Trong lòng giãy giụa hồi lâu, Lâm Thư vẫn kể lại thích đáng chuyện của mình và Triệu Á Thanh cho Hàn Lạc Tuyển nghe.
Mặc dù Lâm Thư nói ngắn gọn nhưng hắn vẫn đoán được những ký ức chung sống ngọt ngào giữa nàng và Triệu Á Thanh. Trong lòng nổi lên bất mãn nồng đậm, Hàn Lạc Tuyển cảm thấy cực kỳ buồn phiền, khó chịu vô cùng. Vẻ mặt không thể khống chế, sắc mặt dần dần trở nên khó coi.
Lâm Thư nói xong, chú ý tới vẻ mặt là lạ của Hàn Lạc Tuyển, nghi ngờ hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
“Không sao!” Cắn răng khạc ra hai chữ này, Hàn Lạc Tuyển chợt đứng dậy, chống tay lên bàn, thân thể nghiêng về phía Lâm Thư, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nàng, nói: “Tất cả ký ức giữa nàng và Triệu Á Thanh đều không tồn tại! Sau khi trở về từ Nhạc Châu, nàng liền giả nam chạy đến học viện Thánh Tài, quấn lấy ta!”
Lâm Thư không thích hắn tựa sát vào mình, hắn thở ra khí nóng đều phả lên mặt nàng, khiến nàng có chút xấu hổ. Nghe Hàn Lạc Tuyển nói, nàng đột nhiên đứng dậy, phủ nhận: “Không thể nào! Sao ta có thể chạy đến học viện Thánh Tài quấn lấy ngươi chứ! Hàn Lạc Tuyển, có phải đầu óc ngươi bị bệnh rồi không! Muốn nữ nhân đến điên rồi hả! Bảo Dịch Vương phi tìm nữ nhân quấn lấy ngươi đi!” Đầu óc nàng vô cùng hỗn loạn, có chút tức giận hắn. Nàng không muốn ở chung với tên này, nói xong, liền xoay người muốn đi.
Nhìn ra Lâm Thư muốn rời đi, thân thể Hàn Lạc Tuyển đã phản ứng trước đầu óc, vươn tay kéo nàng lại, mặt đối mặt.
“Đầu óc ta có bệnh sao? Lâm Thư, nàng phải làm cho rõ ràng, hiện tại rốt cuộc ai có bệnh chứ! Nàng không tin ta, có thể đi hỏi đại ca nàng. Hoặc là nàng đổi nam trang về học viện Thánh Tài, xem có ai không biết nàng không!” Hàn Lạc Tuyển cũng rất tức giận, lời nói không dùng đại não kiểm duyệt, tuôn thẳng ra.
“Đúng vậy! Đầu óc ta có bệnh, không liên quan đến ngươi! Ta thích ai, muốn gả cho ai cũng không liên quan đến ngươi! Ngươi là ai hả! Lấy thân phận gì mà quản ta! Coi như không tồn tại ký ức với Á Thanh, ta cũng muốn gả cho Á Thanh! Không mượn ngươi xen vào! Không, quản, được!” Lâm Thư tức đỏ mặt, nhấn mạnh từng chữ, nâng chân hung hăng đạp hắn một cái, rồi chạy ra ngoài.
Thấy nàng chạy, Hàn Lạc Tuyển nhịn đau, vội vàng đuổi theo. Lần này nếu chọc giận Lâm Thư, để cho nàng đi, có lẽ hắn sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại nàng nữa! Ý thức được điểm này, Hàn Lạc Tuyển đã bình tĩnh lại.
Ở trong rừng hoa đào, Hàn Lạc Tuyển ngăn cản Lâm Thư.
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì! Hàn Lạc Tuyển, ngươi có biết mình rất đáng ghét hay không! Ta không muốn nói chuyện với ngươi, ta muốn trở về phủ! Làm phiền ngươi tránh ra!” Lâm Thư hất cằm, mắt hạnh trợn tròn, tức giận nhìn Hàn Lạc Tuyển.
