Dù niềm vui có đốt cháy tâm hồn u uất
Nhưng con tim – vẫn im lìm cô độc
- Huân tước Byron, cố gắng lần nữa, tôi sẽ tự do.
Saint đông cứng người khi Evie đóng cửa lại. Tiếng khóa kêu lách cách, và qua những chấn song hẹp anh nghe thấy tiếng giày cô gõ nhịp lên sáu, bảy, tám bậc thang. Một cánh cửa tiếp theo mở ra rồi đóng vào, rồi chỉ còn lại anh với sự im lìm.
Anh đứng đó thêm một lúc, lắng nghe. Không có gì cả. Bụi lấm đầy trên áo vest, quần, và áo gi-lê của anh. Trong miệng và các kẽ móng tay anh cũng có cảm giác đặc quánh bụi. Anh nhổ ra đất, rồi lê sợi xích loảng xoảng trở lại tấm đệm trong góc và ngồi xuống.
Anh biết Evelyn không thể làm chuyện này mà không có sự trợ giúp, bất kể cô có nói gì. Bọn chúng đã lấy còng khóa chân anh, ngay phía trên mắt cá. Nó vừa như in, và chất sắt han gỉ đã làm được một việc ngoạn mục là phá hỏng chất da thượng hạng của chiếc giày Hessians.
Anh giật thử móc cài, rồi chiếc vòng nối cái còng với sợi xích. Không cái nào nhúc nhích. Anh lần lượt giật từng mắt xích đến chỗ cái vòng thép đóng sâu vào tường. Toàn bộ kết cấu chắc chắn như thể nó được lắp đặt tuần trước, chứ không phải từ thế kỷ trước.
Lại ngồi phịch xuống và duỗi đôi chân theo tư thế dễ chịu nhất có thể, anh bắt đầu kiểm tra túi áo. Tiền bạc, một chiếc khăn tay, đồng hồ bỏ túi, một chiếc cúc không phải của anh – chắc là từ chiếc váy đi dạo của Fatima – nhưng không có gì đắc dụng cho anh trốn thoát.
Saint sờ lên vết rách trên thái dương lần nữa. Anh đúng là ngu xuẩn. Anh lấy đâu ra ý nghĩ Evelyn định hiến dâng cho anh vậy? Là vì anh muốn nghĩ thế. Cả sáng nay cô đã cư xử kỳ lạ và xa cách, rồi lớn tiếng chỉ trích anh, và hai mươi phút sau anh lại chấp nhận đề nghị trao thân của cô như một khoản hối lộ bởi vì anh muốn điều đó xảy ra.
Anh đã đánh giá thấp cô, cách nào đó chuyện này lại khiến anh hài lòng kỳ cục. Khi thấy mình lâm vào tình cảnh hiểm nghèo, chưa một đức ông chồng thịnh nộ hay gã người tình ghen tuông nào từng tìm cách nhốt anh vao một nhà ngục.
“Mẹ kiếp.” Anh giật mạnh sợi xích lần nữa, nhưng chỉ khiến ngón tay bị cứa vào một mắt xích mảnh.
Dù Evelyn nghĩ cô đang dạy anh bài học nào, anh cũng không tiếp thu được. Chưa có ả đàn bà nào vượt mặt được anh. Tất cả những gì anh cần là tìm hiểu thứ cô nghĩ cô muốn ở anh, rồi sử dụng nó để giải thoát cho mình. Và sự trả thù mà cô lo sợ sẽ vô cùng ngọt ngào, đồng thời sẽ tốn rất nhiều thời gian.
Nếu không có cái đồng hồ bỏ túi, anh ắt sẽ nghĩ phải mấy tiếng đồng hồ, chứ không chỉ có ba mươi bảy phút trôi qua trước khi cánh cửa cách đó tám bậc thang lại làm lách cách mở ra lần nữa.
Saint lảo đảo đứng dậy, ôm lấy đầu khi một cơn chóng mặt khác ập đến.
Có tiếng chìa tra vào ổ khóa phòng giam, anh bèn dựa lưng vào tường, khoanh hai tay trước ngực. Có lẽ cô sẽ quên sợi xích của anh kéo căng được đến đâu, và cô sẽ lảng vảng vào lãnh địa của anh.
“Saint?” cô khẽ lên tiếng, ló đầu qua cửa.
