Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại

Chương 4: Chương 4: Chương 4: Nguy hiểm gặp phải gấu




Hàn Lạc Tuyển cho là Lâm Thư đang trêu đùa nói sang chuyện khác, khinh thường hừ lạnh, nói: “Nếu như ngươi không thành thật, hôm nay bản công tử sẽ làm thịt ngươi!”

Thấy Hàn Lạc Tuyển không tin, trong lòng Lâm Thư hết sức khẩn trương, vẻ mặt hốt hoảng, liều mạng nói: “Ta không lừa huynh! Thật sự có gấu đó! Còn có rất nhiều nữa! Không tin huynh quay đầu lại nhìn xem!”

Nha đầu này đúng là không trung thực, ai cũng biết gấu ưa thích độc lai độc vãng, tại sao có thể có một đám gấu tập trung một chỗ chứ! Cười lạnh một tiếng, Hàn Lạc Tuyển cũng không quay đầu, còn nói: “Chỉ là vài con gấu hoang thôi, có gì đáng sợ đâu! Nếu như ngươi không nói sự thật, bản công tử liền ném ngươi xuống bầy gấu, cho bọn nó no bụng đấy.”

Nhìn Hàn Lạc Tuyển không giống như đang nói đùa, Lâm Thư tin tưởng hắn thật sự làm được. Vì mạng nhỏ, Lâm Thư liền đá văng Hàn Lạc Tuyển, xoay người chạy trốn nhanh như thỏ. Vừa chạy, trong lòng Lâm Thư vừa thầm an ủi mình: Hàn Lạc Tuyển giỏi võ như vậy, thừa sức đối phó với đám gấu hoang này!

Hàn Lạc Tuyển không đề phòng bị Lâm Thư đá một cái, đau đến té xuống đất. Che cái bụng đau, Hàn Lạc Tuyển thầm mắng Lâm Thư trong lòng. Nha đầu chết tiệt, hơi sức quá lớn đi! Muốn đá chết hắn sao!

Còn chưa đợi Hàn Lạc Tuyển hồi hồn từ trong đau đớn, bỗng dưng, hắn cảm thấy sau lưng có gì đó sai sai. Sao lại có tiếng xoạt xoạt nhỉ? Cảnh giác quay đầu lại, Hàn Lạc Tuyển liền ngây ngẩn cả người. Rất nhiều gấu! Một con, hai con, ba con, bốn con, năm, sáu, bảy, tám con còn chưa hết! Quay đầu lại đã không thấy bóng dáng Lâm Thư đâu.

Thấy sự thật, Hàn Lạc Tuyển cũng tin tưởng Lâm Thư không nói dối, cũng mặc kệ bụng đau đớn, lập tức đứng dậy co cẳng chạy. Vừa chạy vừa điên cuồng mắng Lâm Thư ở trong lòng. Nha đầu chết tiệt kia chẳng nói rõ ràng gì cả, còn bỏ lại hắn để chạy trốn nữa!

Mà lúc này, Lâm Thư đã tìm được một gốc cây vừa to vừa khỏe còn cao vút, đang liều mạng bò lên. Nghe thấy phía sau truyền đến tiếng động ầm ầm, cũng không dám quay đầu lại nhìn, mà càng bò nhanh lên trên. Trong lòng luôn lẩm bẩm: Hàn Lạc Tuyển, huynh phải cố gắng lên, ta tin tưởng huynh lợi hại nhất! Nhất định có thể đánh cho bầy gấu kia răng văng đầy đất!

Đợi Lâm Thư bò đến chỗ cao nhất, xác nhận độ cao này sẽ rất an toàn, mới dám nhìn về phía Hàn Lạc Tuyển ở phía xa, vừa nhìn liền ngu người.

Dựa theo sự tiến triển của tình hình, không phải là đám gấu kia bị Hàn Lạc Tuyển đánh ngã trên mặt đất rồi sao? Sao hình ảnh lúc này lại quỷ dị như thế: Hàn Lạc Tuyển đang chật vật, ra sức trốn chạy, bỏ lại đám gấu đang theo sát phía sau!

Thấy Lâm Thư đã bò lên cây đại thụ cao rồi theo dõi hắn, Hàn Lạc Tuyển cho là Lâm Thư đang muốn xem kịch vui, trong lòng hắn thầm nghĩ: Bản công tử không dễ chịu, ngươi cũng đừng mong sống tốt! Sau đó, Hàn Lạc Tuyển liền chạy nhanh về phía Lâm Thư.

