K nhìn Lục Khiêm, nét mặt của cậu ta vẫn điềm tĩnh nhìn anh không mấy khác thường.
Cậu sao còn ngồi đó? Cuối cùng cũng không thể chịu đựng được gương mặt kia. K đưa chân đá nhẹ chân anh.
Làm xong rồi thì nên nghỉ ngơi thôi! Việc nhẹ lương cao thật sự an nhàn!Lục Khiêm đưa hay tay ra sau gáy rồi nhẹ nhàng tựa vào ghế sô pha.
Cậu chê lương của bản thân cao quá sao?
Con người cậu tính khí xấu đến vậy thảo nào đã 31 tuổi vẫn chưa có vợ. Tôi hiểu cảm giác của ông nội rồi!Anh duỗi thẳng kê lên bàn. Người này thật sự tính tình xấu đến nỗi sự quan tâm lo lắng cũng bị biến thành lớn tiếng trách mắng. Quen biết với hắn nhiều năm nên cũng dần hiểu rõ bản tính.
Công việc ở KN cậu tự mình lo liệu. Giao việc không làm được tôi trừ thẳng vào lương cũng tiền thưởng!
Nhìn K rời khỏi mà khuôn miệng Lục Khiêm nở nụ cười.
Thái Từ Khôn, cậu thật quá đáng đó!
- -
Y Nhiên trở về khu chung cư, lấy trong ba lô ra giấy chứng minh nhân dân của mình đẻ đưa cho cô tiếp tân.
Nhớ giữ chìa khóa cẩn thận. Bị mất nhiều như vậy lỡ đâu ăn trộm lấy nó vào nhà thì phải làm sao? Cửa nhà dù gì cũng sử dụng cảm ứng vân tay với mật mã mà? Chị tiếp tân đưa cho cô một chìa khóa mới. Miệng luôn nhắc nhở cô nhiều điều.
Đây là cái cuối cùng, hứa với chị! Cô cầm chìa khóa nói rồi đi lại thang máy.
Đứng trước thang máy để chờ lượt mình vào, Y Nhiên đưa tay lên nhìn giờ, đã là 5 giờ 38 phút chiều. Cô nên nhanh vào nhà để soạn thảo giao án. Cửa thang máy mở ra, mọi người bên trong nhìn cô đều cười nói chào hỏi. Cô chỉ biết gật đầu đáp lại. Ở khu chung cư này cô khá được lòng nhiều người!
Người đi ra hết thì cô đi vào, nhấn số tầng mà cô muốn đến rồi nhẹ nhàng tựa vào tường. Cửa thang máy nhanh chóng lại mở ra một lần nữa, một người đàn ông bước vào.
... Cô bất ngờ nhìn người kia mà không nói nên lời.
Cô cũng ở đây à? K nhìn thấy cô liền bình thản hỏi.
Ừ-Ừm... Gượng gạo trả lời câu hỏi. Hắn ta vậy mà lại ở cùng chung cư với cô.
Bầu không khí lại bắt đầu rơi vào trạng thái im lặng. Hắn ta lúc nào cũng vậy, gương mặt quá bình tĩnh kia khiến đối phương cảm thấy ngượng ngùng. Cô cảm giác trong lòng có chút hồi hộp mà không rõ nguyên nhân. Mỗi người một góc thang máy, khoảng cách của cả hai quá an toàn nhưng tâm của cô thật sự quá hỗn tạp.
Ừm... anh không nhấn số tầng à?
Tôi cũng ở tầng 10.
Cô chọn bừa một lí do để phá vỡ bầu không gian yên tĩnh này nhưng lại khiến cho bản thân cô càng ngày càng cảm thấy ngượng. Hai bên gò má đã nổi lên hai mảng hồng, cô ngày một đứng sát vào góc thang máy hơn.
Lại cảm thấy không khỏe? Nhìn thấy dáng vẻ cùng đôi gò má ửng hồng kìa của cô khiến anh liền nghĩ đến cô đang không khỏe.
Không có! Cảm thấy khá nóng... đúng, là cảm thấy nóng!Cô vội lắc đầu nói còn đưa tay lên vẫy vẫy vào mặt để phụ họa cho lời nói.
Ừ.
Lại rơi vào trạng thái yên ắng. Rõ ràng là cô thích cảm giác đó nhưng tại sao lại cảm thấy nó vào hoàn cảnh này thật đáng sợ.
Ting thang máy cuối cùng cũng dừng lại. Cô cùng anh đi ra ngoài, cô đi trước và anh đi sau là tình cảnh hiện tại. Cảm giác người sau cứ theo mình trong lòng luôn có chút gì đó không bình thường. Dừng trước cửa nhà của bản thân, cô liền nhìn sang kế bên cạnh mà không khỏi có chút bất ngờ.
Nhà của anh...
Trùng hợp thật! Nhà tôi lại cạnh nhà cô! K nhìn cô nhún vai nói.