Anh không trả lời, mà đo lường khoảng cách giữa tầm với của mình và cánh cửa – đúng hai mét, căn cứ vào phán đoán của anh. Người nào xây phòng giam này hẳn là muốn đảm bảo không kẻ nào thoát được ra cho đến khi được phép.
“Tôi mừng khi thấy ngài đã bình tĩnh hơn một chút,” cô đánh bạo nói, sắc mặt vẫn đỏ bừng và thần thái vẫn lo lắng. Cô đã phủi bụi khỏi váy áo và vấn tóc lên, song trong mắt anh trông cô vẫn rối bời. “Giờ thì ngài sẽ chịu nghe tôi nói chứ?”
“Phải, tôi rất muốn nghe xem mình đã bị đập vào đầu và bắt cóc ra sao – cô đã làm cách nào? – ‘vì muốn tốt cho tôi’ ấy?”
Evelyn nhăn mặt. “Lady Gladstone từng bảo tôi rằng ngài xấu xa đến mức không cần tỏ ra tốt đẹp.”
Fatima thông minh hơn mức anh đánh giá. “Và tôi cho rằng cô không đồng ý?”
“Vâng, đúng vậy.” Cô thụt đầu khỏi khung cửa rồi xuất hiện trở lại với một chiếc khay trên tay. “Nước và bông băng, như tôi đã hứa.”
Saint tiếp tục quan sát, tò mò xem làm cách nào cô đưa chúng cho anh mà không bước lại gần. Anh căng người, sẵn sàng hành động trước một sai lầm nhỏ nhất của cô.
Nhưng cô đã đặt khay xuống, rất xa so với tầm xiềng xích của anh. Cô nghiêng người qua khung cửa tới chỗ kẻ phụ giúp giấu mặt, rồi quay lại với một cái cán chổi, dùng nó đẩy cái khay tới trước mặt anh.
“Cô chưa bao giờ có dịp làm chuyện này trước đây, phải không?” anh hỏi, không nhúc nhích.
“Đương nhiên là chưa.”
“Khi tôi nói tôi định trở thành lần đầu tiên của cô, ý tôi không phải chuyện này.”
Evelyn đỏ mặt, vội vã thì thầm vài câu với bên ngoài rồi đóng cửa vào. “Tôi hiểu vì sao ngài tức giận,” cô nói, dựng cái ghế lên và lại ngồi xuống. “Ngài đã bị thương, và có người đã lấy mất tự do của ngài, tất cả đều trái với ý chí và mong muốn của ngài.”
“Không phải có người,” anh sửa lại. “Mà là cô.”
“Ồ, người đó bắt buộc phải làm vậy.”
Saint nheo mắt. Thường thì anh thích những cuộc đối đáp của họ, nhưng đó là khi anh không bị xích vào tường và buộc phải chịu đựng chúng. “Cứ tiếp tục bài diễn văn của cô đi, Evelyn.”
“Được thôi. Tôi đã lấy đi tự do của ngài trước khi ngài lấy một thứ ở tôi.”
“Trinh tiết của cô?” anh mỉa mai đoán. “Cô đã đề nghị cho tôi mà?”
“Không phải! Đó là một mưu mẹo.”
“Tinh ranh.”
“Thôi đi. Ngài đang cố cướp mái nhà của những đứa trẻ này. Và ngài đang cố tước mất khả năng làm một chuyện có ý nghĩa của tôi. Cơ hội để tôi làm nên sự thay đổi. Ngài cũng giống hệt như những người đàn ông khác trong cuộc sống của tôi thôi, ngài biết không?”
Bất kể cô định ám chỉ điều gì, nó cũng đầy tính lăng mạ. “Tôi không phải.”
“Đúng đấy. Victor bắt tôi tiếp chuyện những lão già ghê tởm vì họ nghĩ tôi hấp dẫn. Anh ấy không quan tâm liệu tôi có phải nói dối họ về chuyện tôi thấy bọn họ thật thú vị hay không, hay những bữa tiệc trà chính trị ngu ngốc anh ấy bắt tôi tham dự là vô dụng, vô giá trị và làm tôi chán nản đến cực độ. Rồi đến ngài... ngài là tệ nhất.”
“Nói thử xem.”