Đợi Lâm Thư hồi thần liền nhìn thấy Hàn Lạc Tuyển đang vọt về phía nàng, trèo hai ba lần liền đến cành cây, đi tới bên người nàng.

“Hàn Lạc Tuyển, làm sao huynh lại lên đây?-=ll;llleequyydo...on,,,--=Không phải huynh có võ công cao cường sao? Lúc này, huynh phải trừng trị bọn gấu kia mới đúng chứ!” Lâm Thư còn chưa thoát khỏi cảnh tượng quỷ dị vừa rồi, nhìn thấy Hàn Lạc Tuyển leo lên, chỉ biết ngây ngốc nói ra suy nghĩ trong lòng.

Nghe vậy, Hàn Lạc Tuyển hung dữ trợn mắt trừng Lâm Thư một cái, cắn răng nghiến lợi nói: “Bản công tử là võ nghệ cao cường, nhưng đôi tay không địch lại bầy gấu. Chi bằng ngươi đi xuống dụ chúng rời đi, bản công tử sẽ đối phó từng con một nhé?”

Nghe thấy Hàn Lạc Tuyển kêu nàng xuống chịu chết, Lâm Thư nhanh chóng lắc đầu, đanh mặt cười nói: “Không phải chính huynh đã nói, đó chỉ là vài con gấu hoang, không tính là gì sao? Ta thấy huynh không thèm để bọn chúng vào mắt, còn tưởng rằng bầy gấu đó không là gì đối với huynh.”

Nha đầu này còn dám nhắc tới chuyện đó! Nếu như nàng nói rõ ràng với hắn, hắn đã không bị bọn gấu hoang đuổi giết chật vật như vậy. Lạnh lùng liếc Lâm Thư một cái, Hàn Lạc Tuyển lạnh lẽo nói: “Bọn nó đã bắt đầu leo lên cây rồi.”

Nghe nói, Lâm Thư sửng sốt một chút, mới cúi đầu nhìn xuống. Đồng nhất nhìn, khiến lâm thư kinh hô: “Bọn này gấu cư nhiên bò lên rồi ! Làm thế nào!” Xong rồi, nàng vừa mới Trùng sinh, chưa từng thấy người thân, còn chưa có vạch trần Lâm Thiến lòng dạ ác độc thủ lạt, lâm Thư Khả không muốn trở thành bọn này gấu no bụng bữa ăn tối.

“Câm miệng! Ầm ỹ chết được!” Mắng Lâm Thư ầm ỹ, Hàn Lạc Tuyển cũng không thể bình tĩnh, nghĩ cách đối phó được.

Trước mắt phải dựa vào Hàn Lạc Tuyển nên nàng không dám phản kháng hắn, chỉ sợ chọc giận hắn, hắn sẽ thẳng tay ném nàng xuống cho gấu ăn. Dựa theo hiểu biết của nàng về Hàn Lạc Tuyển từ kiếp trước, Lâm Thư tin rằng chọc giận Hàn Lạc Tuyển thì hắn sẽ làm thật đấy.

Thấy Lâm Thư rất thành thực, Hàn Lạc Tuyển cũng bắt đầu nghĩ cách. Quét mắt nhìn chung quanh một vòng, lại nhìn bầy gấu hoang đang ra sức bò lên trên, Hàn Lạc Tuyển tỉnh táo mở miệng: “Muốn sống, chúng ta phải tách ra. Ngươi bò qua ngọn cây bên cạnh đi, phân tán sự chú ý của nó. Chờ gấu leo lên cây rồi, ngươi dùng thanh đoản đao này đối phó với chúng. Nhớ kỹ, lỗ mũi chính là nhược điểm của gấu, phải đặc biệt đánh vào lỗ mũi nó. Những con gấu này quá lớn, hành động không nhanh nhẹn, chỉ cần đâm bị thương cái mũi của nó thì chúng bị đau sẽ té xuống.” Nói xong, Hàn Lạc Tuyển rút một thanh đoản đao từ trong giày ra đưa cho Lâm Thư.

Nhận ra thanh đoản đao này là cái nàng dùng để uy hiếp Triệu Á Thanh trên triều đình vào kiếp trước, Lâm Thư có chút hoảng hốt. Nàng nghĩ mãi không ra, đời trước sao thanh đao này lại ở trong tay nàng, thậm chí không biết nó vốn của Hàn Lạc Tuyển.

