CHƯƠNG 9
“Tiểu bảo bối sao lại khóc! Có phải gặp lại nhị thúc làm con thật cao hứng. Vui tới độ chảy cả nước mắt! Con có phải rất muốn nó lập tức cắm vào thân thể của con? Dùng sức thao chết con, cho con chân chính trải nghiệm loại khoái cảm dục tiên dục tử!” Y đưa tay lau nước mắt của con riêng, cố ý trêu chọc nói. Để đại thiết thương và tiểu côn thịt cạ vào nhau, kéo tay Điền Vũ Mặc ra giúp hai côn thịt cùng nhau thủ ***.
“Ừ ngô… Ừ hừ… Mau buông, đừng chà xát…van ông đừng vậy…aaa.” Điền Vũ Mặc lập tức sảng đến kêu to. Y kéo tay hắn nhanh chóng khuấy động xoa nắn côn thịt của cả hai người, còn ép buộc hắn vuốt ve hai túi thịt khổng lồ của mình. Đại nhục bổng của y vừa thô vừa dài, tiểu gậy ngọc của Điền Vũ Mặc đứng kế bên giống như một chồi non mới nhú, trông cực kỳ khả ái! Hai côn thịt một đen một trắng kịch liệt ma sát, dây dưa, tục tĩu không có từ ngữ nào có thể diễn tả, làm người ta thẹn đến nỗi không thể nhanh quay đầu sang chỗ khác.
“Xin ông đừng chơi tôi nữa, tôi sắp không được…aa…ư ư..a” Điền Vũ Mặc chỉ là một đứa trẻ sao có thể chịu đựng nổi kích thích như vậy, lập tức vứt bỏ vũ khí đầu hàng, chuẩn bị bắn ra ngoài. Vài giọt thủy mật phun lên đại nhục bổng. Hình ảnh vô cùng sắc tình!
“Đúng là một phế vật, sao có thể bắn nhanh như thế chứ! Con yêu, sao lần nào cũng bắn mau như vậy, ba ba thật hoài nghi con có phải mắc bệnh xuất tinh sớm không!” Y lập tức cau mày, tức giận mắng, đưa tay nhéo eo con riêng. Hắn sao có thể bắn trước, mình còn chưa thoải mái đủ, còn rất nhiều trò vẫn chưa chơi hết!
“A, thật xin lỗi!” Điền Vũ Mặc ngượng ngùng nói xin lỗi, hận không thể tự đào một cái hầm chui xuống. Thật ra thì Điền Vũ Mặc như thế rất bình thường. Hắn vẫn còn là một đứa nhỏ, sức bền sao có thể so được với đàn ông trưởng thành; hơn nữa càng không thể so với y, phương diện kia của y đặc biệt lợi hại!
“Tiểu bảo bối, con sao lại khả ái như thế a!” Y nắm lấy cằm hắn, hôn lên làn môi sưng đỏ mới vừa bị mình cắn nát. Tiểu bảo bối thế nhưng lại nói xin lỗi?! Thật là khả ái chết được! Khả ái đến mức làm cho lửa giận bừng bừng trong bụng y biến mất không thấy tăm hơi, chỉ muốn hảo hảo yêu hắn, một ngụm nuốt hắn vào bụng!
“Ngô ngô…” Bị tập kích bất ngờ, Điền Vũ Mặc tránh không kịp, bị y hôn cho sắp nghẹt thở.
“Tiểu ngu ngốc, sao không thở? Đần chết đi được! Ba ba đã dạy con rồi, lần sau hôn thì phải dùng mũi hô hấp!” thấy con riêng bởi vì thiếu dưỡng khí nên mặt đỏ bừng, y nhịn không được “phì” cười một tiếng, nhéo cái mũi thanh tú của hắn một cái.
“Đau!” Điền Vũ Mặc bị đau kêu một tiếng, tay y vừa lúc chạm phải chỗ bị đánh sưng húp trên mặt hắn.