“Ngài để tôi bước vào trại trẻ vì ngài nghĩ sẽ có cơ hội tốc váy tôi lên. Ngài đẹp trai, đầy kích thích, và... lôi cuốn, nhưng tôi cũng có một tâm hồn, ngài biết không. Ngài không biết tôi, và ngài không biết những đứa trẻ đang phó thác cuộc đời chúng vào ngài. Tất cả những gì ngài thấy chỉ là sự phiền hà.”
Thiên thần của anh chắc chắn là người miệng lưỡi, điều anh chưa từng ngờ tới, nhưng lúc này anh không đánh giá cao nó cho lắm. “Cô nói xong chưa?” anh gằn giọng.
“Chưa đâu. Như hiện giờ, không còn gì phiền phức cho ngài cả. Giờ ngài có toàn bộ thời gian trên thế giới. Và người nào đó sẽ cân nhắc xem có nên lỏng tay cho ngài trở lại xã hội hay không.” Cô đứng dậy. “Và nhận xét đến chuyện này, Lord St. Aubyn, nếu ngài không bao giờ xuất hiện nữa, liệu có người nào nhớ đến ngài không nhỉ?”
Một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng Saint. “Evelyn, hãy nghĩ kỹ về chuyện cô đang làm,” anh nói chầm chậm, bắt đầu nhận ra cái hố anh tự đào cho mình sâu cỡ nào. “Nếu bây giờ cô không thả tôi ra, cô có nghĩ sau này mình có thể làm được thế nữa không?”
Cô dừng bước, bàn tay đã đặt lên nắm đấm cửa. “Tôi hy vọng thế. Ngài vốn rất thông minh. Tôi nghĩ ngài cũng có thể là một người tốt. Đây là lúc để ngài học được điều gì đó.”
Evie đóng cửa, khóa lại, rồi tựa hẳn vào cánh cửa nặng nề. Trong đời, cô chưa bao giờ nói năng như thế với ai, và cô thấy thực sự khoan khoái khi cuối cùng cũng được nói thẳng ra những điều đó.
Tuy vậy, tình huống này làm cô khiếp sợ; cô không bao giờ muốn tai họa xảy đến với Saint, nhưng cũng không thể để anh ta lập lời thề hại đến bọn trẻ. “Xin ngài hãy hiểu,” cô thì thầm, một giọt nước mắt lăn dài trên má.
Cuộc đối đầu đã diễn ra khả quan hơn cô mong đợi, xét đến chuyện cô hoàn toàn không biết mình sẽ nói gì cho đến khi bắt đầu. Vẻ suy đoán âm hiểm và ráo riết trong mắt anh ta đã làm xáo trộn sự trấn tĩnh của cô, nhưng Evie nghĩ một ánh mắt dữ tợn còn tốt chán so với quát tháo và động chân động tay.
Rốt cuộc có thể anh ta sẽ lấy làm cảm kích những nỗ lực nhằm biến anh ta thành một quý ông đích thực của cô. Evie sụt sịt, lau nước mắt trên má. Bắt cóc không nằm trong những giáo án mà cô, Lucinda và Georgiana đã soạn. Cô rướn thẳng người, cố nở một nụ cười cương quyết. Năm ngoái, họ cứ lo rằng những hành động của Georgie sẽ đi quá xa đó thôi. Nhưng Lord Dare đã đón nhận chúng một cách thoải mái.
Cô lên gác, dạy thêm một bài nữa về điệu van, rồi dành ra mấy phút cuối cùng hướng dẫn cho những đứa lớn hơn cho đến khi tất cả được gọi xuống ăn trưa.
“Chúng ta phải cho ông ta ăn sao?” Molly hỏi, cau có.
“Tất nhiên rồi. Và đối xử tốt với ngài ấy. Ngài ấy không thích ở dưới đó, và chúng ta cần chỉ cho ngài ấy biết cách quan tâm đến những người xung quanh mình.”
“Thế nếu không có tác dụng thì sao ạ?” Randall hỏi, nheo một mắt.
“Sẽ có tác dụng,” Evie trả lời, với nhiều tự tin hơn so với mức cô có. Chuyện này có thể vô cùng nguy hiểm, kế hoạch của cô sẽ không thành công trừ phi có thể làm cho St. Aubyn quan tâm tới lũ trẻ nơi đây. “Có thể ban đầu ngài ấy sẽ khó ưa. Chúng ta phải chỉ cho ngài ấy cách xử sự tốt đẹp hơn.”
“Em sẽ chỉ cho ngài ấy vài cung cách nhã nhặn,” Alice Smythe thỏ thẻ.