Thấy Lâm Thư không nhận, mà đang mất hồn, Hàn Lạc Tuyển không có chút thương hương tiếc ngọc nào, gõ đầu nàng một cái, lạnh mặt nói: “Muốn sống, ngươi nhất định phải cầm đao đối phó với chúng. Ta sẽ không bảo vệ ngươi, chỉ có ngươi mới bảo vệ được mình.

Vẻ mặt Lâm Thư phức tạp nhận lấy đoản đao, liếc nhìn Hàn Lạc Tuyển đang rất lạnh lùng, không nói một lời bò sang phía bên cạnh cành cây. Đúng vậy, bây giờ nàng vẫn là một người xa lạ với Hàn Lạc Tuyển, đối với người xa lạ, đừng hy vọng Hàn Lạc Tuyển sẽ ra tay cứu giúp. Cho nên, đúng như Hàn Lạc Tuyển nói, trước mắt chỉ có thể dựa vào chính nàng, muốn sống, phải kiên cường!

Nhìn Lâm Thư rời đi, trong lòng Hàn Lạc Tuyển nổi lên một chút khác thường, chỉ là chút khác thường đó đã biến mất ngay khi bầy gấu đến. --lll;;lleelllqquyyyd,,onnn,,,nnn-=- Lấy ra một thanh đoản đao từ trong chiếc giày khác, Hàn Lạc Tuyển nhẫn tâm đâm vào lỗ mũi gấu, tiếp theo, nhanh chóng rút đoản đao ra, đạp con gấu cồng kềnh kia xuống. Liên tục giết mấy con gấu, Hàn Lạc Tuyển đã rảnh rỗi, liền nhiền về phía Lâm Thư.

Chỉ thấy vẻ mặt Lâm Thư rất cảnh giác, nghiêm túc học thủ đoạn của hắn, đối phó với những con gấu đang tiền về phía nàng. Hai ba con gấu bị Lâm Thư đâm vào mũi, bị đạp văng khỏi cây. Mà dưới tàng cây, mấy con đang bò lên, thấy tình huống không đúng liền bỏ qua chuyện tấn công, đổi thành đi quanh cây của Lâm Thư và Hàn Lạc Tuyển, không biết chúng đang nghĩ gì nữa.

Nhìn tình huống, Hàn Lạc Tuyển cũng lâm vào trầm tư, suy nghĩ biện pháp đối phó với bọn gấu này.

Lâm Thư hơi gấp gáp, nhìn dáng vẻ của đám gấu này là không định buông tha rồi, tiếp tục như vậy là không được, không sợ gấu đối phó, chỉ sợ gấu nhớ thương.

“Hàn Lạc Tuyển, phía dưới còn bốn con gấu không bị thương, huynh xuống đối phó với chúng đi! Thân thủ huynh tốt như vậy, có bốn con gấu, chắc không có vấn đề đâu!” Lâm Thư bày ra vẻ mặt ‘Ta tin tưởng huynh có thể làm được’ nhìn Hàn Lạc Tuyển, hết sức khẳng định nói.

Cô nương à, ngươi cũng quá coi trọng bản công tử rồi! Giật giật khóe miệng, Hàn Lạc Tuyển cúi đầu quan sát đám gấu hoang ở dưới tàng cây. Đúng như Lâm Thư nói, ngoại trừ những con gấu bị bọn họ đâm bị thương, chỉ còn bốn con gấu không tổn hao chút nào. Chỉ là, bốn con đó còn to hơn cả những con mà bọn họ vừa đâm bị thương, lớn không chỉ hơn một lần đâu! Khóe miệng giật giật lần nữa, vẻ mặt Hàn Lạc Tuyển rất phức tạp nhìn về phía Lâm Thư. Nha đầu này lấy lòng tin từ đâu vậy, cứ như vậy mà tin tưởng hắn có thể đối phó tốt với bốn con gấu to đùng này sao? Hàn Lạc Tuyển ước lượng một chút, hắn chỉ đối phó được khoảng hai con thôi.

Thấy Lâm Thư tin tưởng hắn như vậy, Hàn Lạc Tuyển không chút khách khí nói thật: “Bốn con phía dưới, bản công tử chỉ có thể đối phó hai con thôi.”