“Ta có gì đáng ghét, nàng nói thử xem.” Hàn Lạc Tuyển dồn nàng vào góc, phía sau là mặt tường, bên cạnh là cây đào vây quanh, chỉ có một lối ra duy nhất là ở phía sau hắn. Trước mắt, hắn không hề tức giận, tỉnh táo lại, hỏi Lâm Thư.
“Chỗ nào ngươi cũng đáng ghét! Tự cho là đúng xem thường người khác! Thuận miệng mắng chửi người, không tôn trọng người! Ngươi cho rằng ngươi là ai hả! Cũng chỉ là một Thế tử chưa thừa kế tước vị mà thôi, ngươi dựa vào đâu mà ngang ngược chứ! Ghét nhất là ngươi! Mỗi lần vừa mở miệng là rất đáng đánh đòn! Ta nói xong rồi, ngươi có thể tránh ra cho ta đi chưa!” Nàng đụng vào hắn một cái.
Hàn Lạc Tuyển bị nàng đẩy lùi lại hai bước, rồi lại lập tức chặn lên, giang hai tay, ngăn không cho nàng đi. Nếu không phải chú ý tới giữa mi tâm nàng toát ra vẻ chán ghét, không hề giả vờ. Hắn nghe nàng nói, suýt chút nữa cho là nàng vẫn còn trí nhớ. Lúc trước ở cùng nàng, đúng là hắn xem thường, ghét bỏ, thuận miệng mắng nàng. Hàn Lạc Tuyển vẫn cho là Lâm Thư không để ý, không ngờ trong lòng nàng, lời của hắn lại ảnh hưởng lớn tới nàng như thế. Nàng luôn để hết ở trong lòng.
Mắt phượng thâm trầm nhìn Lâm Thư, Hàn Lạc Tuyển lắc đầu, đáp: “Chúng ta còn chưa nói xong đâu, ta sẽ không để nàng đi.”
“Ngươi khốn kiếp! Ngươi mà không thả ta đi, ta sẽ gọi người tới!” Lâm Thư sắp bị chọc tức chết rồi.
“Kêu đi! Dù sao bị người phát hiện, ta là một nam tử thì chẳng sao cả, nàng suy nghĩ kỹ đi.” Hàn Lạc Tuyển vốn định vô lại đến cùng.
Lâm Thư tức giận đến vung quyền đánh hắn một cái. Khí lực to lớn, đau đến lồng ngực Hàn Lạc Tuyển tê rần. Nhưng hắn vẫn không tránh ra, ngược lại còn ôm nàng thật chặt.
Hắn cúi đầu, tiến sát vành tai Lâm Thư, nói: “Chẳng lẽ nàng không muốn biết chúng ta đã phát hiện ra chuyện nguy hiểm gì ở trấn Thanh Hà sao?”
Sự chú ý của Lâm Thư bị dời đi, nói thật nàng vẫn rất muốn biết. Vừa đấm hai cái thật mạnh lên lồng ngực Hàn Lạc Tuyển, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, lạnh giọng nói: “Ngươi buông ta ra trước rồi nói!”
Suy nghĩ một chút, Hàn Lạc Tuyển hơi không nỡ buông nàng ra. Thật ra thì cảm giác ôm Lâm Thư cũng khá tốt, vừa mềm mại, rất thoải mái. Ý thức được suy nghĩ của mình hơi bỉ ổi, trên mặt hắn lướt qua vẻ ngượng ngùng. Ho khan hai tiếng, bèn nói: “Người nhà nàng đều rất lo lắng cho nàng, từng thử dò xét chuyện của hai ta. Nhưng mà ta chỉ nói một phần, không hề nói đến những chuyện quan trọng. Bởi vì giữa hai ta có một bí mật lớn, đến từ khi phát hiện ra chuyện ở trấn Thanh Hà.”