Evie hằng lo sợ điều đó; cô biết đích xác Saint quyến rũ đến độ nào. Cô sẽ không bao giờ ngã quỵ vì những nụ hôn của anh ta nữa, nhưng những cô bé này – những cô gái trẻ - rất có khả năng xiêu lòng trước anh ta. “Hãy nhớ rằng chuyện này vô cùng quan trọng. Ngài ấy rất ranh ma, cho nên không em nào được đơn độc đi gặp ngài ấy. Và cô sẽ giữ chìa khóa còng bên mình. Nếu ngài ấy biết các em không có nó, thì ngài ấy sẽ không tìm cách lấy nó từ các em.”
“Xem ra có một cách dễ hơn để xử lý chuyện này.” Randall rút trong người ra một con dao bầu nhỏ.
Ôi, lạy Chúa lòng lành. “Không. Biến Lord St. Aubyn thành đồng minh thì tốt hơn là để ngài ấy... chết. Hãy hứa với cô rằng sẽ không ai trong các em làm hại ngài ấy.”
“Cô muốn một lời hứa? Từ bọn em?”
“Đúng vậy. Và cô mong các em giữ lời.”
Randall cắm con dao vào thanh cọc giường. “Được rồi. Bọn em hứa.”
Đám trẻ lặp lại theo Randall, và cuối cùng Evie có thể thở phào được một chút. Bọn chúng còn phải học nhiều điều, cũng nhưng Saint. Và vì lý do nào đó mà cô được lựa chọn để dạy bảo chúng. “Cô sẽ gặp các em vào sáng sớm mai. Chúc may mắn.”
Khi Evelyn tới được nhà Barret thì đã muộn mất hai mươi phút, cô không thể dứt bỏ được cảm giác cô đã mất nhiều thời gian hơn thế, và cách nào đó mọi người có thể nhìn thấu cô, biết cô đã bắt cóc St. Aubyn và giam anh ta dưới hầm trại trẻ Trái tim hy vọng.
“Evie,” Lucinda thốt lên, đứng dậy túm chặt hai bàn tay cô. “Bọn mình đang lo cho cậu.”
Evelyn ép ra một nụ cười xòa và đi tới chiếc ghế dài để hôn má Georgiana. “Mình không đến muộn quá đấy chứ?”
“Không, nhưng bình thường cậu không bao giờ đến muộn.”
“Mình mải chơi với bọn trẻ quá.”
“Váy cậu kìa?” Lucinda hỏi.
Evie nhìn xuống. Cô đã cố gột sạch, nhưng những vết bẩn vẫn bám vào váy chỗ cô ngã xuống đất. “Ôi,” cô nói, gượng cười. “Mình nghĩ là mình nên chơi đùa bớt hăng say đi.”
“Và tóc cậu?” Georgie chỉ vào những lọn tóc đã tuột khỏi búi tóc lỏng lẻo.
Khỉ thật. “Mấy cô bé và mình đã chơi vấn tóc cho nhau. Nó có quá gớm guốc không?”
Lucinda cười khúc khích. “Mình sẽ bảo Helena sửa lại kiểu tóc bình thường cho cậu trước khi cậu về.”
Họ chuyện gẫu về những sự kiện trong tuần, như mọi khi, và Georgiana thết đãi hai bạn một mẩu chuyện về cậu em trai út của Dare, Edward, vừa được chín tuổi. Evie dần dần thấy thoải mái hơn, nhưng vẫn không thể thoát khỏi hình ảnh Saint bị xích một mình dưới hầm trong khi cô ăn bánh uống trà và cười nói với các bạn.
“Học viên kia của cậu thế nào rồi?” Lucinda hỏi, nhấp một ngụm trà.
“Học viên nào?”
“Cậu biết mà – St. Aubyn ấy. Hay cậu đã quyết định nghe lời khuyên của bọn mình và chọn một đối tượng vừa tầm hơn?”
“Hôm nay mình chưa gặp anh ta,” cô buột miệng trước khi kịp kìm lại. Thật tức quá, cô nói năng y như con ngốc. “Và... mình phải thú nhận,” cô nói tiếp, vờ như không để ý ánh mắt hai bạn trao đổi với nhau, “anh ta là một thử thách khó vượt qua hơn mình nghĩ.”
“Nên cậu sẽ quên anh ta đi, phải không?” Georgiana nắm lấy tay cô. “Không phải bọn mình nghi ngờ cậu đâu, Evie. Chỉ là anh ta quá...”