Nghe thấy con riêng kêu đau, lửa giận trong lòng y đã tiêu tán hết. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị mình đánh cho sưng vù không khỏi đau lòng muốn an ủi con riêng nhưng nghĩ đến việc con riêng vứt hộp chocolate vô thùng rác, giẫm đạp lên thành ý của mình trong lòng không khỏi có chút căm tức. Y tuyệt không thể mềm lòng. Hôm nay mình nhất định phải quyết tâm thuần phục con riêng, để hắn hoàn toàn sợ mình nếu không chờ đứa nhỏ này lớn thêm một chút thì khó có thể quản giáo được. Y biết rõ tính cách của con riêng, bề ngoài thoạt nhìn nhu nhược giống như con gái nhưng thật ra bên trong lại vô cùng bướng bỉnh.
“Đứa nhỏ đáng thương, có phải mặt đau lắm không? Ba ba sẽ lập tức thoa thuốc cho con!” Y khôi phục nụ cười tà ác, *** đãng. Lấy tay quệt mật dịch màu trắng ngà dính trên đại nhục bổng sau đó bôi lên hai bên má sưng đỏ của con riêng.
“Biến thái, ông làm gì vậy!” Điền Vũ Mặc sửng sốt, xấu hổ muốn chết sau đó vội vàng lấy tay lau. Y sao có thể trét thứ đồ bẩn như thế lên mặt mình. Đại biến thái ghê tởm! Tức chết người ta mà!
“Không cho phép lau! Đây là thần dược thiên hạ độc nhất vô nhị, không chỉ có thể trị bách bệnh mà còn có thể mỹ dung dưỡng nhan! Chẳng qua không biết mùi vị thế nào? Ba ba thật muốn nếm thử!” Y cầm tay hắn quệt một ít mật dịch trên mặt hắn sau đó bỏ vào miệng mình, tán dương: “Thật ngọt! Mật dịch từ tiểu côn thịt ngọt giống như mật ngọt từ hai động nhỏ của con vậy, con cũng tới ăn một miếng!” Y lấy ngón tay quệt mật dịch trên mặt hắn sau đó thọc vào miệng hắn.
“Ô ô… Lấy tay ra, tôi không muốn ăn! Ông là cái đồ biến thái, kẻ điên. Ông không biết xấu hổ!” Nhìn chất dịch trắng tục tĩu dính trên đầu ngón tay của y, Điền Vũ Mặc kéo tay y ra, mắc cỡ gào khóc lớn.
“Thật to gan, dám mắng ba ba là biến thái. Còn mắng ba ba là kẻ điên! Xem ra bé hư cần phải được dạy dỗ!” Y cau mày, lột quần hắn ra, kéo hai chân trắng nõn, thon dài ra hai bên làm hé lộ chỗ kín kỳ lạ.
“Buông ra, ông muốn làm gì?” Điền Vũ Mặc kích động giằng co, hắn biết y ngay lập tức sẽ bắt đầu xâm phạm, cường bạo hắn.
“Con sao luôn hỏi những câu này thế nhỉ? Ba ba không phải đã sớm trả lời con rồi sao? Hôm nay ba ba muốn hảo hảo giáo huấn con, để con từ nay về sau làm một đứa con ngoan! Trí nhớ của con thật kém quá, đúng là một đứa con đần!” Y cưỡng chế hắn giãy dụa, cúi đầu thưởng thức hoa nụ hoa chớm nở phấn hồng của con yêu, nhìn không chớp mắt. Hoa nhi thật đẹp a! Hôm nay y thật muốn chân chính ăn bọn chúng, nhưng Tiểu Mặc còn quá nhỏ nên không thể một lần phá nát hai đóa hoa kia được; nếu vậy hắn nhất định sẽ không chịu nổi! Hôm nay phá trước một đóa….đóa khác đợi đến sau này Tiểu Mặc lớn hơn một chút nữa thì hái sau. Trước nên phá đóa nào đây?