Hàn Lạc Tuyển lại một lần nữa khiến Lâm Thư thay đổi cách nhìn với hắn, tỉnh táo lại, Lâm Thư nhíu mày quan sát Hàn Lạc Tuyển. Suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, bây giờ Hàn Lạc Tuyển còn chưa phải là Hàn Lạc Tuyển có võ công cao cường, võ nghệ tinh thâm của sau này.----lllqqđ,,ô,,-=- Chỉ trách nàng, luôn làm theo bản năng, cứ nhìn người thiếu niên ở trước mắt này thành Hàn Lạc Tuyển mà nàng đã quen trong kiếp trước.

Thở dài, Lâm Thư hỏi: “Vậy hai con khác thì phải làm thế nào?”

“Ta thấy sức ngươi khá lớn, vậy giao hai con đó cho ngươi đi!” Hàn Lạc Tuyển nói những lời này rất tùy ý như kiểu ‘bọn chúng thú vị đó, thưởng cho ngươi đi’.

Hàn Lạc Tuyển cũng không nói đùa, mới vừa rồi bị Lâm Thư tát, đến tận bây giờ nửa gương mặt vẫn tê dại lắm. Hàn Lạc Tuyển có hơi lo lắng mặt của hắn bị đánh lệch đi, nếu như trở về mà mẫu phi không nhận ra hắn, vậy phải làm sao! Nghĩ nghĩ, Hàn Lạc Tuyển không khỏi vươn tay nhẹ nhàng sờ soạng mặt hắn, kiểm tra xem còn cân xứng hay không.

Thấy Hàn Lạc Tuyển sờ sờ mặt, Lâm Thư cho là hắn đang ám chỉ chuyện lúc trước nàng gây ra. Lâm Thư có chút xấu hổ, hơi sợ Hàn Lạc Tuyển sẽ ghi hận nàng chỉ vì một cái tát kia. Ngẫm lại, cuối cùng Lâm Thư cũng gật đầu, nghiêm túc nói: “Được rồi, vậy giao cho ta hai con đi!”

Lâm Thư hoàn toàn không cậy mạnh. Bởi vì nàng sinh non, thuở nhỏ thân thể suy nhược, phủ Định Quốc công hết sức chú ý đến thân thể nàng. Từ nhỏ Lâm Thư đã uống sữa hổ mà lớn lên, tắm trong những dược liệu tốt nhất, ăn uống đều là những món dân dã hiếm thấy. Các trưởng bối trong phủ Định Quốc công vẫn chưa yên tâm, lại tìm cho Lâm Thư một sư phụ có võ nghệ cao cường. Trưởng thành trong hoàn cảnh như thế, thân thể Lâm Thư đã hết sức rắn chắc, hơi sức cũng vô cùng kinh người. Nếu không phải sau này đi theo Triệu Á Thanh cặn bã kia, thân thể Lâm Thư sẽ không bị chà đạp đến suy yếu như vậy.

Hàn Lạc Tuyển nghe được, thấy Lâm Thư đồng ý sảng khoái như vậy, liền nheo mắt quan sát nàng một lượt từ trên xuống dưới. Chẳng lẽ nha đầu này biết võ công sao? Hàn Lạc Tuyển chưa bao giờ là người biết thương hương tiếc ngọc, thấy Lâm Thư đồng ý, cũng đồng ý, nói: “Vậy mỗi người chúng ta đều tự đối phó với hai con gấu đang vây quanh dưới tàng cây đi!”

Lâm Thư vẫn luôn biết rằng Hàn Lạc Tuyển không phải là một nam nhân biết thương hương tiếc ngọc, hắn chưa từng coi trọng nữ nhân. Nếu như hắn đối xử tốt với một cô nương nào đó thì nàng ấy chắc chắn có một địa vị nhất định trong lòng hắn. Lắc đầu một cái, xem ra nàng vẫn phải dựa vào chính mình thôi, nắm chặt đoản đao, Lâm Thư từ từ bò xuống dưới tán cây.

Thấy Lâm Thư không trách mắng hắn vô tình giống như những cô nương nhỏ nhắn, yếu đuối khác, mà chỉ cầm vũ khí, không nói hai lời liền bò xuống, Hàn Lạc Tuyển hơi nhướn mày, cũng leo xuống theo.

Spoil: chương sau nữ chính oánh nhau với gấu, sẽ vô cùng đặc sắc.....kkk!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.