Mặc dù trời đã sáng trưng, nhưng vẫn rất mông lung, làm cho trái tim loạn như ma của Lâm Thư càng thêm khó chịu. Sáng sớm rừng núi kết sương, đêm qua tuyết rơi dày, bao trùm hết mọi thứ có thể trùm. Lâm Thư chạy đến thở hồng hộc, khí nóng như khói trắng thoát ra từ miệng và mũi, phút chốc liền tan thành mây khói.
Chạy đến giữa sườn núi, nàng dừng lại nghỉ ngơi chốc lát. Cả đêm không ngủ, Lâm Thư lại chưa ăn gì đã bị Lâm Sóc thúc giục trở về phủ. Tình thần nàng kém, hơi sức cũng giảm đi hơn nửa, mệt mỏi núp ở dưới một thân cây, ôm thân cây nghỉ ngơi.
Đột nhiên, Lâm Thư nghe được một tiếng động ở gần đó, lập tức cảnh giác lên, trốn phía sau cây khô. Cũng may cây này đủ lớn, có thể hoàn toàn che lấp đi cơ thể nàng. Lâm Thư vểnh tai, tim đập bịch bịch.
“Đáng chết, thật là xui xẻo! Đừng để cho lão tử biết được kẻ ngu xuẩn nào ngầm hại ta, nếu không lão tử giết chết ngươi!” Một tiếng mắng thô lỗ xuyên qua cành khô, tuyết trắng rào rào rơi xuống, truyền vào tai Lâm Thư.
Giọng nói này, ngôn từ này, ở Đại Chu trừ Triệu Á Thanh ra, nàng không thể nghĩ ra ai khác. Vi sao Triệu Á Thanh lại xuất hiện ở đây! Da đầu nàng lập tức tê dại, từ lúc sống lại nàng vẫn chưa chuẩn bị tốt để đối mặt với hắn ta, chỉ muốn ở sau lưng đối phó, chỉnh chết hắn ta. Nhưng bây giờ, lại để nàng và hắn ta chạm mặt rồi! Đây là tình huống gì!
Lâm Thư run rẩy cả người, không biết là bị đông cứng, hay là bởi vì Triệu Á Thanh xuất hiện.
“Kẻ nào! Kẻ nào! Đi ra cho ta!” Triệu Á Thanh thính tai, nghe được phía sau cây đại thụ có động tĩnh, trong lòng nổi lên cảnh giác, trên mặt lướt qua vẻ ngoan độc.
Bị hắn ta phát hiện, Lâm Thư dứt khoát cắn răng một cái, chân lướt như bay, nhanh nhẹn như tia chớp, nhanh chân bỏ chạy .
Nhìn người chạy, Triệu Á Thanh ngây ngẩn một lúc, mới phản ứng kịp, vội đuổi theo.
Hắn ta không ngờ ở trên tuyết mà người kia còn có thể chạy nhanh như vậy. Mắt thấy khoảng cách giữa hai người càng kéo càng lớn, Triệu Á Thanh nắm một vốc tuyết trên đất, tùy tiện dùng sức vo thành một cục, ném về phía Lâm Thư. Ném năm, sáu cục tuyết, cuối cùng mới đánh ngã người kia. Hắn ta nhân cơ hội đuổi theo, dùng thân mình ngăn chặn Lâm Thư, túm lấy ống tay áo của nàng, sắc mặt hung ác nói: “Chạy à! Sao không chạy nữa!”
“Ngươi khốn kiếp! Buông ta ra!” Bởi vì tay phải còn vác gói đồ, nàng cũng ăn vận y phục dày cộm nên động tác mất linh hoạt. Liều mạng muốn tránh thoát sự áp chế của Triệu Á Thanh, lại càng bị hắn ta đè chặt. Lâm Thư tức giận đến hai mắt bốc hỏa, oán hận trừng Triệu Á Thanh, bộ dạng đó như hận không giết chết được hắn ta mới bằng lòng cam tâm.
Triệu Á Thanh cảm thấy kỳ quái, nếu không phải trong lòng người này có quỷ thì chạy cái gì? Còn nữa, vì sao người này lại phản ứng lớn như vậy? Triệu Á Thanh thấy được hận ý nồng đậm từ trong mắt Lâm Thư, trong lòng càng thêm kỳ quái.