“Kinh khủng,” Lucinda nói nốt. “Và nguy hiểm.”
“Mình tưởng chọn một người kinh khủng là ý hay?” Evelyn bác lại. “Cậu vẫn bảo bọn mình rằng Dare là người đàn ông xấu xa nhất nước Anh mà, Georgiana? Chẳng phải đó là lý do cậu chọn anh ấy sao?”
“Mình biết.” Nữ tử tước cười tủm tỉm. “Mình có những lý do riêng để muốn dạy anh ấy một bài học. Cả hai cậu đều biết thế. Nhưng cậu không quen thân với St. Aubyn đến mức ấy.”
Giờ thì cô đã đến mức ấy rồi. “Tuy nhiên,” Evie cao giọng, “mình nhất định phải đào tạo anh ta thành một quý ông. Thử nghĩ đến tất cả những thiếu nữ trong trắng mình có thể cứu được xem.”
Lucinda quàng tay qua vai cô. “Cứ lo cho thân cậu đi đã. Hãy hứa với bọn mình là cậu sẽ cẩn thận.”
“Mình hứa,” Evelyn ngoan ngoãn lặp lại, bắt đầu tự hỏi liệu ảnh hưởng của Saint đến cô có lớn hơn của cô đối với anh ta không. Cô chưa bao giờ có thể nói dối mà lại thành công cả. “Mình sẽ cẩn thận.”
“Tốt, và nếu tối nay cậu cần đánh lạc hướng,” Luce mỉm cười nói tiếp, “mình sẽ nhảy với anh trai cậu.”
Evie nhăn trán. “Tối nay ư?”
“Buổi vũ hội nhà Sweeny, cưng à. Thậm chí St. Aubyn cũng được mời đến cuộc vui này, theo như mình nghe được.”
Ruột gan cô đông thành đá.
Evie đã hy vọng bớt ra được chút thời gian để kiểm tra tình hình St. Aubyn trước vũ hội, nhưng đến lúc cô trở về nhà và sửa soạn xong xuôi thì Victor bước vào tiền sảnh.
“Lạy Chúa,” cô nói, lấy áo choàng từ tay Langley và khoác vào người khi Victor định tỏ ý giúp. “Anh không muốn chúng ta là những người đến đầu tiên sao?”
“Có chứ,” anh cô đáp, khoác tay mẹ của họ và dẫn đường xuống bậc tam cấp. “Anh đã tìm cách nói chuyện với Lord Sweeny suốt tuần vừa rồi. Ông ta cũng từng ở Ấn Độ. Không còn cơ hội nào tốt hơn lần này để anh vận động ông ta. Có khi ông ta còn giúp anh tiếp kiến Wellington[1] nữa.
[1] Công tước Wellington là một trong những nhân vật chính trị - quân sự lẫy lừng trong nửa đầu thế kỷ 19.
Cô nén một tiếng thở dài. “Thế em và mẹ phải làm gì trong lúc anh vận động ông ấy?”
Victor liếc nhìn cô cứ như cô là con búp bê sứ đột nhhiên phát triển tài ăn nói. “Tất nhiên em phải nói chuyện với Lady Sweeny rồi.”
Trong một thoáng Evie cân nhắc xem có nên tiết lộ rằng cô đã giam một gã hầu tước ngang ngược, ngạo mạn dưới tầng hầm, và có sẵn một bộ xiềng xích thứ hai cho một nhân vật nữa hay không. Thay vì vậy, cô mỉm cười. “Em sẽ cố hết sức.”
***
Saint không biết giờ là mấy giờ, vì anh không nhìn được đồng hồ của mình. Anh khá chắc chắn là đã rạng sáng, sù phán đoán của anh chủ yếu dựa vào cơn đói trong dạ dày và những chân râu mọc lởm chởm trên mặt,
Anh cũng không biết mình đã thức bao lâu, nhưng có vẻ là vài tiếng đồng hồ. Giấc ngủ ngắn mà anh cố dỗ bị ngắt quãng liên tục bởi những cơn mơ chập chờn, trong đó anh thực hiện công cuộc báo thù của mình lên cơ thể lõa lồ của Evelyn Marie Ruddick hết lần này đến lần khác, cho đến khi anh tỉnh giấc, nhức nhối và cương cứng.