Nhìn hai đóa hoa nằm kế bên nhau tinh xảo, mê người. Y nhìn mật huyệt khả ái rồi lại nhìn tiểu cúc hoa phía sau. Chần chờ trong giây lát rồi cuối cùng quyết định hái trước tiểu cúc hoa của con riêng. Chỉ có cúc nhi mới có thể dung nạp côn thịt quá khổ của mình. Còn tiểu mật xài phía trước đợi nuôi lớn hơn một tí, thành thục hơn một chút nữa rồi sẽ hái xuống sau. Tiểu mật xài phía trước thật sự quá nhỏ, nếu như bây giờ mạnh mẽ xâm chiếm rất có thể sẽ bị phế bỏ.
Quyết định hái trước tiểu cúc hoa của Điền Vũ Mặc, y cúi người hôn lên đóa hoa cúc nhỏ khả ái, vô cùng mê người, thè lưỡi liếm từng nếp gấp trên cúc hoa. Mặc dù rất tức giận con riêng chà đạp lên tấm chân tình của mình nhưng y vẫn không đành lòng làm đau con riêng. Đây cũng là lần đầu tiên quý giá của hắn, mình nhất định phải làm cho hắn vô cùng thoải mái, tốt nhất là hưởng qua một lần sẽ cảm thấy si mê luyến tiếc, không bao giờ rời bỏ mình.
“Mau tránh ra! Tôi không được! Làm ơn dừng lại đi! Cứu mạng a! Cứu mạng a! Có ai không, mau đến cứu tôi!” Điền Vũ Mặc vừa đấm vừa đá y, ra sức la khóc.
“Con yêu bảo bối, con tỉnh lại đi! Đừng nên phí sức la nữa, chỗ này là nơi hoang vắng, căn bản không có người đi qua! Cho dù vạn nhất có người đi qua, chẳng lẽ con muốn người ta biết chuyện con là người song tính ly kỳ hiếm thấy. Muốn để mọi người biết con đang bị cha kế cường bạo? Nếu để truyền thông biết, khắp thiên hạ cũng sẽ biết chuyện của chúng ta, sau đó thì sao? Cứ ngồi đó chờ mẹ con tức chết đi!” Y không nhịn được trừng mắt uy hiếp hắn, hung ác uy hiếp nói.
Nghe vậy, Điền Vũ Mặc bị dọa sợ liền câm mồm, không dám la nữa. Y nói rất đúng, nếu để mọi người biết chuyện của bọn họ, dựa vào thân phận của y và đặc thù cơ thể của mình cộng thêm quan hệ của bọn họ. Bọn họ nhất định sẽ bị đăng lên báo chí, TV, đến lúc đó mẹ sẽ biết chuyện. Sau đó mẹ nhất định sẽ nghĩ không thông rồi đi tự sát. Hắn không thể để cho loại chuyện này phát sinh.
Điền Vũ Mặc tuyệt vọng nhắm mắt lại, không còn giãy dụa cũng như bỏ ý định chạy trốn, lựa chọn nằm chết trân như xác chết. Yếu điểm của hắn bị y hoàn toàn nắm trong tay, hắn căn bản không có cơ hội phản kháng. Hắn chỉ có thể biết điều nằm yên cho y tùy ý định đoạt.
“Đây mới là con ngoan của ba. Con yên tâm, ba ba sẽ phi thường ôn nhu, nhất định sẽ làm con sảng đến chết đi sống lại, không bao giờ …rời xa ba ba nữa!” Y hài lòng cười lên, càng thêm hưng phấn đùa bỡn hạ thể của con riêng. Y ra sức mút, liếm phấn cúc non mềm làm cúc hoa trở nên ẩm ướt dễ dàng để mình đi vào. Ngón trỏ thô to đâm vào bí huyệt, từ từ đâm vào rút ra, muốn làm cho con riêng thật khoái cảm.
Điền Vũ Mặc nhắm chặt hai mắt, cắn môi, mặc cho y tùy tiện đùa bỡn còn hắn chỉ muốn làm một tượng gỗ vô hồn.
Y cũng không thèm để ý, ngược lại cười cười, trong mắt hiện lên một tia tà ác. Muốn làm cá chết? Muốn mình thấy chán, không hứng thú với hắn nữa? Nằm mơ! Để xem hôm nay sao chơi chết đứa trẻ không ngoan này.