Người này nhất định biết hắn ta! Nhưng tại sao lại hận hắn ta?
Tay túm lấy cổ áo Lâm Thư siết chặt lại, bây giờ Triệu Á Thanh mới phát hiện ra nàng không có hầu kết! -=--ll..,,q..,..qq..do,,,..n...-=--= Giống như muốn xác định, hắn ta liền luôn bàn tay lạnh như băng vào trong cổ áo Lâm Thư, nghiêm túc sờ soạng mấy lần. Lúc này mới xác định người phía dưới là một cô nương!
Nơi này là địa bàn của học viện Thánh Tài, sao có nữ tử xuất hiện chứ? Hơn nữa còn giả trang thành nam nhi? Chẳng lẽ nàng từ học viện chạy đến sao?
Nghĩ đến đây, Triệu Á Thanh càng thêm tràn đầy nghi ngờ đối với Lâm Thư, mở miệng hỏi: “Rốt cuộc ngươi là người phương nào? Vì sao vừa thấy ta liền bỏ chạy, ngươi biết ta sao!” Triệu Á Thanh nói hết sức khẳng định, nói xong liền hung ác nhìn chằm chằm Lâm Thư.
“Ngươi khốn kiếp! Buông ta ra!” Nàng vẫn nói câu đó, vẫn đang không ngừng giãy giụa.
Thấy dáng vẻ điên điên khùng khùng của nàng, hắn ta cảm thấy trong lúc nhất thời không thể moi ra được gì từ miệng nàng. Nghĩ là, dứt khoát đánh ngất xỉu người này, mang đi trước rồi tra hỏi kỹ một phen.
Ai ngờ, hắn ta vừa nhấc Lâm Thư lên, định đưa tay ra sau đầu nàng đánh ngất nàng, lại bị Lâm Thư đạp trúng một cước. Lâm Thư không chút nghĩ ngợi, xông thẳng tới đấm đá Triệu Á Thanh đang không kịp phản ứng một trận.
Triệu Á Thanh bị đánh đang ân cần hỏi thăm tổ tông của Lâm Thư mấy lần ở trong lòng. Hắn ta còn chưa từng gặp một nữ nhân nào có hơi sức lớn như vậy, một quả đấm có thể đánh cho hắn ta tê dại. Ở đâu ra nữ nhân điên này, quá đáng sợ! Triệu Á Thanh cảm thấy người này còn đánh tiếp nữa thì hắn ta sắp chết rồi. Không biết chết một lần nữa còn có thể xuyên qua nữa không. . . . . .
Cho đến lúc Lâm Thư đánh mệt, thần chí mới chậm rãi khôi phục. Nhìn Triệu Á Thanh bị nàng đánh đến máu đầy mặt đã choáng váng ngất đi ở dưới chân, đầu tiên trong lòng nàng là một sự sảng khoái, sau đó lại lo lắng. Nhìn lỗ mũi hắn ta còn thở ra khí nóng, còn chưa có chết, liền thở phào nhẹ nhõm.
Đầu óc tỉnh táo thì tâm trạng lại hoang mang, nàng nhất thời không biết nên xử trí hắn ta như thế nào. Mặc dù không hiểu vì sao Triệu Á Thanh đột nhiên xuất hiện trong núi của học viện Thánh Tài, nhưng nàng cảm thấy hắn ta tới đây nhất định không có chuyện gì tốt. Nghĩ đến Hàn Lạc Tuyển từng nói đã phái người theo dõi Triệu Á Thanh, Lâm Thư liền thử lớn tiếng kêu mấy câu. Trong núi rừng yên tĩnh phủ đầy tuyết trắng, đáp lại chỉ có tiếng vang của nàng.
Xem ra người của Hàn Lạc Tuyển lại bị Triệu Á Thanh bỏ rơi rồi, trong lòng nàng đầy phiền não. Khổ cực suy nghĩ một phen, nhớ tới phía sau núi có một sơn động, nàng định kéo hắn ta vứt vào đó. Sau đó xoay người trở lại trong học viện, nói cho Hàn Lạc Tuyển, để hắn xử trí Triệu Á Thanh.
