Kế Thê

Chương 356: Chương 356: Bàn tán




Editor: Bộ Yến Tử

___________

Mùa hạ năm Thái Xương thứ mười, Du Châu xảy ra địa chấn.

Cách mười mấy năm, rồng lại xoay người.

Ở Du Châu phần lớn là núi, địa hình phức tạp hơn nơi bị địa chấn trước đó rất nhiều, trình độ kịch liệt của địa chấn lần này, còn muốn lớn hơn cả lần trước.

Lúc bị động đất châu mục Du Châu vô cùng hoảng sợ, điềm xấu xảy ra ở nơi ông ta cai trị, cho dù ông ta toàn tâm toàn lực cứu giúp dân chúng bị thương, chờ khi tình hình bình ổn, e là ông ta cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.

Nhưng mấy năm nay, Thái Xương đế nhuận vật tế lặng lẽ cải cách triều đình, những quan viên nhậm chức bên ngoài đã không thể so sánh nổi. Sự tu dưỡng và trách nhiệm làm quan của bọn họ đủ khiến đại đa số tiền nhân chỉ lo lao mồ hôi nước mắt của dân phải cảm thấy xấu hổ.

Sau khi châu mục Du Châu kinh hoảng một phen thì nhanh chóng tập hợp mọi người, trước tiên cứu giúp dân chúng bị áp mai.

Tình hình vụ việc truyền đến kinh thành, cho dù là ra roi thúc ngựa, cũng đã qua một tháng.

Cũng may Thái Xương đế vẫn luôn chú trọng thăm dò, nghiên cứu, bên phía Quan Thiên Thai đã nghiên cứu chế tạo ra máy đo địa chấn, chuyện phía Du Châu có địa chấn, một tháng trước Thái Xương đế đã biết đến.

Nhưng dù sao thì đây cũng là đồ mới phát minh, vài năm gần đây máy đo địa chấn cũng không có động tĩnh gì, ai mà biết được biểu hiện địa chấn của chiếc máy này có phải thật sự Du Châu đã xảy ra địa chấn chứ.

Thái Xương đế thà rằng tin là có, không thể là chuyện vô ý, sau khi nhận được tin tức của Quan Thiên Thai, liền phái binh vận chuyển lương thảo và thuốc men qua đó.

Bây giờ công báo Du Châu truyền đến, chứng tỏ máy đo địa chấn này quả thực có hiệu quả.

Đáng tiếc, máy đo địa chấn chỉ có thể chỉ được vị trí địa chấn, không thể hiện được mức độ địa chấn. Mức độ thiệt hại sau địa chấn ở Du Châu đúng là làm cho người ta giật mình.

Thái Xương đế lại hạ chỉ lệnh những vùng phụ cận phải điều binh và lương thực đến cung ứng kịp thời, do sợ sau khi đại tai tất có đại dịch, còn sai vài thái y trong cung đi qua đó chống ôn dịch.

Bây giờ là mùa hè, nếu thật sự bùng nổ dịch bệnh quy mô lớn, e là khó mà xong việc.

Bởi vì việc địa chấn lần này mà khiến cho Lưu Đồng phải gấp đến độ sứt đầu mẻ trán.

Năm trước mới phái năm đại hạm ra ngoài, năm nay đột nhiên xuất hiện địa chấn, chẳng phải là trời cao đang cảnh cáo Thái Xương đế sao?

Dân chúng tin rằng, đại tai xuất hiện, ắt là do đế vương không hiền.

Nhân cơ hội này, có vài người bắt đầu tung ra mấy lời đồn đãi không hay.

Lưu Đồng bắt vài người hung hăng trừng trị, thế nhưng, lời đồn đãi về quân vương ngày càng trở nên mãnh liệt.

Có người nói là vì cho đến nay Thái Xương đế vẫn không chịu lập Thái Tử, quốc tộ bất ổn, cho nên mới xảy ra địa chấn.

Cũng có người nói do Thái Xương đế đăng cơ mười năm mới xảy ra địa chấn là vì trời cao cảnh báo, nhắc nhở hắn, ngôi vị hoàng đế này không thể ngồi nữa, hắn đã làm đế vương mười năm, coi như đã đủ, muốn hắn thoái vị nhường ngôi cho hiền tài.

Thậm chí còn có người nói, địa chấn xảy ra ở Du Châu là vì Thái Xương đế đã làm chuyện xấu xa với Du Châu, khiến ông trời phẫn nộ, làm cho Du Châu tổn thất nặng nề để đe dọa Thái Xương đế.

Có thể nói, trí tưởng tượng của dân chúng vô cùng phong phú, đủ loại lời đồn ùn ùn lan truyền, thậm chí còn có lời đồn khiến người ta nghe xong dở khóc dở cười.

Đại khái cũng bởi vì cách trị vì của Thái Xương đế quá mức nhân từ, cho nên khiến mọi người không mấy sợ hãi khi bàn tán về đế vương, thậm chí khi đi chợ sáng mua đồ ăn, hai vị phụ nhân đi mua đồ còn có thể bới móc đông tây sau đó thì nói sang chuyện địa chấn lần này.

Sau khi Lưu Đồng nghiêm chỉnh sửa trị mấy ngày, cũng cảm thấy dở khóc dở cười.

“Mọi người nói về hoàng thượng, đa số là do tò mò, phần đông họ đều không có ác ý.” Thường Nhuận Chi nói: “Chàng chỉ cần để ý nghĩ cách bắt lấy những người muốn nhân cơ hội này mưu đồ gây rối là được, dù sao mấy năm nay, chuyện hoàng thượng làm được mọi người đều nhìn thấy, trong cảm nhận của dân chúng, rốt cuộc thì vị hoàng đế bệ hạ này của chúng ta có phải là hoàng thượng tốt không, trong lòng họ là người rõ nhất.”

