Kẻ Phóng Đãng Thần Thánh

Chương 2: Chương 2




Vâng, anh chàng không xấu hổ, khắp nơi

Trò thế tục chỉ vùi đầu mê mải

Khinh công danh, khinh ghét cả loài người,

Trừ cốc rượu, trừ niềm vui trai gái3

- Huân tước Bryson,

Cuộc hành hương của Childe Hatold, Chương I

3 Thái Bá Tân dịch

“Langley, ông có thấy anh tôi đâu không?” Evelyn thì thào hỏi lúc nhận chiếc khăn choàng từ ông quản gia.

“Ông ấy đang ở phòng tiếp khách ban ngày, thưa cô, ông ấy sắp đọc xong tờ báo,” người đầy tớ già đáp lại cũng bằng giọng thì thào. “Tôi cho là cô còn năm phút nữa.”

“Tuyệt. Tôi sẽ ở chỗ dì Houton nhé.”

Ông quản gia mở cửa, hộ tống cô ra ngoài rồi giúp cô bước lên cỗ xe ngựa bốn bánh của gia đình Ruddick. “Vâng, cô Ruddick.”

Ông nhẹ nhàng đóng cửa xe lại sau lưng cô, nhưng cho đến khi cỗ xe yên ổn lăn bánh xuôi lối đi ngắn trước nhà, Evie mới dám buông tiếng thở phào. Tạ ơn Chúa. Chỉ nghe Victor chì chiết về việc cô đã bỏ lỡ dịp lôi kép Lord và Lady Gladstone là đủ lắm rồi; nếu anh còn cử cô thử nỗ lực một lần nữa, hoặc cố chỉ bảo cô nên nói chuyện hay không nói chuyện với ai ở nhà dì của họ, chắc Evelyn phải tháo chạy khỏi London mà gia nhập một gánh xiếc mất.

Xe chạy lọc cọc xuôi đường Chesterfield Hill và rẽ về hướng đông bắc, cách xe trung tâm Mayfair. Ngôi nhà hiện chú dì cô đang ở là một phần gia sản các Hầu tước Houton đời trước để lại – nó lâu đời đến mức không thể theo kịp với những khu vực cấp tiến phát triển của London. Mặc dù vậy, nó vẫn vô cùng tráng lệ, và nếu bây giờ hàng xóm láng giềng định chuyển sang kinh doanh hay mở văn phòng luật, thì dì Houton chỉ cần kéo rèm cửa lại là xong.

Mười lăm phút sau người xà ích cho xe rẽ lên đường Great Titchfield theo lối tắt quen thuộc, và Evie nhoài người về phía trước. Trại trẻ mồ côi Trái tim hy vọng, trước kia là trại lính của quân đội dưới thời vua George đệ nhị, cao sừng sững, xám xịt và nằm dọc mép trái đường.

Hầu hết những người thuộc tầng lớp của cô đều buông rèm xe xuống, vờ như trại trẻ đó không tồn tại. Còn với Evie, một tòa nhà u ám như thế, trong bất cứ hòan cảnh nào, cũng khiến cô run bắn và ngoảnh mặt đi. Tuy nhiên, dù rùng mình và nhắm nghiền mắt lại, cô vẫn thoáng thấy lũ trẻ sau những ô cửa sổ, đang nhìn ra đường. Chúng nhìn cô.

Thế nên tuần trước, với một túi kẹo cùng những ý định hăm hở muốn giúp đỡ, cuối cùng cô đã yêu cầu Phillip dừng xe lại để bước đến những cánh cửa gỗ nặng nề và gõ cửa. Lũ trẻ vui mừng khôn xiết khi trong thấy cô, hay đúng hơn, trông thấy những chiếc kẹo cô đưa chúng – và trải nghiệm ấy quả là một sự… khai sáng.

Ngay lập tức cô tình nguyện đến đây lần nữa, nhưng bà phụ trách trại đã xua cô ra cửa, nhìn cô ngờ vực và cho cô hay rằng tất cả những người làm tự thiện phải được sự chấp thuận của ban quản trị trại trẻ.

Evelyn thò đầu ra khỏi cửa sổ xe. “Phillip, vui lòng dừng xe ở đây.”

Người xà ích cho xe tấp vào lề đường rồi nhanh chóng dừng lại. Thật tình cờ là hôm nay ban quản trị lại có cuộc họp – vào đúng giờ này. Evie đứng lên khi Philip mở cửa xe.

