Ngày tiệc cưới diễn ra,đáng lí cả cô dâu và chú rể đều phải cười tươi hạnh phúc thì hắn lại dùng gương mặt hậm hực,khó chịu để tiếp khách.Buổi tiệc kết thúc,hắn liền vội bỏ đi với hai từBận việc,cô chỉ cười nhạt rồi cho qua.Cứ nghĩ rằng mẹ hắn sẽ ghét bỏ cô,khó chịu với cô,nhưng không bà lại vô cùng yêu thương cô.Bà từ lâu đã điều tra mọi chuyện nhưng lại không nói cho ai biết và cũng chỉ nói bóng gió với cô nên cô cũng không hiểu.Nhưng cho dù có được mẹ chồng yêu thương thì đã sao,cô vẫn là bị chồng lạnh nhạt.Đêm tân hôn,cô hồi hợp ngồi đợi hắn trên giường,nhưng cuối cùng những gì cô nhận được lại là 1 căn phòng cô đơn và lạnh lẽo.Rồi thời gian nhanh chóng trôi qua,2 năm sau đó,người thiếu nữ ấy đã 22t,cô vẫn chỉ có thể gặp chồng mình không quá 5 lần,hắn luôn về nếu như có lễ tiệc quan trọng,khi say rượu hoặc chỉ là về lấy đồ gì đó rồi nhanh chóng bỏ đi.Cô cứ ngỡ rằng bản thân mãi mãi phải sống trong cảnh đơn phương chồng mình,mãi mãi cô đơn,ảm đạm thì một tia sáng đã xuất hiện với cô,ông trời đã tốt bụng cho cô một đứa bé,nó chính là kết tinh của cô và hắn trong một lần hắn say rượu về nhà,đó không phải là sự tự nguyện,là do hắn say rượu,nhìn nhầm cô là Hữu Vi,nhẹ nhàng với cô là vì Hữu Vi,tất cả đều là Hữu Vi.Khi con cô được 7 tuần tuổi thì Hữu Vi cũng đột nhiên quay về,bản thân cô nhận ra mình sắp không giữ được hắn liền thông báo mình có thai,,nhưng kết quả là chỉ có mẹ hắn là vui mừng vậy còn hắn?Hắn chỉ khinh bỉ nhếch môi còn hỏi xem đó có thật là con hắn không?Thì ra hắn không tin cô,cô nhẹ nhàng mỉm cười nói sẽ đi thử chọc nước ối(một loại xét nghiệm ADN từ khi trong bụng mẹ,cách này nếu thất bại có thể dẫn đến sảy thai rất cao)hắn liền đồng ý mặc cho sự can ngăn của mẹ mình.5 ngày sau khi chọc nước ối,kết quả rốt cuộc cũng đến,cô tự tin cho rằng mình sẽ khiến hắn không hiểu lầm mình nữa,nào ngờ vừa cầm tờ xét nghiệm về nhà hắn liền tát cô một cái thật mạnh,còn nói cô là loại đàn bà đê tiện,đến khi cô cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay thì mới hiểu đứa bé trong bụng cô không cùng huyết thống với hắn,tại sao có thể như vậy chứ?Cô không tin được té ngã ngay tại chỗ,mẹ chồng cô cũng không bênh vực cô nữa bà tát cô,nói cô không còn xứng với hắn,không còn xứng làm dâu của Cung gia và...bà đã thất vọng về cô.Cô ngậm ngùi bị người nhà chồng đuổi đi còn bị ép phải kí giấy li hôn.Được,cô đi.Cô bỏ đi trong sự ghê tởm của Cung Gia,sự khinh miệt của hắn và cả sự hả hê của Hữu Vi.A!cuối cùng cô cũng nhìn thấy được gương mặt độc ác thật sự của Lâm Hữu Vi,thật đáng thất vọng.Cô được tài xế Cung gia chở đi đến Sân Bay xem như đó là ân huệ cuối cùng của bọn họ,cô không còn muốn sống tại nơi này nữa,cô quyết định sẽ sang Mĩ,ở nơi đó cô vẫn còn người thân.Nhưng thật không như những gì cô đã nghĩ,thay vì đi đến sân bay,vị tài xế này lại không nói tiếng nào mà chạy đến vách núi.Cô hoảng sợ hỏi hắn thì nhận được câu trả lời,thì ra hắn là người của Lâm Hữu Vi,cô ta không muốn để cô và đứa bé này sống sợ bọn họ sẽ gây họa cho cô ta sau này,thì ra bao lâu nay đối với cô ta,cô không còn là một người chị cô ta kính trọng hay một người bạn thân thiết của cô ta nữa mà là cái gai trong mắt phải được diệt sạch,cô dần thấy mệt mỏi,cô ngất xỉu vì mùi hương trên xe,còn gã tài xế kia là vì có khẩu trang mà tránh được mùi này.Cô luyến tiếc nhắm mắt,cô cuối cùng vẫn không thể bảo vệ cho con mình...Rầmtiếng một chiếc xe nào đó rơi từ trên vách núi xuống nghe vô cùng đau thương và u ám...
*còn tiếp a!!!!*