Hàn Lạc Tuyển nói như vậy, càng làm cho Lâm Thư tò mò không hiểu. Sắc hồng trên mặt bắt đầu tiêu tan, Lâm Thư có chút khẩn trương giục: “Vậy ngươi nói mau đi!”
Nhướn mày, Hàn Lạc Tuyển thong thả nói ra. Kể lại chuyện mà nàng và hắn đã phát hiện ra ở trấn Thanh Hà, sau đó nàng giả nam lẩn vào học viện Thánh Tài. Từng ly từng tý, hắn kể cho nàng nghe không sót chút nào. Vừa kể, hắn vừa quan sát sắc mặt Lâm Thư. Thấy vẻ mặt nàng đầy khó tin và khiếp sợ, trong lòng hắn tràn đầy cảm giác mất mác.
Nếu như Lâm Thư thương hắn đậm sâu thì coi như quên đi hắn cũng không thể quên được cảm giác với hắn chứ? Hàn Lạc Tuyển bắt đầu hoài nghi tình cảm của nàng dành cho hắn . Nhưng lại nghĩ đến lời tỏ tình của Lâm Thư ở bên ngoài sân huấn luyện và dáng vẻ khóc lóc của nàng khi bị hắn từ chối. Nói nàng không thương hắn đi, nhưng từng việc làm cho hắn đều là biểu hiện thích hắn, muốn lấy lòng hắn mà. Trong lòng Hàn Lạc Tuyển rất hỗn loạn, dù sao chính là vô cùng khó chịu. Rất muốn móc tim ra, có lẽ móc ra sẽ chẳng thấy đau nữa.
Lâm Thư nghe xong, im lặng hồi lâu. Trong lúc nhất thời, hai người đều tự chìm vào suy nghĩ riêng. Một trận gió thổi qua, cuốn theo mấy cánh hoa đào, nghịch ngợm dính vào mái tóc đen như mực của Hàn Lạc Tuyển, nằm yên đó.
Thấy vậy, Lâm Thư không chút suy nghĩ, thân thể dựa vào Hàn Lạc Tuyển, kiễng chân lên, vươn tay lên đầu hắn. Hàn Lạc Tuyển bất động lẳng lặng nhìn nàng, mặc cho nàng chạm vào mình. Gỡ cánh hoa xuống, Lâm Thư nhất thời hoàn hồn. Trên mặt xuất hiện vẻ lúng túng, xấu hổ cúi đầu.
Thu hết vẻ ngượng ngùng của nàng vào đáy mắt, mắt hắn lấp lánh ý cười nhìn nàng, bỗng nhiên bật cười lên.
“Ngươi cười cái gì! Ta thấy có đồ vương trên tóc ngươi, tốt bụng nhặt nó xuống thôi, có gì đáng cười chứ! Người này thật đáng ghét! Ta đã nghe xong lời ngươi nói, giờ phải về thôi!” Lâm Thư ảo não trừng Hàn Lạc Tuyển, đẩy hắn ra, muốn đi, lại bị hắn ôm lần nữa.
Ôm chặt nàng, Hàn Lạc Tuyển cười nói: “Ta sai lầm rồi, không cười nữa. Chúng ta nói chuyện chính đi. Nếu như nàng không tin ta, ta có thể cho nàng xem chứng cớ về những việc mà Triệu Á Thanh lén lút làm. Ta đã tra xét mấy tháng, chứng cớ cũng thu đủ. Ta không muốn ở bước cuối cùng, nàng bị hắn ta làm liên lụy. Với nàng và toàn Lâm gia đều là mối nguy lớn.”
Vốn là, Lâm Thư nghe Hàn Lạc Tuyển nói mình quấn lấy hắn, tỏ tình, bị từ chối rồi khóc lớn, trong lòng liền có chút khác thường, có chút ngượng ngùng, không dám đối mặt với hắn. Bây giờ bị hắn ôm chặt như thế, tim kề tim, làm trái tim nàng đập thình thịch, sắc mặt ửng hồng.
