Trần Đông Mai cởi giày cho hắn, lệnh cho tiểu nha hoàn đi lấy nước, lau mặt và tay cho hắn, rồi mới trút bỏ ngoại bào, đắp chăn lên.
Suy nghĩ một lát, Trần Đông Mai tới Yến Quy viện của Tô Nguyên Mi.
Từ sau khi Tô Nguyên Mi sinh non, liên tục ốm đau nằm trên giường.
Trước đó nàng bị Phương Sóc Chương giam lỏng trong Yến Quy viện, chỉ cảm thấy bị bó trói tay chân. Mặc dù Phương gia như cũ có người của nàng, nhưng rõ ràng trình độ trung tâm đã giảm xuống rất nhiều.
Mặc dù áo cơm không thiếu, Tô Nguyên Mi vẫn cảm thấy thiếu cái gì đó.
Lúc này kỳ thực cửa viện đã bỏ lệnh khóa, Tô Nguyên Mi dỗ nhi tử ngủ, đang nhìn ngọn nến xuất thần.
Nghe nha hoàn bẩm báo nói Trần di nương đến, nàng suy nghĩ, vẫn cho người mời nàng ta vào.
Mặt ngoài thấy Trần Đông Mai và Tô Nguyên Mi hòa khí, nhưng trong âm thầm đều có tiểu tâm tư riêng.
Cứ như việc Tô Nguyên Mi bây giờ bị thất sủng, nhưng Trần Đông Mai vẫn không muốn đắc tội nàng.
“Tô tỷ tỷ còn chưa ngủ sao?”
Trần Đông Mai cười sải bước vào phòng, nhìn quanh một chút:
“Ca nhi ngủ rồi sao?”
“Ngủ rồi.”
Tô Nguyên Mi đáp, tiếp đón Trần Đông Mai ngồi, cho nha hoàn dâng trà, hỏi:
“Canh giờ này, sao Trần muội muội còn tới đây?”
Trần Đông Mai thở dài, nói:
“Lão gia vừa mới trở về, muội muội vừa hầu hạ lão gia đi ngủ.”
Mắt Tô Nguyên Mi tối một chút, Trần Đông Mai biết nàng nghĩ cái gì, liền giải thích:
“Lão gia đi ca múa tư đùa bỡn, thời điểm trở về uống say đến không còn biết gì, còn mang về hai hồ mị tử.”
Mặt Tô Nguyên Mi không biểu cảm:
“Dẫn hai nữ nhân trở về? Lão gia nói muốn an bài các nàng ra sao?”
Trần Đông Mai nói:
“Lão gia nói cho chúng ta làm tỷ muội ...”
Trần Đông Mai chua sót cười:
“Ý tứ này không phải rất rõ ràng sao?”
Tô Nguyên Mi không nói chuyện.
Trần Đông Mai nhìn vẻ mặt của nàng, vẫn không tàng trụ, nói:
“Muội muội đã nói với lão gia rồi, Ca nhi bị bệnh, nhường lão gia đến xem xem. Nhưng lão gia nói...”
Thấy ánh mắt Tô Nguyên Mi dời qua, Trần Đông Mai nói tiếp:
“Lão gia nói, không biết Ca nhi là thật bệnh hay là giả bệnh, nếu Ca nhi ba ngày hai đầu bệnh tật, nói là Tô tỷ tỷ khắc Ca nhi, hoặc là Tô tỷ tỷ chiếu cố Ca nhi không tốt. Nghe ý tứ của lão gia, nếu Ca nhi lại sinh bệnh, lão gia sẽ không để Tô tỷ tỷ nuôi dưỡng Ca nhi.”
Nhất thời mắt Tô Nguyên Mi hiện lên hung quang:
“Không cho ta nuôi Ca nhi, để ai nuôi?!”
Trần Đông Mai xấu hổ:
“Lão gia nói lời say, hắn nói để ta nuôi, phía sau lại nói thêm một câu 『 ai nuôi không phải đều giống nhau 』, nhưng mà không biết ý lão gia là gì nữa.”
Tô Nguyên Mi ngẩn ra, rồi sau đó đột nhiên nở nụ cười, cười đến rơi nước mắt.