“Vui lòng chờ tôi ở đây,” cô nói với qua vai, rồi mải mê băng qua con đường tấp nập tới tòa nhà cao âm u phía trước. Rốt cuộc cũng có một nơi, một lý do, để cô có thể đóng góp một việc làm ý nghĩa.

Gương mặt khắc khổ của bà phụ trách lộ rõ vẻ ngạc nhiên khi mở cửa. “Có chuyện gì vậy, thưa cô?”

“Bà đã nói ban quản trị sẽ họp vào hôm nay đúng không?”

“Vâng, nhưng…”

“Tôi có chuyện muốn bàn với họ.”

Trong lúc bà ta tiếp tục nhìn cô chằm chằm đầy nghi ngờ, Evie bèn mượn một trong những cử chỉ kiêu kỳ rất hiệu quả của anh trai mình – đó là nhướng mày lên. Đắn đo gần như thấy rõ, người đàn bà quay lưng dẫn đường cho cô tới một cầu thang xoắn ốc.

Đi sau bà ta, Evelyn ráng hết sức dằn xuống cảm giác lo lắng lẫn đề phòng. Cô ghét phải nói giữa chốn đông người – nó luôn làm cô lắp ba lắp bắp như môt đứa ngốc. Thế nhưng, ý nghĩ phải ngồi hàng giờ hoặc góp mặt trong những lần phô trương bất tận của Victor tại các buổi dạ tiệc ôi-sao-mà-chuẩn-mực cho đến khi anh ấy cưới được người thích hợp với nhiệm vụ đó hơn khiến cô rùng mình ghê tởm. Việc này, cô có thể làm vì chính mình – và vì những đứa trẻ mồ côi trong những căn phòng xám xịt rộng hóac của trại trẻ.

“Cô hãy đợi ở đây, “ bà phụ trách nói.

Liếc về phái sau lần nữa, như để đảm bảo Evelyn không đổi ý và bỏ chạy, bà ta gõ vào một cánh cửa gỗ sồi nặng nề. Có tiếng đàn ông lầm bầm trả lời, bà ta đẩy cửa và biến mất vào trong phòng.

Evelyn liếc nhìn chiếc đồng hồ kêu tích tắc trên tường phía xa. Dì cô rất mong cô đến sáng nay, và nếu cô không tới sớm, người ta sẽ báo cho Victor là cô đã bỏ lỡ Buổi tiệc trà Chính trị của các quý bà, quý cô hạt West Sussex – cái tên tự mãn một cách lố bịch dành cho một nhóm phụ nữ chẳng làm gì ngoài việc thêu khăn tay bằng những màu sắc sặc mùi đảng phái và buôn chuyện về những thành viên vắng mặt.

Cánh cửa lại mở ra. “Lối này, thưa cô.”

Đan chặt hai tay trước bụng để chúng bớt run rẩy, Evie đi qua bà phụ trách vào một phòng khách rộng sang trọng – rõ ràng đây là một phần phòng chỉ huy của viên tướng lĩnh ngày trước. Vẻ tráng lệ khác biệt ghê gớm với những gian sảnh đơn sơ và những căn phòng ảm đạm bên trên.

Cô vừa bước qua ngưỡng cửa thì nửa tá đàn ông liền đứng dậy, phẩy phẩy tay trong bầu không khí mờ khói thuốc, cứ như hành động ấy sẽ xua đi mùi xì gà đắt tiền vậy. nỗi lo lắng ban đầu của Evie gần như tan biến ngay – cô biết tất cả bọn họ, tạ ơn Chúa.

“Xin chào, tiểu thư Ruddick, “Sir Edward Willsley lên tiếng, đôi lông mày rặm nhướng lên ngạc nhiên. “Điều gì mang cô đến đây vào ngày đẹp trời này vậy?”

Evie nhún gối chào, dù trên danh nghĩa, địa vị của cô cao hơn phân nửa số người hiện có mặt. Thái độ nhũn nhặn và tâng bốc luôn gặt hái được nhiều hơn tính hình thức cứng nhắc. “Trại trẻ Trái tim hy vọng đã đưa tôi đến đây, thư ngài Edward. Theo tôi được biết nếu muốn đóng góp thời gian và… tài sản cho tổ chức này, tôi cần được sự ưng thuận của ban quản trị.” Cô mỉm cười. “Và đó là các ngài đúng không?”

“Sao cơ, à vâng, thưa cô.”

