Kẻ Thế Thân

Chương 12: Chương 12




Để xóa tan không khí mệt mỏi hiện tại,Lâm Hữu Vi liền vui vẻ mời mọi người lên ăn cơm.Trên bàn ăn,hết lần này đến lần khác Cung Nhật Quân hắn nhìn Ngạo Thần của cô cả bà cũng vậy.Hình như đã thấy được gì đó,Cung phu nhân vui mừng hỏi:

Thằng bé này thật lạ,nhìn nó và Nhật Quân lúc nhỏ cũng rất giống nhau

Mẹ à!Người không thể nói vậy được!-Lâm Hữu Vi lo sợ chuyện này sẽ bước xa hơn nữa khi Lâm Ngạo Thần có mặt tại đây,nhất định thân phận của thằng bé này không được phép xuất hiện.

Chỉ là mắt nhìn của mỗi người mà thôi!-hắn lạnh nhạt nói

Đúng!Đúng!Thật ra ta cũng rất mong muốn có một đứa cháu trai,cháu gái có gì tốt chứ?Sau này sẽ cho con mình lấy họ của chúng ta à?-bà giả vờ mỉm cười

Cậu bé!Năm nay con hình như bằng tuổi với Ái Hân đúng không?-hắn cũng tò mò hỏi Lâm Ngạo Thân,theo sự lễ phép của bản thân,cậu cũng biết bản thân đáp lại

Vâng!

Sẽ không phải là đứa trẻ năm đó chứ?-bà mỉm cười hỏi cô

Không thể nào,vẫn là Cung phu nhân nghĩ lại!

Mà tại sao cô còn sống vậy?-hắn vừa ăn lại vừa hỏi

Số tốt thôi mà!-cô mỉm cười nhẹ nhàng nói.Tối hôm đó,mưa rất lớn,Cung phu nhân liền dùng chuyện này mà giữ cô ở lại,Lâm Hữu Vi tuy rõ ràng tức giận nhưng vẫn giả vờ vui vẻ tiếp nhận.Tối hôm đó,vào lúc Lâm Hữu Vi cùng Cung Ái Hân lên phòng,hắn liền có ý muốn cô lên phòng hắn một chuyến:

Có chuyện gì mà em rể lại kêu chị lên đây vậy?

Em thích gọi anh như thế à?-hắn có chút không vui nhìn cô

Chỉ là không còn cách gọi khác!-cô nhẹ nhàng ngồi xuống giường

Anh....đã rất nhớ em!

Tôi đã nhìn thấy cách anh nhớ tôi rồi,tôi không đón nhận!-cô mỉm cười trả lời,người đàn ông này quả nhiên kì quái,nói rằng nhớ cô,là vì nhớ cô nên cùng Hữu Vi kia xảy ra quan hệ đến mức sinh con?hay vì nhớ cô mà vui vẻ kết hôn với cô ta rồi sinh con đây?

Thật ra đó chỉ là tai nạn trong một lần anh uống say mà thôi!Anh chưa từng kết hôn với Lâm Hữu Vi,chỉ là cô ấy dù sao cũng đã sinh Ái Hân cho anh,làm sao anh có thể bỏ mặc mẹ con cô ấy chứ?

Thật lòng sao?:

Em...không tin anh?

Từ đầu đến cuối vẫn là không tin anh!Thôi,tôi về phòng đây,con trai tôi còn đang chờ!-cô cuối cùng cũng đứng lên xoay người bỏ đi

Ngạo Thần là con anh đúng không?

Ha!Thật tức cười,làm sao có thể chứ?-cô tức giận trả lời,cuối cùng cũng bỏ ra ngoài.Thật không ngờ,Lâm Hữu Vi từ khi nào lại vừa vặn đứng bên ngoài,có thể nghe rõ tất cả,cô cười khinh miệt,trước khi đi còn thì thầm vài câu với cô ta:

Em gái,hiện tại chị vô cùng Thương Cảm em và con gái em!Sau này,chị nhất định sẽ đối tốt với con bé!-cô nói rồi bỏ về phòng,chỉ còn một mình Lâm Hữu Vi như chết đứng,không tin vào những gì bản thân nghe thấy...

*còn tiếp*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.