“Ngu xuẩn,” Saint lẩm bẩm trong bóng tối, âm thanh nghe vang vọng và trống rỗng trong gian phòng nhỏ. Cô ta đã bắt cóc anh, có lẽ còn dựng lên toàn bộ kế hoạch, vậy mà anh vẫn thèm muốn cô ta. Bất kể cô ta định dạy anh bài học nào về việc khao khát một trinh nữ ương bướng, ranh ma, thì anh cũng không lãnh hội được.
Có lúc anh đã ngẫm nghĩ điều cô nói, về những hậu quả nếu anh không bao giờ xuất hiện trong xã hội nữa. Gia nhân của anh đã quen với việc anh mất tăm mấy ngày trời mà không để lại lời nào, và anh cũng vừa xuất hiện trong Nghị viện, nên chẳng ai nghĩ anh sẽ tới đó trong mấy tuần tới. Vì Evelyn mà anh đã tạm xa các cô nhân tình của mình, cho nên sẽ chẳng có cô nàng nào khóc than vì thếu vắng anh trên chiếc giường lạnh lẽo của họ.
Về bạn bè, anh thực sự chẳng còn ai. Trong kh họ tu tâm dưỡng tính và kết hôn, hoặc chết vì ăn chơi trác táng, thì anh ngày càng lún sâu vào trái tim đen ngòm của London. Nhưng dù là thế, cũng không tối tăm bằng phòng giam này khi cây nến cuối cùng lụi tắt. Thế đầy. Sẽ chẳng có một ai nhớ đến anh cả.
Saint rùng mình. Anh không hề sợ chết; anh vẫn lấy làm ngạc nhiên vì mình sống lâu đến chừng này. Nhưng ý nghĩ bị lãng quên hoàn toàn cứ đeo bám anh. Không có ai thương tiếc anh hết, không ai băn khoăn anh đã đi đâu, anh không có một sự đóng góp nào khiến người ta tiếc nuối sự vắng mặt của anh cả.
Bên ngoài có tiếng kẽo kẹt, Saint ngồi bật dậy. Một tia sáng yếu ớt rọi qua những chấn song phía trên cánh cửa, in lên mảng tường trên cao sau lưng anh.
Tiếng chìa khóa xoay trong ổ, và cánh cửa bị đẩy ra. Ánh nến tràn ngập trong phòng, khiến mắt anh nheo lại. Một lúc sau anh mới nhìn ra Evelyn đứng sau nguồn sáng đó.
“Ôi, tôi rất xin lỗi vì mấy cây đèn,” cô thốt lên. “Tôi cứ tưởng...”
“Tiện nghi nơi đây thật kinh khủng,” anh cắt ngang. “Tôi nghĩ cô cũng chẳng có cà phê? Hay báo chí?”
Anh nghe có tiếng chửi thề bật ra từ một thằng bé ở phía bên kia cửa. Chí ít anh cũng gây ấn tượng cho ai đó. Saint nhướng một bên mày.
“Tôi có cà phê,” cô nói, đặt cây nến lên giá. “Cả bánh mì phết bơ và một quả cam nữa.”
“Ít ra cô cũng không cắt giảm chi phí để lo cho tôi đầy đủ,” anh lè nhè nói.
Cô mang vào một chiếc khay, đặt xuống sàn và đẩy nó về phía anh bằng cán chổi. Saint quá đói để mà tỏ ra ương ngạnh, anh chồm tới kéo cái khay lại gần.
“Tối qua bọn trẻ không cho ngài ăn sao?” Evelyn hỏi, ngồi xuống chiếc ghế cách xa tầm tay anh.
“Có đứa nào đấy hé cửa và tung một củ khoai tây sống vào đầu tôi, nếu đó là ý cô định hỏi, “anh đáp, cắm đầu vào bữa điểm tâm ít ỏi. “Tôi đã quyết định để dành nó cho sau này.”
“Tôi rất xin lỗi,” cô nói lại lần nữa, chăm chú nhìn anh ăn.
“Evelyn, nếu cô thấy có lỗi, thì hãy thả tôi ra. Còn nếu cô không định làm thế, thì vì lòng kính Chúa, ngừng xin lỗi đi.”
“Vâng, ngài nói đúng. Tôi nghĩ tôi chỉ đang cố làm một tấm gương tốt thôi.”
“Cho tôi?” Saint ngừng lại với một miệng đầy bánh mì. “Cô có phương pháp dạy dỗ thật khác người.”