Lord Talirand mỉm cười đáp lại cô với ánh mắt trịch thượng mà người ta thường nhìn một kẻ khờ dại. Evie biết mình có chút dáng vẻ thiên thần – cô chẳng tìm được từ nào khả dĩ hơn – và vì lý do nào đó mà các quý ông, nhất là những người nặng tư tưởng hôn nhân, vẫn kết luận rằng một gương mặt xinh xắn ngây thơ thường song hành với sự ngốc nghếch. Người ta từng thấy điều đó thật thú vụi, song dạo gần đây cô chỉ muốn thè lưỡi trước những kẻ chạy theo triết lý này.

“Nên tôi mong các ngài chấp nhận,” cô nói, tìm sự ủng hộ của Timothy Rutledge, thành viên duy nhất trong hội đồng chưa kết hôn, bằng một cái chớp mi. Bị cho là ngu ngốc đôi khi lại có lợi. Nhiều lúc đàn ông rất dễ tính.

“Cô có chắc mình sẽ không muốn dành thời gian ở một môi trường thoải mái hơn không, cô Ruddick? Tôi đố là vài đứa trẻ ở đây còn khá mọi rợ.”

“Càng có thêm lý do để tôi cống hiến thời gian của mình,” Evelyn đáp. “”Và như tôi đã nói, tôi có một số khoản tài chính được tự do sử dụng. Với sự rộng lòng cho phép của các ngài, tôi muốn tổ chức…”

“Một bữa tiệc trà hả?” Một giọng nam trầm phía sau lưng cô xen vào.

Evie quay phắt lại. Đứng tựa vào một bên khung của, một tay cầm chiếc chai dẹt và tay kia cầm đôi găng tay, Hầu tước St. Aubyn đang nhìn chằm chằm vào cô. Biểu cảm trong đôi mắt xanh lục của anh ta chặn đứng lời tranh cãi cô định thốt ra. Trước kia Evelyn đã từng gặp phải thái độ nhạo báng; trong giới của cô thói quen đó phổ biến đến nỗi nó gần như thành một phong cách. Tuy nhiên, trong cặp mắt sáng kia, trên gương mặt điển trai rắn rỏi với đôi gò má cao, quai hàm vuông vức và cái miệng nhếch lên trong một nụ cười đẹp đến sửng sốt, vẻ nhạo báng uể oải ấy chân thực đến độ cô có thể nếm được.

Evelyn cũng nhận ra một ý tứ khác trong đó. Cô nuốt khan. “Xin chào đức ngài,” cô muộn màng nói, tâm trí hỗn loạn bởi vô vàn suy nghĩ. Anh ta đang làm cái quái gì ở đây? Cô không nghĩ anh ta lại đi đâu vào ban ngày.

“Hay một buổi hòa nhạc cho trẻ mồ côi?” anh ta tiếp tục, cứ như cô chưa hề lên tiếng.

Đám đàn ông cười khùng khục. Evelyn cảm thấy hai má nóng lên. “Đó không phải…”

“Hay một lễ hội hóa trang?” St. Aubyn đứng thẳng lên và bước về phía cô. “Nếu cô thấy buồn chán, tôi có thể đề xuất một loạt các hoạt động khác để cô được bận rộn.” Giọng anh ta ám chỉ chính xác điều anh ta đang nói.

Lord Talirand hắng giọng. “Đâu cần phải nặng nề như thế St. Aubyn. Dù gì chúng ta cũng nên cảm ơn tiểu thư Ruddick vì đã tình nguyện dâng tặng thời gian và tiền bạc cho…”

“Ngài nói là tiền bạc?” Gã hầu tước hỏi lại, ánh mắt vẫn chĩa vào Evelyn. “Không có gì lạ là cả đám các ngài đang mơ tưởng hão huyền.”

“Nghe này, St. Aub…”

“Thế kế hoạch của cô là gì, tiểu thư Ruddick?” anh ta hỏi, đi vòng quanh cô như một con báo đang rình mồi.

“Tôi… tôi chưa…”

“Quyết định được? “ Anh ta nói nốt. “Cô có biết tí gì về việc cô đang làm ở đây không, hay cô chỉ đi ngang qua và nảy ý định đặt chân vào trại trẻ mồ côi làm một chuyến phiêu lưu?”

“Tuần trước tôi đã đến đây,” Evie đáp, hoảng hốt thấy giọng mình bắt đầu run run. Lúc nào giọng cô cũng thế mỗi khi tức giận, quỷ tha ma bắt, nhưng đúng là anh ta sắp khiến cô run lẩy bẩy lên rồi. “Có người nói rằng tôi cần sự cho phép của ban quản trị mới được đóng góp. Cho nên, nếu ngài không phiền, tôi sẽ tiếp tục thảo luận với họ.”