Y đột nhiên thọt lưỡi vào phấn cúc, tà ác đâm vào, đầu lưỡi nóng ướt đảo quanh nội vách. Đồng thời, hoa huyệt cũng bị y dùng ngón tay thô to ngoáy vào, chỉ cách màng trinh có một phân. Hai nhục huyệt thường xuyên bị y đùa bỡn, rất nhanh rơi vào khoái cảm tê dại. Nhất là cúc huyệt phía sau, bắt đầu khao khát co rút lai, kẹp chặt đầu lưỡi của y.
“Ừ… Ừ hừ…” khoái cảm tê dại đến phệ tâm, làm Điền Vũ Mặc bắt đầu không nhịn được rên lên. Mặc dù hắn cắn chặt môi nhưng tiếng thoải mái ưm a từ lỗ mũi vẫn thoát ra ngoài.
“Con ngoan, nhanh mở mắt ra, ba ba muốn đi vào thân thể của con!” Thấy con riêng đã ướt đẫm, y vẫn còn chưa bắn bắt đầu đã nhịn không được. Toàn thân căng tràn nhục dục, trán thấm ướt một tầng mồ hôi mỏng, nhìn con riêng gầm nhẹ nói. Y muốn con riêng tận mắt nhìn thấy cảnh mình đâm vào thân thể hắn, dùng cự vật của mình chinh phục hắn.
Nghe thấy y nói muốn lập tức tiến vào, Điền Vũ Mặc bị dọa cho hoảng sợ mở mắt. Khi mở mắt ra liền thấy đại nhục bổng to lớn giương nanh múa vuốt trước mặt mình. Vốn nghĩ muốn buông tha, phó mặc số mệnh nhưng một lần nữa Điền Vũ Mặc bị dọa cho sợ đến hết hồn. Thứ đồ to như thế mà cắm vào cơ thể mình, mình không bị chơi chết thì cũng sẽ bệnh trĩ!
“Ba ba, xin đừng cắm vào…tôi…chúng ta chơi giống như lúc trước…có được không?” Tôi…tôi có thể dùng miệng giúp ông. Van xin ông ngàn vạn lần đừng dùng cái ấy cắm vào tôi….ô ô tôi sẽ chết, tôi nhất định sẽ chết! Ba ba, cầu xin ba!” Điền Vũ Mặc nắm lấy cánh tay tráng kiện của y, liều mạng cầu khẩn.
“Không được! Hôm nay ba ba nhất định phải ăn huyệt khẩu nhỏ của con. Con muốn dùng miệng giúp ba ba, ba ba sẽ cho con. Nhưng phải đợi ba ba chơi xong huyệt khẩu nhỏ của con cái đã; sau khi chơi xong nhất định sẽ cho miệng con giúp ba ba liếm sạch súng!” Y lắc đầu, hôm nay nhất định phải dùng côn thịt cắm vào huyệt khẩu nhỏ của con riêng.
“Ô ô… Ba ba, cầu xin ba đại từ đại bi mà tha cho con đi! Chỉ cần ba không cắm vào con, sau này con nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời ba. Ba muốn con làm gì, con sẽ làm theo, tuyệt đối sẽ không dám cãi lại! Ô ô ô…” Điền Vũ Mặc khóc đến sắp tắt thở
“Con là con yêu của ba ba, dĩ nhiên là phải nghe lời ba ba rồi….đó là chuyện đương nhiên! Dám dùng cái này làm điều kiện trao đổi, đúng là đứa nhỏ hư. Bây giờ để nhị thúc trừng phạt cái mông nhỏ không ngoan này!” Miếng thịt béo dâng tới tận miệng, y sao có thể bỏ qua. Y lấy một cái khăn tay trắng trong túi áo vest đặt dưới mông con riêng. Kéo hai chân ngọc vắt lên vai, đại nhục bổng cọ cọ trước phấn cúc…..sau đó dùng sức đâm một cái.
