vậy, ngươi nói cái gì? Trong bụng Thập vương phi đến cùng là cốt nhục hoàng gia, mẫu hậu đương nhiên phải quan tâm nàng.”
không biết vì sao, nghe hoàng hậu nói lời này, Lâm Cẩm Nghi không tự giác rùng
mình. Sầm Thoa mới vừa rồi đột nhiên bụng đau như vậy, chẳng lẽ là hoàng hậu...
Gia Hòa công chúa bĩu môi, nói: “Nàng tâm tư ác độc như vậy, sao còn xứng mang đứa nhỏ họ Tiêu chúng ta.”
”Được rồi, “ hoàng hậu nhìn nàng một cái, “không được nói hươu nói vượn nữa.”
Gia Hòa công chúa rầu rĩ “A” một tiếng, lại về chỗ các công chúa tiếp tục nói cười.
Hoàng hậu giống như cái gì đều không phát sinh, lại tiếp tục cùng Bình Dương trưởng công chúa nói chuyện.
****
Sầm Thoa được cung nữ đỡ về doanh trướng, lúc này Thập vương gia đi săn bắn còn chưa trở về, trong doanh trướng chỉ còn lại vài nha hoàn.
Bọn nha hoàn thấy sắc mặt nàng trắng bệch, cũng đều phát hoảng, nơm nớp lo sợ đỡ nàng nằm xuống giường.
Sau đó, ngự y tới bắt mạch, Sầm Thoa cả trái tim đều đặt lên cổ họng, đây
là đứa nhỏ đầu tiên của nàng và Thập vương gia, Thập vương gia đã nóilúc đứa nhỏ sinh ra, hắn sẽ được khôi phục phong hào, đứa nhỏ này đối với
toàn bộ vương phủ mà nói có quan hệ trọng đại.
Ngự y bắt mạch xong, cũng vuốt râu thật lâu không nói.
Sầm Thoa lòng nóng như lửa đốt, cố không để ý trong bụng quặn đau, lôi kéo
tay áo ngự y cầu xin: “Ngự y, đứa nhỏ trong bụng ta thế nào? Ngươi
cứu hắn được không?”
Ngự y đẩy tay nàng ra, đứng lên vái
nàng, nói: “Thập vương phi, đứa nhỏ trong bụng ngài nay xem mạch
tướng không tốt lắm. Hạ quan cũng chỉ có thể khai chút dược liệu ôn bổ,
tận lực thử một lần...”
Sầm Thoa ngồi ở trên giường, ánh mắt dại ra nói: “Hài tử của ta, có mấy phần cơ hội?”
Ngự y nói: “Hạ quan cũng không dám nói bừa.”
Sầm Thoa lại truy vấn, gần như điên cuồng: “Ngươi nói cho ta, ngươi nói cho ta!”
Ngự y bị nàng lôi kéo không có cách nào, cuối cùng mới mở miệng nói: “Vương phi nếu tĩnh dưỡng tốt, có lẽ vẫn có hai ba phần cơ hội... Nhưng hạ
quan không dám giấu diếm, đứa nhỏ này tiên thiên suy nhược, cho dù may
mắn còn sống, cũng sẽ sinh ra đã có bệnh yếu ớt.”
Sầm Thoa như bị sét đánh, sững sờ tại chỗ.
Ngự y nhân cơ hội cáo từ, rất nhanh lui ra ngoài.
Bên người vài nha hoàn thấy nàng như vậy, đều tiến lên an ủi.
Sầm Thoa trong đầu trống rỗng, vẫn khó mà tin được. Đứa nhỏ của nàng, sao
có thể sinh ra đã có bệnh yếu ớt?! Tương lai hắn kế thừa Thập vương phủ
thế nào? Thập vương gia dựa vào cái gì khôi phục phong hào? Hai hàng
nước mắt trên khuông mặt nàng thảm thiết chảy xuống.
Bọn nha hoàn khuyên bảo thật lâu, thấy nàng không phản ứng, trong nhất thời cũng
hoảng tay chân, đã có người chuẩn bị đi doanh trướng thông tri Thập
vương gia.
Sầm Thoa bỗng nhiên hồi thần, quát: “Đứng lại!”
nha hoàn đi tới cửa bị phát hoảng, lập tức đứng lại.
Sầm Thoa sắc mặt âm trầm nói: “Việc hôm nay, không ai được nói cho vương gia i. Nếu có ai lắm mồm, xem ta bóc một lớp da!”
Trong doanh trướng nha hoàn đều là thân tín, rất hiểu biết tính tình nàng, nghe vậy đều không hẹn mà cùng lắc đầu.
Sầm Thoa cầm khăn lau sạch lệ trên mặt, ngồi trước bàn trang điểm, để nha hoàn Vân Chi bên cạnh thượng trang cho mình.Vân Chi là nha hoàn hồi môn đến từ Sầm phủ, từ nhỏ đi theo nàng, thấy
nàng không thích hợp liền thử thăm dò, nhỏ giọng hỏi: “Vương phi, có cần nô tì thông truyền một tiếng với phu nhân?” Kỷ thị xưa nay tâm phúc,
nay trên người Sầm Thoa phát sinh đại sự như vậy, nàng đương nhiên nghĩ
tới xin Kỷ thị giúp đỡ.
Sầm Thoa mặt không biểu cảm nói: “Nương
còn ở trong kinh thành, cước xa phân không cứu được lửa gần. Ta tự có
biện pháp, ngươi không cần nhiều lời.”
Vân Chi không nhiều lời nữa, một lần nữa trang điểm cho nàng.
Trang điểm xong, Sầm Thoa vỗ về bụng phát ngốc một lát, rốt cục hạ quyết
định, nói với Vân Chi: “Ngươi đưa tai ra, ta có việc phân phó ngươi.”