Nụ cười của anh ta lóe lên trong một giây, rồi tắt ngay. “Nhưng tôi là chủ tịch của ban quản tri nhỏ bé vui vẻ này,” anh ta nói. “ Và vì xem ra cô không có một đề xuất hữu hiệu nào cho những ý định của mình hoặc chẳng biết cách đóng góp ra làm sao, tôi nghĩ tốt nhất cô hãy lê bộ mông xinh xẻo ra khỏi đây và tiếp tục làm bất cứ việc vớ vẩn gì trong lịch trình của cô đi.”

“St. Aubyn, thật là,” quý ông Rutledge lắp bắp.

Chưa một ai từng nói với Evie kiểu ấy; đến Victor cũng thường biểu đạt mấy lời chỉ trích kẻ cả của mình bằng những từ ngữ lịch sự hơn. Quyết định rằng nếu có nói thêm lời nào nữa thì cũng chỉ làm hủy hoại danh tiếng quý cô của mình, cô liền quay gót và hiên ngang đi ra cửa. Nhưng đến đầu cầu thang tầng một, cô dừng lại.

Ai cũng biết St. Aubyn là kẻ vô lại. Có bao nhiêu lời đồn, mà cô đều tin là đúng, rằng anh ta đã trải qua nhiều cuộc đấu súng tay đôi, và rằng những ông chồng đa nghi không dám thách đấu với anh ta nữa vì anh ta chẳng bao giờ thua. Còn về tai tiếng của anh ta đối với phụ nữ…

Evie tỉnh trí lại. Cô đến đây vì một lý do. Bất kể St. Aubyn có nói gì, lý do ấy vẫn không suy chuyển – chí ít là đối với cô, nó cũng có vẻ quan trọng. Cô cảm giác nó quan trọng, khi mà gần đây cô chẳng làm việc gì có tí chút ý nghĩa nào.

“Thưa cô?”

Cô giật mình, nhìn dọc hành lang tiếp giáp đầu cầu thang. Ba bé gái, không đứa nào quá tuổi mười hai, đứng bên những khung cửa sổ cao và hẹp ở gần nhất. Chúng đang chơi búp bê, cô thấy có hai con búp bê xơ xác ngồi trên bệ cửa sổ.

“Gì vậy các em?” cô trả lời, nở nụ cười thân thiện.

“Cô là quý cô mang kẹo đến đây tuần trước phải không?” Đứa cao nhất, một cô bé tóc đỏ gầy gò hỏi.

“Đúng rồi.”

“Cô còn kẹo nữa không?”

Evie giấu một cái cau mày. Cô chỉ nghĩ hôm nay tới nói chuyện với ban quản trị rồi đi dự bữa tiệc của dì cô, chứ không hề nghĩ tới việc mang thêm kẹo. “Cô xin lỗi, nhưng hôm nay cô không mang rồi.”

“Ồ, thế thì thôi.” Lũ trẻ quay lại với đám búp bê như thể cô đã không còn ở đó.

Nếu tất cả những gì cô phải cho chúng chỉ là kẹo, có lẽ cô đã thuộc về nơi khác. Evelyn bước lại chỗ chúng, khéo léo giữ nguyên nụ cười thân thiện trên gương mặt. Vì Chúa, cô không muốn làm bọn trẻ sợ. “Các em chỉ thích kẹo thôi sao?”

Đứa bé tóc đỏ quay lại nhìn cô. “Em còn muốn bánh pudding với táo và quế nữa.”

“Bánh pudding. Món đó rất ngon. Còn em thì sao?”

Đứa bé nhất cau mày. “Em không muốn nghĩ tới chuyện đó. Cô là đầu bếp à?”

“Ôi, không đâu. Cô là Evie. Cô luôn muốn đến thăm các em.”

Ba đứa trẻ vẫn giương mắt nhìn cô, rõ ràng là không ấn tượng.

“Tên các em là gì?” Cô đánh liều phá vỡ sự im lặng.

“Molly,” đứa bé tóc đỏ đáp, rồi huých khuỷu tay vào đứa đứng giữa. “Đây là Penny, và kia là Rose. Cô định mang bánh pudding cho chúng em à?”

“Cô nghĩ là cô thu xếp được.”

“Khi nào vậy?”

“Bữa trưa ngày mai cô rảnh,” Evie trả lời. “Kế hoạch của các em như thế nào?”

Rose khúc khích cười. “Ngày mai cô sẽ đến ạ?”