“Ít nhất tôi cũng khiến ngài chú ý,” cô đáp trả.
“Cô đã có sự chú ý của tôi từ trước rồi.”
“Vì vẻ ngoài của tôi, đúng vậy,” cô chậm rãi nói. “Nhưng giờ ngài sẽ phải lắng nghe tôi nói.” Cô đặt hai bàn tay nghiêm ngắn trên lòng như thể đang ngồi trong một phòng ăn sáng thanh lịch chứ không phải một buồng giam lát đá bẩn thỉu. “Chúng ta nên nói về chuyện gì trước đây?”
“Bản án tù dành cho cô?” anh gợi ý.
Mặt Evelyn tái đi đến mức trong khoảnh khắc anh tưởng cô sẽ ngất xỉu. Anh gần như muốn rút lại lời nói của mình, nhưng kịp kìm lại. Có thể cô nghĩ cô hoàn toàn làm chủ nơi này, nhưng anh vẫn còn phần nào sức mạnh. Tốt nhất là để cho cô ghi nhớ điều đó.
“Tôi dám chắc cuối cùng chúng ta sẽ đạt được một sự thống nhất,” một lúc lâu sau cô đáp lại. “Xét cho cùng, tôi có toàn bộ thời gian trên thế giới để thuyết phục ngài.”
Cô đang học khá nhanh. “Vậy cô đã trải qua buổi tối như thế nào?” anh hỏi.
“Tôi đến dự vũ hội nhà Sweeny,” cô nói. “Ồ, và ngài nên biết rằng anh tôi cho sự vắng mặt của ngài là do làm theo lời cảnh báo tránh xa tôi của anh ấy.”
Anh lầm bầm. “Tôi nên nghe theo anh cô mới phải.”
Evelyn lặng thinh một lát, và khi Saint ngẩng lên, anh bắt gặp cô đang quan sát mình. Cô đỏ mặt và làm một cử chỉ vuốt lại váy. “Tôi muốn thương lượng với ngài một việc.”
“Là gì?”
“Tôi sẽ mang cho ngài một chiếc ghế để ngồi, nếu ngài chịu dạy mấy đứa trẻ.”
Tất nhiên anh có thể từ chối, nhưng lưng anh đã đau nhừ vì ngồi trên nền đất cứng. “Một chiếc ghế thoải mái,” anh đáp, “và có đệm.”
Evelyn gật đầu. “Để đổi lại chiếc ghế thoái mái có đệm, ngài phải dạy chúng phần nguyên âm.”
“Bằng các viết ra đất?”
“Tôi sẽ cấp cho ngài một tấm bảng. Và một quyển sách hướng dẫn.”
Saint đặt tách cà phê sang bên và đứng dậy, mang theo cả cái khay. Trong lúc đó cô cũng đứng lên khỏi ghế, nhìn anh đề phòng. Anh đi hết chiều dài sợi xích. Và một cây nến nữa,” Anh vứt chiếc khay loảng xoảng xuống dưới đất.
Cô do dự một lúc rồi gật đầu, đôi mắt xám gặp mắt anh. “Được.”
“Đáng tiếc là cô không thích tôi,” anh nói bằng giọng nhỏ hơn, ý thức được bọn nhóc đang chờ cô ngay ngoài cửa, “vì có thể tôi cần vài sự trợ giúp lúc này.”
Đôi môi cô hé cười. “Tôi sẽ xem xem có thể làm được gì.”
Cô xoay người bước ra cửa. “Tôi sẽ quay lại một lần nữa trước khi đi. Ngài hãy cư xử phải phép với bọn trẻ.”
“Chúng không phải là đối tượng cô cần lo lắng.” Anh nhìn cô điềm tĩnh, đảm bảo cho cô hiểu rõ ý anh, trước khi đá chiếc khay ra xa.
Bất kể cô đã nói những gì về chuyện không thích anh, cô vẫn bị anh thu hút. Không cần là nhà tiên tri anh cũng cảm nhận được điều đó. Và cô đã không bỏ mặc anh một mình trong bóng tối nữa, một sự giúp đỡ mà anh cảm thấy vui mừng hơn mức nên có. Tuy nhiên, anh chỉ cần cô đi một bước sai lầm. Nếu cô tưởng anh sẽ không tận dụng cơ hội, thì cô đã nhầm to.