Hơi cà lăm mở miệng, Lâm Thư nói: “Ta, ta biết rồi. Ta đi về hỏi rõ đại ca ta, sau đó sẽ đến học viện Thánh Tài xác định rõ ràng. Nếu như ngươi nói thật thì ta sẽ cách xa Triệu Á Thanh.” Mặc dù Lâm Thư không hiểu vì sao trí nhớ của mình lại loạn thành như vậy, nhưng liên quan đến Lâm gia, nàng sẽ không để ai gây bất lợi với Lâm gia!
“Như thế mới ngoan.” Hàn Lạc Tuyển yên tâm rồi. Xem ra Lâm Thư đã tin hắn bảy phần, còn dư lại ba phần, phải để nàng kiểm nghiệm, nàng mới có thể tin hoàn toàn.
“Vậy ngươi có thể buông ta ra chưa! Không phải ngươi chán ghét ta sao! Nói không muốn gặp lại nữa mà! Đã chán ghét ta như vậy thì mau thả ra để ta đi!” Nói xong chính sự, Lâm Thư hơi khó chịu mở miệng, giãy giụa trong ngực hắn.
Hàn Lạc Tuyển đột nhiên cảm thấy cam chịu, giống như là bê đá tự đập chân mình. Trước kia đúng là hắn chán ghét nàng, nhưng trong khoảng thời gian tách khỏi nàng, trong lòng hắn hết sức khó chịu. Cho tới hôm nay, sau khi đến đây gặp mặt, trò chuyện, rốt cuộc hắn hiểu ra rồi. Thật ra, trong lúc bất tri bất giác hắn đã đặt Lâm Thư ở trong lòng rồi. Chỉ là hắn chưa từng nghĩ đến tình yêu, cho nên mới luôn không biết rốt cuộc tình cảm của mình với Lâm Thư là gì. Mà hôm đó bị Lâm Thư đột nhiên tỏ tình, khiến hắn nhất thời không tiếp thu nổi, mới có thể từ chối nàng. Xâu chuỗi lại mọi chuyện, Hàn Lạc Tuyển cảm thấy mình mới là kẻ ngu xuẩn nhất.
Bị Lâm Thư giãy dụa quá mạnh, hắn hơi không giữ nổi rồi, vội vàng nói: “Là ta sai lầm rồi. Ta thật sự không ghét nàng, khoảng thời gian không có nàng, trong lòng ta rất khó chịu. Ta cảm thấy có lẽ mình đã thích nàng, không, không phải có lẽ, mà là rất thích nàng. Lâm Thư, nàng đừng tức giận nữa nhé? Ta biết bây giờ trí nhớ của nàng rất rối loạn, ta sẽ không ép buộc nàng, chỉ hy vọng nàng hãy cách Triệu Á Thanh xa một chút. Ta đáp ứng nàng, sang năm sẽ tấu lên bệ hạ những chuyện xấu xa của Triệu Á Thanh. Kéo dài như vậy, cũng nên cho nàng một kết quả rồi.”
Hàn Lạc Tuyển ăn nói khép nép, khiến Lâm Thư ngây ngẩn cả người. Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt thâm tình của hắn, nàng có chút không phản ứng kịp. Suy nghĩ một chút, nói: “Ta biết rồi, ta đồng ý sẽ không dính đến người kia. Hôm nay ta biết được quá nhiều chuyện, đầu óc hơi khó chịu, ngươi để cho ta đi về trước, yên tĩnh một chút, được không?”
“Nàng đã đồng ý thì không cho phép đổi ý!” Nếu không, Hàn Lạc Tuyển cũng không biết mình sẽ làm ra những chuyện điên cuồng gì.
“Ta sẽ không lấy Lâm gia ra đặt cược.” Lâm Thư nghiêm túc nhìn Hàn Lạc Tuyển.