“A ──” trong hẻm vắng, một tiếng la thê lương, thảm thiết…
Trong xe, Nghiêm Ký Hạo ngày chờ đêm mong bao tháng qua rốt cuộc cũng tiến được vào thân thể ngọt ngào của Điền Vũ Mặc. Nghiêm Ký Hạo kích động không thôi, tiểu huyệt nóng ướt, chật hẹp làm y thoải mái đến mất cả lý trí đến nỗi quên mất đây là lần đầu tiên của con riêng. Vừa đâm vào là điên cuồng xâm chiếm, ra sức càn quét bên trong tiểu huyệt.
“A… Ba ba, mau dừng lại! Đau quá… A a… Ba ba, làm ơn dừng lại. Mông của tôi đau quá, mông tôi chảy máu rồi…. Ô ô ô…” Điền Vũ Mặc từ nhỏ tới lớn, chưa từng chịu qua đau đớn như thế này. Đại nhục bỗng sắp xé mông hắn thành hai nửa, tràng vách yếu ớt bị kéo căng ra sắp rách đến nơi rồi. Dòng chất lỏng nóng ướt từ ruột chảy ra ngoài, hắn biết chất lỏng kia hiển nhiên là máu…
“Con ngoan, đừng ngạc nhiên như vậy! Lần đầu tiên thì phải chảy chút máu, đây chính là lạc hồng từ tấm thân xử nam của con. Cái này đại biểu cho việc con chỉ thuộc về một mình ba. Ba ba đã sớm chuẩn bị cho con rồi đây!” Y lau nước mắt trên mặt con riêng, thế nhưng lại không dừng lại, ngược lại càng làm mãnh liệt hơn. Để dòng máu đỏ tươi thuận lợi chảy ra từ phấn cúc, rơi xuống khăn tay trắng tinh dưới mông. Thấy trên khăn tay trắng tinh rơi xuống giọt máu trinh tiết của con riêng, minh chứng cho lần đầu tiên của người yêu dấu. Nghĩ đến cuối cùng mình cũng nhận được giọt máu trinh tiết vô cùng trân quý của con yêu, y kích động vô cùng. Hạnh phúc đến nỗi muốn đem mỹ nhân dưới thân hung hăng chơi nát.
“Ngô ô… Ô ô… Ba ba, van xin ông nhanh ra ngoài đi. Tôi thật đau muốn chết…ô a….ba ba, tôi muốn chết…. Ô ô ô ô ô…” Điền Vũ Mặc đau đến toàn thân phát run, tay chân thống khổ co quắp lại, mắt trắng dã. Mặc dù thân thể của hắn liên tục bị y ra sức điều giáo nhưng hắn vẫn còn quá nhỏ. Y lại vừa dài, vừa to khủng bố như vậy. Hơn nữa, y lại không hề dịu dàng….cứ cho là đây không phải lần đầu tiên của Điền Vũ Mặc nhưng bị chơi kiểu đó thì siêu nhân sợ cũng chịu không nổi!
“Con yêu, nhìn con khóc thật đáng thương. Có phải đau lắm hay không?” Y tàn nhẫn nhìn hắn mỉm cười. Trong mắt hiện lên một tia xảo trá, không biết tên cáo già giảo hoạt này lại nảy ra ý tưởng tà ác gì nữa đây?
“Ô ô… Ba ba, thật đau quá, van ba mau đi ra đi….” Điền Vũ Mặc vội vàng gật đầu, nước mắt rơi lả chả, đôi mắt đẹp mọng nước đáng thương, buồn bã nhìn y. Y nếu tiếp tục chơi như thế nữa, hắn lập tức sẽ đi đời nhà ma. Không nghĩ đến loại quan hệ này lại đau đến như vậy, so với tay và lưỡi y hoàn toàn bất đồng.