“Nếu em muốn.”

Molly giật tay con bé con, kéo nó trở vào hành lang. “Nếu cô mang bánh pudding đến, cô có thể tới bất cứ lúc nào cô muốn.”

Là một người đàn ông cao lớn, nhưng Hầu tước St. Aubyn đi chuyện cực kỳ lặng lẽ. Hít vào một hơi, Evie xoay người về phía cầu thang. Sau lưng cô, lũ trẻ vẫn tiếp tục đuổi nhau ầm ĩ dọc hành lang. Một lát sau, có tiếng của đóng sập lại.

“Có ai ưa nổi ngài không?” cô hỏi, ngước nhìn mắt anh ta.

“Theo tôi biết thì không. Cô định đi rồi cơ mà?”

“Tôi chưa sẵn sàng đi.”

Anh ta nghiêng đầu, mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên thoáng chốc. Không nghi ngờ gì việc có rất ít người dám chống lại anh ta. Nếu vừa rồi anh ta không quá thô lỗ thì Evie không chắc mình có can đảm để làm thế. Như Lady Gladstone đã nói tối hôm qua, tiếng tăm của anh ta vô cùng, vô cùng tệ hại.

“Giờ cô sẵng sàng đi được rồi đấy nhỉ?” Anh ta hất đầu về phía cầu thang, ngụ ý cô phải đi bất kể có muốn hay không. Tốt nhất là hãy giữ gìn chút tự trọng nếu có thể, cô quyết định, và né thật xa anh ta khi cô quay lại cầu thang.

“Vì sao ngài không muốn tôi đóng góp cho nơi này?” Cô hỏi với qua vai, nghe thấy tiếng giày anh ta ngay sau lưng mình. “Nó chẳng lấy mất gì của ngài cả.”

“Cho đến khi cô chán cung cấp bánh pudding và kẹo ngọt – hoặc cho đến khi trại trẻ bắt đầu phải chịu chi phí để nhổ răng sâu cho bọn nhóc.”

“Đề nghị mang kẹo đến chỉ là chúng nói với tôi thôi. Tôi cho rằng chúng có rất ít lý do để tin tưởng người lớn.”

“Tim tôi thổn thức trước lòng trắc ẩn của cô đấy.”

Evie quay mặt lại, đột ngột dừng bước trên cầu thang khiến anh ta súyt nữa đâm vào cô. St. Aubyn đứng cao vời vợi trước mặt cô, nhưng cô không chịu rời mắt khỏi vẻ mặt kiêu ngạo, đầy giễu cợt ấy. “Tôi không nghĩ ngài có trái tim, thưa ngài.”

Anh ta gật đầu. “Đúng vậy. Đó là cách nói hình tượng thôi. Về nhà đi, tiểu thư Ruddick.”

“Không, tôi muốn giúp.”

“Trước hết, tôi ngờ rằng cô không biết điều căn bản mà bọn nhóc và tòa nhà này có thể cần.”

“Làm sao…”

“Và thứ hai,” anh ta tiếp tục bằng giọng thấp hơn, bước xuống một bậc thang khiến mặt cô ngang bằng với thắt lưng anh ta, “tôi nghĩ ra được một nơi mà cô sẽ có ích hơn nhiều.”

Hơi nóng lan khắp mặt Evie, nhưng cô không chịu rút lui. “Là nơi nào vậy?”

“Trên giường tôi, tiểu thư Ruddick.”

Trong một khắc cô chỉ biết trân trân nhìn anh ta. Cô đã từng bị gạ gẫm, nhưng chưa bao giờ bởi người nào giống như… kẻ vô lại này. Anh ta định bụng làm cô thất kinh, để tống cô đi. Đó là cách lý giải duy nhất. Những gì cô cần làm chỉ là giữ vững nhịp thở. Cô hắng giọng, “Tôi ngơ rằng ngài còn không biết tên tôi, thưa ngài.”

“Đương nhiên là có, dù chuyện đó chẳng có ý nghĩa gì, Evelyn Marie.”

Giọng nói trầm trầm của anh ta quấn lấy tên cô bằng vẻ thân mật êm ái khiến cô rùng mình. Anh ta khét tiếng là làm phụ nữ choáng váng quả không sai.

“Ồ, tôi thừa nhận là mình bị bất ngờ, “Evie đáp lại, gắng giữ vững tinh thần, “nhưng tôi tin ngài đã yêu cầu một bản miêu tả chi tiết các kế hoạch tình nguyện của tôi. Tôi sẽ cung cấp nó cho ngài – và chỉ thế thôi.”