Lâm Thư chạy về đến học viện lúc còn chưa tan học, chỉ có thể ngồi ở bên ngoài phòng khổ sở chờ đợi. Đợi nửa canh giờ, rốt cuộc cũng thấy phu tử đi ra ngoài. Nàng liền chạy ngay vào, chạy về phía chỗ ngồi của Hàn Lạc Tuyển. Nàng mặc kệ ánh mắt của mọi người, chạy đến bên cạnh hắn, túm tay hắn, vội nói: “Đi theo ta! Ta có việc muốn nói với huynh!”
Đỗ Du vừa nhìn thấy Lâm Thư liền vui vẻ, nhớ tới cơn tức trước khi vào học, âm dương quái khí (gian tà, u ám) mở miệng: “À! Đây không phải là người tình của Hàn thế tử của chúng ta sao!”
Lâm Thư không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe gã nói xong, khó hiểu nhíu mày. Lười so đo với gã, nàng kéo Hàn Lạc Tuyển muốn đi, lại bị Đỗ Du chặn đường. Trong lòng nàng khó chịu, trợn mắt nhìn gã, nói: “Nếu như Đỗ công tử không có việc gì, tiểu nhân và Hàn thế tử còn có việc quan trọng muốn làm.”
“Chuyện quan trọng à! Ta biết, ta biết!” Đỗ Du cười đến vô cùng bỉ ổi.
Nụ cười của gã khiến nàng thấy ghê tởm, cũng nhìn thấu người này đang cố ý gây rối. Quay đầu nhìn về phía Hàn Lạc Tuyển, muốn hắn nghĩ cách giải quyết. Nào ngờ, hắn lại giật tay ra, gương mặt lạnh nhạt._.,.,,___£;;;ê...,..q.,,,,u....y,,,,D,,,o....n....===- Lâm Thư sửng sốt một chút, cảm thấy vô cùng bất thường. Chẳng lẽ hắn vì chuyện hôm qua mà trong lòng xa cách nàng sao?
“Huynh làm sao vậy? Có chuyện gì chúng ta nói sau đi, bây giờ ta thật sự có chuyện quan trọng muốn tìm huynh!” Giữa hai đầu mày của nàng đầy sự lo lắng. Vốn là trên mặt cũng hơi tiều tụy, bây giờ còn thêm vài phần gấp gáp, nhìn qua hết sức đáng thương.
Nói trong lòng không kỳ quái, đó là giả, Hàn Lạc Tuyển khó chịu suốt đêm, còn chưa nghĩ ra phải đối mặt với nàng thế nào, nàng lại xuất hiện ở trước mặt hắn. Hơn nữa, còn trong lúc lời đồn nổi lên bốn phía, dưới con mắt mọi người, lôi kéo hắn, khiến trong lòng hán càng mâu thuẫn không nói nên lời.
Nhìn thấy tất cả, Lâm Sóc liền đen mặt, trên mặt đều là khói mù, cắn răng nói với Lâm Thư: “Tiểu Thư! Vì sao không nghe lời ta nói! Ta kêu ngươi làm cái gì, ngươi đều coi như gió thổi bên tai đúng không!”
Thấy dáng vẻ đó của đại ca, trong lòng nàng càng khó hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà nàng không biết chứ? Vì sao mọi người đều kỳ quái nhìn nàng?
Hàn Lạc Tuyển lạnh nhạt với mình thì nàng còn hiểu được. Nhưng vì sao đại ca lại có vẻ tức giận, đang giận nàng sao?
Lâm Thư mờ mịt, ngây ngốc nhìn Lâm Sóc, hỏi: “Sao vậy?”
Lâm Sóc thật hối hận vì trước kia quá cưng chiều muội muội, không có nghiêm nghị dạy bảo. Nhìn trên mặt mọi người đều là vẻ xem kịch vui, nhiều chuyện, lại thấy dáng vẻ bỉ ổi khiến người ta chán ghét của Đỗ Du, hắn giận đến đau đầu. Muội muội hắn quá ngốc!