Điền Vũ Mặc vội vàng gật đầu. Y nói: “Hôm nay tuyệt đối sẽ không buông tha cho con. Nhưng chỉ cần con van xin ba ba, ba ba sẽ không làm con đau như thế nữa. Ngược lại ba ba còn có thể khiến con thật thoải mái, so với làm thần tiên còn sướng hơn!” Y cười giảo hoạt, giống như sói già đang lừa gạt một chú cừu non. Súng dưới bụng mạnh mẽ đâm vào, cố ý dùng sức thúc vào còn hơn hồi nãy, làm con riêng chảy máu càng nhiều hơn….nhuộm đỏ cả chiếc khăn tay trắng.
“Ô…tôi cầu ông…van xin ông…nhẹ một chút…cầu ông nhẹ một chút. Nếu còn như vậy nữa, tôi nhất định sẽ bị ông làm cho chết khô…” Điền Vũ Mặc tái mét, đau đến nói không ra lời. Căn bản không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể cầu khẩn y.
“Tôi là ai?” Lực đạo nhẹ lại một chút, cũng không hung ác, mãnh liệt như vừa rồi.
“Ngô… Ô…Ông là ba ba của tôi….” Điền Vũ Mặc đau đến nỗi xiết chặt vai của cha kế, sắp đến cực hạn rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi.
“Còn gì nữa không?” y đối với câu trả lời này coi như hài lòng, nhưng ngay sau đó lại hỏi tiếp.
“Còn có…” Điền Vũ Mặc ngẩn người nhìn y, trừ việc y là ba hắn ra, hắn không nghĩ ra y còn thân phận nào khác.
“Tôi không chỉ là ba ba của em, tôi còn là lão công của em, là người đàn ông duy nhất của em!” Y nhìn vẻ mặt đáng thương đầy nước mắt của con riêng, kích động nói.
“Không…” Điền Vũ Mặc lắc đầu.
“Không cho phép nói không! Nhanh một chút kêu ba ba là lão công, chỉ cần em chịu gọi, làm ba ba vui vẻ, ba ba sẽ để nhị thúc hảo hảo hầu hạ em. Không bao giờ….để em đau nữa! Nếu không, ba ba sẽ để nhị thúc chơi nát huyệt khẩu của em, chơi chết em trên xe sau đó ném thi thể lõa lồ của em xuống đường. Để mọi người nhìn thấy thân thể dị dạng, *** đãng của em. Em còn có thể bị mấy nhà khoa học bắt đi giải phẩu, giống như giải phẩu một con ếch!” Y bá đạo nắm lấy cằm của hắn, dã man ra lệnh. Giọng nói tà ác giống như truyền đến từ địa ngục.
“… Lão… Lão công… Ô ô ô…” Đối mặt với sự uy hiếp kinh khủng như thế, Điền Vũ Mặc chỉ còn nước thẹn thùng nhỏ giọng kêu. Hận không thể lập tức chết đi, nhưng y sẽ không để cho hắn chết. Sẽ làm cho hắn so với cái chết còn thống khổ hơn.
“Lão bà ngoan! Đừng khóc nữa, yên tâm, ba ba sẽ hảo hảo yêu con. Ba ba đảm bảo cả đời này con cũng không thể rời bỏ được côn thịt của ba ba. Ngày ngày đều muốn được côn thịt của ba ba chơi, vừa nhìn thấy tiểu huynh đệ của ba ba thì cái lỗ nhỏ *** đãng này sẽ lập tức ướt nhẹp. Chủ động cởi đồ van xin ba ba chơi chết con!” Y như muốn chứng minh lời mình nói là sự thật, giảm dần tốc độ nhưng không phải là rất chậm. Bắt đầu cẩn thận tìm kiếm thăm dò nơi tuyến tiền liệt nhạy cảm làm con riêng điên cuồng. Vận khí của y vô cùng tốt, y rất nhanh liền tìm thấy mục tiêu. Khi đại nhục bổng tiến sâu hơn một chút, cái mông Điền Vũ Mặc liền trở nên run rẩy. Ánh mắt y sáng lên, chính là chỗ đó!
“Bảo bối, ba ba sẽ làm con lên thiên đường!” Y tập trung tất cả hỏa lực, bắt đầu toàn lực chạy nước rút.
“A a a ── ”