Vân Chi theo lời nàng đến gần, Sầm Thoa ở bên tai nàng nhỏ giọng nói vài câu.
Vân Chi nghe xong vẻ mặt kinh ngạc, nói: “Nàng ấy và ngài thủy hỏa bất dung, sẽ đồng ý sao?”
Sầm Thoa lành lạnh cười, “Ta tự có biện pháp, ngươi theo lời ta cứ làm như vậy...”
*****
Lâm Cẩm Nghi cùng hoàng hậu và Bình Dương trưởng công chúa đến buổi chiều,
mắt thấy ngày tàn, sắp trời tối, Phong Khánh đế mọi người cũng sắp trở
về.
Hoàng hậu không giữ các nàng, mọi người tự tan tác về doanh trướng.
Lâm Cẩm Nghi mang theo Thiên Ti mới vừa đi đến doanh trướng của mình, liền
thấy một bóng người lén lút thập thò trước doanh trướng.
Thiên Ti lập tức quát: “Ai ở đâu?!”
Người nọ nghe vậy liền lập tức vòng ra.
Lâm Cẩm Nghi đại khái nhìn, không tự giác lẩm bẩm ra tiếng: “Vân Liễu?”
Vân Liễu là đại nha hoàn hồi môn lần trước nàng của, về sau bởi vì đổ thuốc của nàng, bị Tiêu Tiềm nhấc chân bán ra.
Nhưng trong nháy mắt hoảng hốt, Lâm Cẩm Nghi cũng tỉnh ngộ, Vân Liễu còn sống hay không vẫn không rõ, quả quyết không có khả năng xuất hiệntại nơi
này.
Bóng người trước mắt, Lâm Cẩm Nghi nhìn rõ ràng, thấy nàng
và Vân Liễu có bảy tám phần tương tự, cũng nhớ ra là ai. Lúc trước Kỷ
thị mua một đôi tỷ muội vào phủ, điệu dạy dỗ một lượt, sau đó tỷ tỷ Vân
Liễu đưa đến bên người nàng, muội muội Vân Chi cho Sầm Thoa.
Vân Chi tiến lên phúc thân với Lâm Cẩm Nghi, miệng nói: “Nô tì gặp qua Trấn Nam vương phi.”
Thiên Ti phòng bị che ở bên nàng, cũng không cho nàng ấy tới gần.
Lâm Cẩm Nghi thần sắc thản nhiên gật gật đầu, “Ngươi sao ở chỗ này?”
Vân Chi nói: “Vương phi nhà ta có chuyện bảo ta mời ngài.”
Lâm Cẩm Nghi tự giác không có gì hay nói với Sầm Thoa, nhấc chân đi vào
trong doanh trướng, “Trở về chuyển cáo vương phi các ngươi, ta và
nàng không có gì để nói.”
Vân Chi bị Thiên Ti cản,
cũng không thể đi vào, nhất thời nóng nảy, mở miệng hô: “Trấn Nam vương
phi không quan tâm biểu tỷ ngài qua đời thế nào sao?”
Lâm Cẩm Nghi nghe vậy lập tức đứng lại, quay đầu gắt gao nhìn chằm chằm nàng, “Ngươi nói cái gì?”
Vân Chi bị ánh mắt nàng nhiếp nhân co rúm lại, vẫn theo lời Sầm Thoa nói: “ nguyên phi của Trấn Nam vương, cũng chính là biểu tỷ ngài, chẳng phải
bởi vì chứng bệnh kỳ quái mà đi. Nguyên nhân chân thật, chẳng lẽ
ngài không muốn biết sao?”
Lâm Cẩm Nghi sắc mặt lạnh xuống, “Sầm Thoa nói cho ngươi những lời này ý đồ là gì?”
Vân Chi nói: “Vương phi chỉ muốn mời ngài qua trò chuyện.”
Lâm Cẩm Nghi trầm ngâm không nói, Thiên Ti nóng nảy lập tức nói: “Vương
phi, vừa thấy là biết trong đó có gian trá, ngài trăm
ngàn không thể đi a.”
Lâm Cẩm Nghi đương nhiên biết Sầm Thoa rắp tâm bất lương, nhưng Vân Chi mới vừa rồi nói kia lời...
Sau một lúc lâu, nàng ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nói: “Ta đi cùng ngươi.”
Thiên Ti nóng nảy, hô: “Vương phi, không thể!”
Lâm Cẩm Nghi vỗ vỗ tay nàng, nói: “không có việc gì, có ngươi đi theo, ta thực yên tâm.”
Vân Chi làm tư thế mời”, nói: “Trấn Nam vương phi mời theo nô tì đến bên này.”
Lâm Cẩm Nghi đi theo nàng, rất nhanh tới bãi đất trống bên khán đài. Thiên
Ti cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bên này canh gác nghiêm minh,
cách đó không xa đều là chỗ đóng quân, Sầm Thoa dù muốn cũng không làm
nổi cái gì khác thường.
Cách đó không xa trên bậc thềm núi đá có cái đình hóng mát, lúc này Sầm Thoa đang chờ ở đó.
Lâm Cẩm Nghi mang theo Thiên Ti đi đình hóng mát, Sầm Thoa sắc mặt như
trước dùng son phấn cũng không che giấu được trắng bệch, thấy Lâm Cẩm
Nghi, nàng tươi cười, chắc chắn nói: “Ta biết ngươi sẽ đến.” nói xong
bảo nha hoàn lấy ghế cho Lâm Cẩm Nghi.
Lâm Cẩm Nghi đương nhiên ngồi xuống, lạnh lùng nói: “nói đi, ngươi hao tổn tâm cơ dẫn ta tới, muốn gây chuyện gì?”