“A ~ xem ra ngươi còn không biết rồi! Ngươi quyến rũ Hàn Lạc Tuyển, mọi người đều biết chuyện hai người đoạn tụ mà!” Đỗ Du ‘tốt bụng’ nhắc nhở.
“Đoạn tụ? Cái gì đoạn tụ? Ta và Hàn Lạc Tuyển à? Chúng ta không có mà! Có phải nhầm lẫn gì không?” Lâm Thư lắc đầu, phản bác.
“Hứ ~ Giả vờ giống đấy! Không phải ngươi dựa vào dáng vẻ vô tội này quyến rũ Hàn Lạc Tuyển đó chứ?” Đỗ Du đúng là có thể nói ra nhiều điều xấu xa. Trước đó khiến gã khó chịu, bây giờ các ngươi cũng đừng nghĩ tốt hơn!
Thấy Hàn Lạc Tuyển vẫn thờ ơ, lạnh nhạt, Lâm Sóc thật sự không nhịn được. Từ trên bàn bên cạnh lấy một cái nghiên mực ném vào Đỗ Du. Phản ứng của hắn khiến mọi người không kịp chuẩn bị, động tác rất nhanh, khiến Đỗ Du hết đường trốn tránh. Nghiên mực đập lên người gã, chuẩn xác vào nơi nào đó dưới bụng gã, gã đau đến mức lập tức hét thảm.
“A......” Tiếng kêu thảm thiết phát ra từ miệng Đỗ Du. Nghe thôi cũng làm cho mọi người run lên, giống như cũng cảm nhận được loại đau nhức ấy.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn, ánh mắt nhìn về phía Lâm Sóc càng trở nên sợ hãi. Không ngờ bình thường Lâm thế tử điềm đạm như vậy, lại là một nhân vật hung ác! Trong lòng thầm nói về sau ngàn vạn lần đừng trêu chọc Lâm Sóc.
Hàn Lạc Tuyển không ngờ Lâm Sóc lại thiếu kiên nhẫn như vậy, nhíu mày một cái rồi giãn ra, mắt lạnh quét qua mọi người, cuối cùng cũng mở miệng: “Đỗ Du huynh bất cẩn, chơi nghiên mực, chơi hỏng cả người. Các ngươi thấy rõ chưa?”
Uy hiếp! Lần đầu tiên mọi người từ trong miệng Hàn Lạc Tuyển nghe được kiểu uy hiếp này, nhìn nhau mấy lần, trao đổi suy nghĩ bằng ánh mắt.
Hoàng Hữu Tài lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí kỳ quái này. Thấy Đỗ Du bị Lâm Sóc đả thương, trong lòng sảng khoái vô cùng, rốt cuộc đã có người thay hắn ta giải quyết oán khí nghẹn ở trong lòng trong một thời gian dài.—===£,,,,€....Qu¥...//.D0Ŋ,,..♫♥♫...><><♥&&**&♪ Thấy Đỗ Du đau đớn, Hoàng Hữu Tài chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhàng khoan khoái, thích vô cùng. Nghe Hàn Lạc Tuyển nói lập tức chân chó gật đầu: “Đúng vậy! Ta tận mắt nhìn thấy, là Đỗ Du tự chơi nghiên mực, chơi đến hỏng người! Các ngươi cảm thấy thế nào?”
Thấy có người đưa ra lựa chọn trước, mọi người đều thức thời gật đầu. Vì một Hầu tước mà đắc tội với Dịch Vương phủ và phủ Định Quốc Công, thật sự không đáng giá.
Hàn Lạc Tuyển hài lòng, cúi đầu nói với Lâm Thư: “Có chuyện gì thì đi ra ngoài bàn lại.” Dứt lời, liền đi thẳng ra khỏi phòng học.
Liếc đại ca mình một cái, Lâm Thư cứng đầu đi theo phía sau Hàn Lạc Tuyển ra ngoài.
Chọc Lâm Sóc giận đến phổi muốn nổ tung, thật muốn hung hăng phạt Lâm Thư một chút! Nha đầu đáng ghét, không biết sống chết! Tốt lắm, liền sẹo quên đau, nhớ ăn mà không nhớ đánh!