Anh ta lại mỉm cười, vẻ đẹp trai đến hút hồn, trừ cặp mắt vẫn giữ nguyên nét nhạo báng. “Để xem. Cô không tham gia hội thêu thùa hay có công việc gì khác sao.

Cô muốn lè lưỡi với anh ta, nhưng có thể anh ta sẽ coi đó là một thủ đoạn quyến rũ. Mà cô đang làm cái quái gì vậy, đứng giữa hành lang vắng lặng nói chuyện với Hầu tước St. Aubyn khét tiếng ư? “Chúc ngài một ngày tốt lành.”

“Tạm biệt tiểu thư Ruddick.”

***

Saint nhìn cô đi ra cửa, rồi lên tầng trên để lấy áo choàng và mũ. Trong tất cả những phụ nữ thích làm chuyện bao đồng cho khuây khỏa nỗi buồn chán bằng những chuyến viếng-thăm-bọc-đường tới trại mồ côi Trái tim hy vọng, Evelyn Marie Ruddick có lẽ là người gây ngạc nhiên nhiều nhất và cũng là ít nhất. Gã anh trai khao khát địa vị chính trị của cô chắc chắn không biết em gái mình đã đến đây. Không một người phụ nữ giàu tự trọng nào ra mặt trợ giúp sự nghiệp chính trị của người thân lại đánh liều ra khỏi khu trung tâm Mayfair để đến với những người nghèo. Mặt khác, vài lần hiếm hoi thử tham gia dạ tiệc trong giới, anh thấy cô và những người bạn thông minh nom cực kỳ chán ngán và tự cao tự đại đến mức chắc chắn không thể cưỡng lại cơ hội phân phát niềm vui khi xuất hiện trước mặt lũ trẻ mồ côi.

“Thưa đức ngài,” bà phụ trách ló đầu ra từ một ô cửa tầng dưới. “Còn việc gì nữa không ạ?”

“Không, mà bà cũng có làm được gì đâu,” anh đáp, nhún vai trong chiếc áo choàng.

“Gì… gì cơ ạ?”

“Chẳng phải mấy đứa trẻ trong hành lang phải làm việc gì có ích sao?” anh hỏi, lắc lắc cái chai dẹt trước khi nhét nó vào túi. Lại hết sạch. Ngừơi ta cần chế tạo mấy cái thứ này lớn hơn.

“Tôi không thể có mặt ở mọi nơi cùng một lúc, thưa đức ngài.”

“Vậy thì bà có thể tập trung theo dõi những vị khách không mời,” anh kết thúc, nhìn ba ta bước tránh sang một bên khi anh đi ra.

“Đó là lý do tôi tới gặp ngài đây, thưa đức ngài,” bà ta lẩm bẩm.

Saint làm như không nghe thấy, muốn ra khỏi tòa nhà hơn là ở lại tranh luận với người đàn bà khó ưa này. Dù sao cũng khó mà trách bà ta được với lời giải thích ấy. Các nhân viên chắc chắn chẳng thích gì việc anh có mặt ở đây, những thành viên còn lại trong ban quản trị cũng vậy. Kẻ duy nhất thích việc đó là bản thân anh.

Cỗ xe của anh chạy ra đường và vòng sang để đón anh ngoài cửa. Trong lúc chờ đợi, anh nhìn dọc con đường. Cỗ xe nhà Ruddick vừa ngoặt vào lối rẽ và mất hút. Vậy là cô nàng đã chần chừ chưa đi ngay, kể cả sau khi bị anh đuổi thẳng. Hừm.

Dù cô nàng rất hấp dẫn, song đề nghị cô lên giường với anh chỉ nhằm dọa cho cô sợ chạy mất mà thôi. Chúa biết là cô quá ngây thơ và thuần khiết so với khẩu vị của anh. Tuy nhiên, cô có đôi mắt xám thật đẹp, chúng mở tròn xoe khi anh xúc phạm cô, nhìn mới đáng yêu làm sao.

Saint nở nụ cười mơ hồ khi trèo lên xe và chiếc xe lăn bánh tới câu lạc bộ quyền anh Gentleman Jackon. Chắc chắn đôi mắt xám xinh đẹp ấy sẽ chẳng đời nào nhìn về phía anh nữa. Cảm ơn quỷ Satan vì điều đó. Anh có đủ chuyện cần phải lo rồi, không cần thêm một thiên thần đầu rỗng xen ngang con đường của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.