Lưu Đồng gật đầu, thở dài: “Ban đầu ta tưởng đây là chuyện lớn trọng đại, nhưng sau vài ngày quan sát, ngược lại đã yên tâm hơn. Khó trách thái độ của hoàng thượng lại bình thản như thế, chắc hẳn huynh ấy chẳng thèm để mấy lời đồn của dân chúng trong lòng. Ta thấy, có lẽ mấy ngày nữa thì lời đồn sẽ tự tiêu tan thôi.”

Có phải minh quân hay không, có thể tin phục dân chúng hay không, đều phải dựa vào chiến tích mà nói.

Thái Xương đế đã đăng cơ mười năm, dân chúng có thể thấy rõ sinh hoạt hiện tại của mình đúng là đã tốt hơn mười năm trước rất nhiều.

Không nói tới việc nâng cao một bước, nhưng ít ra cũng được ăn no mặc ấm, không nhặt của rơi trên đường, đêm ngủ không cần đóng cửa.

Thái bình thịnh thế cũng không gì hơn cái này, không phải ư?

Còn về phần địa chấn… Tuy rằng không biết là vì cái gì mà khiến cho trời cao cảnh báo, nhưng bọn họ tin tưởng, hoàng thượng tuyệt đối sẽ không chịu ngồi yên không để ý đến Du Châu.

Tình hình cứu tế Du Châu có chút gian nan, do địa hình phức tạp, còn là vì sau khi xảy ra địa chấn, địa hình có chút thay đổi, điều này làm cho các quan binh đi chiếu các huyện chí thăm dò tình hình gặp phải chuyện đau đầu.

Nhưng vẫn còn may, hậu cần cung ứng sung túc, được chữa bệnh kịp thời, không để xảy ra đại dịch.

Cuối mùa thu, toàn bộ tình hình địa chấn ở Du Châu, đều đã nằm trên ngự án của Thái Xương đế.

Thái Xương đế gật gù, giống như thán mà không phải thán hỏi Lưu Đồng: “Đệ nói coi, có phải đã đến lúc trẫm lập trữ rồi không?”

Hoàng tử dưới gối Thái Xương đế, ngoại trừ ba vị hoàng tử do hoàng hậu sanh, sau đó lại lục tục có thêm bốn vị nữa, vị hoàng tử ít tuổi nhất nay chỉ hơn bốn tuổi.

Tam hoàng tử Lưu Cảnh Long vẫn luôn là nhân tuyển mà Thái Xương đế chọn làm Thái Tử, Thái Xương đế tận tâm tận lực bồi dưỡng đứa con trai này, vẫn luôn dạy dỗ hắn theo chiếu đế vương. Tuy rằng hai vị huynh trưởng của tam hoàng tử đều không có dị nghị gì về việc bào đệ sẽ kế vị trong tương lai, nhưng không thể chịu nổi lời gió thổi bên tai từ phía người trong tộc của hai vị hoàng tử phi, nên có chút không cam lòng, vì thế nhân cơ hội lần này, đẩy thêm một cú, muốn nhìn thử chút phản ứng của Thái Xương đế.

Những chuyện này đều bị Thái Xương đế nhất nhất chú ý.

Chuyện liên quan đến việc lập trữ, Lưu Đồng vẫn giữ thái độ như mấy năm trước, cực kỳ cẩn thận khi nghe Thái Xương đế nhắc chuyện lập Thái Tử.

Hắn trầm mặc hồi lâu, sau đó trả lời: “Hoàng huynh là thiên tử, lập Thái Tử hay không, lập ai làm Thái Tử, đều xuất phát từ ý định của hoàng huynh, người khác không thể xen vào.”

Thái Xương đế cười cười, trừng mắt nhìn hắn: “Lại dám tính toán thiệt hơn với trẫm nữa cơ đấy, đệ nói rõ cho trẫm, có phải hiện tại trẫm nên lập Thái Tử rồi chăng?”

Còn chuyện lập ai, trong lòng hai huynh đệ bọn họ đều rất rõ ràng.

Lưu Đồng chỉ cười trừ, không nói chuyện.

Thái Xương đế liền than nhẹ: “Trước sự không quên, sau sự chi sư, tiên đế cũng không lập Thái Tử sớm, khi lập Thái Tử thì cùng phong ngũ vương, xem như cho mấy đứa con trai đủ mặt mũi, còn làm cho người ta nảy sinh dã tâm. Trẫm cũng sợ, khi lập Thái Tử, chính là đặt Thái Tử lên chỗ cao, các hoàng tử khác nghĩ làm sao, trẫm còn xác định không xong. Chuyện nhân tâm, cuối cũng vẫn sẽ thay đổi.”

Lưu Đồng vẫn im lặng như trước, hắn biết Thái Xương đế đang cảm khái thế sự vô thường.

Những chuyện lớn thế này, cho tới bây giờ Thái Xương đế đều tự mình quyết định mà không thuận theo kiến nghị của người khác.

Cũng không biết, hắn ta sẽ chọn làm sao đây!

Sau khi từ biệt Thái Xương đế thì Lưu Đồng rời cung, khi đi được một nửa đến xe ngựa thì ngừng lại, thì ra người trong phủ đến tìm hắn.

Lưu Đồng thấy kỳ quái, bèn hỏi: “Vội vội vàng vàng đến tìm ta vì có chuyện gì quan trọng ư?”

Người tới tìm Vinh quận vương là một quản sự ngoại viện trong phủ, ông ta vừa lau mồ hôi vừa nói: “Vương gia hãy nhanh tới phủ Thường quốc công đi! Thường lão thái thái… Bà ấy về cõi tiên rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.