Hàn Lạc Tuyển cười, buông nàng ra, sực nhớ ra gì đó, lên tiếng nói: “Nàng chờ một chút, ta đi lấy đồ cho nàng.” Dứt lời, nâng bước chạy đi.
Lâm Thư muốn đi, nhưng trong lòng lại hơi mong đợi, đấu tranh một chút, vẫn quyết định đứng đó xem Hàn Lạc Tuyển cho mình cái gì.
Hàn Lạc Tuyển quay lại Tiểu Hương các, lấy cành hoa đào đặt ở trên bàn đá, lập tức trở về rừng đào. Thấy Lâm Thư vẫn ở đây, trong lòng vui mừng không nói nên lời. Đưa cành đào cho nàng, rồi nói: “Lúc tới thấy hoa đào nở rộ, chiết một cành rực rỡ nhất tặng nàng.”
Nói xong, hắn lại lấy một vật từ trong ngực ra, đưa Lâm Thư.
“Đây là ngọc bội nàng đánh rơi khi đến Hàn Sơn tự dâng hương, bị Triệu Á Thanh nhặt được. Ta lấy lại từ trên người hắn ta, cất giữ nhiều ngày, giờ trả lại cho nàng.”
Lâm Thư nhận ra đây là quà sinh nhật mười một tuổi mà tam ca Lâm Kỳ tặng cho nàng. Ngơ ngác nhận lấy cành đào và ngọc bội, Lâm Thư ngẩng đầu nhìn Hàn Lạc Tuyển, chân thành cảm tạ: “Cám ơn ngươi.”
Hàn Lạc Tuyển chợt vươn tay vuốt nhẹ đôi mày thanh tú của nàng, nói: “Thật ra đôi lông mày chữ nhất của nàng cũng rất dễ nhìn. Sửa thành lông mày thanh tú, thay đổi ngoại hình khiến ta không nhận ra rồi.”
Sự cảm kích vừa rồi đã tan biến theo những lời này của hắn. Lâm Thư im lặng nhìn Hàn Lạc Tuyển, mặt không cảm xúc nói: “Ta phải về ngay, ra ngoài hồi lâu, tổ mẫu và mẫu thân sẽ lo lắng.”
“Được, ta kêu người đưa nàng về.” Nói xong, Hàn Lạc Tuyển rút một ống sáo ngắn to bằng đầu ngón trỏ từ thắt lưng ra, thổi thành tiếng. Tiếng sáo thanh thúy vừa vang lên, không lâu sau, có một bóng người lướt qua rừng đào, đi tới trước mặt Hàn Lạc Tuyển và Lâm Thư.
“Hàn Thập là người đã ở cùng nàng lúc trước, hắn sẽ hộ tống nàng về. Nàng cầm ống sáo này đi, có việc cứ thổi lên. Hàn Thập sẽ ở cách nàng không xa, âm thầm bảo vệ nàng. Ta biết Lâm gia cũng có cao thủ, nhưng nhiều trợ thủ để phòng ngừa chẳng may thôi. Mấy ngày nữa ta sẽ sắp xếp tốt chứng cớ, để phụ vương ta tấu lên bệ hạ. Ta sợ một khi tấu chương được trình lên, sẽ ảnh hưởng đến nàng. Nàng cẩn thận một chút!” Dứt lời, Hàn Lạc Tuyển đặt ống sáo vào tay Lâm Thư.
Biết hắn có lòng tốt, Lâm Thư nhận lấy, lại nói cảm ơn lần nữa, đi theo Hàn Cửu, không hề quay đầu lại, rời khỏi rừng đào.
Nhìn theo bóng lưng Lâm Thư rời đi, lúc này lòng Hàn Lạc Tuyển rất bình tĩnh, kiên định. Rốt cuộc cõi lòng trống vắng rất lâu đã được lấp đầy rồi.