“Tô tỷ tỷ, ngươi đây là...”
Trần Đông Mai có chút hồ đồ, khuya như vậy lại nghe được tiếng cười của Tô Nguyên Mi càng cảm thấy □ người.
“Trần muội muội còn nhớ rõ, lúc ấy ta vừa có thai, nói với lão gia, sinh hạ hài tử, ghi tạc danh nghĩa thái thái?”
Khóe miệng Tô Nguyên Mi khẽ nhếch, mắt lộ ra trào phúng:
“Lời này của lão gia, là muốn cùng ta tính nợ cũ... Nếu không phải đề nghị này, chỉ sợ thái thái sẽ không hòa cách.”
Vốn Phương Sóc Chương cực kì coi trọng cái thai này của Tô Nguyên Mi, bất quá Tô Nguyên Mi vừa nhấc lên một câu, Phương Sóc Chương liền kế hoạch nhường Thường Nhuận Chi nhận thứ tử nữ làm đích tử nữ, nuôi dưới danh nghĩa của nàng.
Nhưng hôm nay, nàng sinh non nhi tử nối dõi tông đường cho Phương Sóc Chương, đến nay Phương Sóc Chương cũng không thèm tới Yến Quy viện nhìn nàng một lần, cứ cách hai ngày sẽ cho người ôm nhi tử tới cho hắn nhìn một cái, từ lúc ôm nhi tử ra khỏi Yến Quy viện đến lúc đưa về, chưa bao giờ vượt qua nửa canh giờ.
Bây giờ nàng đã ra tháng, tên của nhi tử, Phương Sóc Chương cũng không thèm đặt.
Hắn căn bản không coi trọng đứa con trai này.
Tô Nguyên Mi nghĩ, lại không khỏi ha ha phá lên cười.
Trần Đông Mai thấy nàng cười đến bi thương, trong lúc nhất thời lòng cũng có chút lưu luyến. Cảm giác đồng bệnh tương liên du nhiên nhi sinh.
“Tô tỷ tỷ đừng nghĩ nhiều, hảo hảo dưỡng Ca nhi mới là chuyện đứng đắn.”
Trần Đông Mai cúi đầu nói một câu, suy nghĩ hồi lâu lại nói:
“Chuyện của thái thái lúc trước... Sau này chúng ta cũng đừng nói nữa. Bây giờ, thân phận thái thái không giống như trước...”
Khóe mắt Tô Nguyên Mi cười ra lệ, nghe vậy tiếp lời:
“Đúng vậy, nhân gia hòa ly, chức lại đặt lên càng cao... Lão gia nhất định ảo não rồi hối hận đi. A, giữ không được tâm của thái thái, có quan hệ gì tới chúng ta? Kém cạnh với Cửu Hoàng tử, trở về chỉ biết phát giận lên chúng ta.”
Trần Đông Mai không biết nói gì, chỉ có thể trầm mặc.
Thật lâu sau, Tô Nguyên Mi âm trắc trắc nói câu:
“Mệnh nàng cũng tốt thật.”
Trần Đông Mai cảm thấy Tô Nguyên Mi có chút đáng sợ, nghĩ chuyện nàng muốn nói cũng đã nói xong, đứng dậy nói:
“Đêm đã khuya, Tô tỷ tỷ sớm một chút nghỉ ngơi đi. Muội muội đi về trước.”
Tô Nguyên Mi nhàn nhạt đáp, cũng không quan tâm nàng, từ khi nàng đi rồi, liền để nha hoàn đưa lời của nàng đều không một câu.
Ra khỏi Yến Quy viện, nha đầu bên người Trần Đông Mai nhịn không được, oán giận với Trần Đông Mai:
“Mi di nương thật đúng là xem mình như chủ tử, cũng không nhìn tình cảnh hiện tại của nàng ta đi... Lão gia không thèm gặp nàng ta, nàng ta còn làm bộ làm tịch.”
Trần Đông Mai bĩu môi:
“Nàng ta đây là không bỏ xuống được cái giá... Vốn tưởng rằng thái thái mất, đương gia chủ mẫu trong phủ sẽ do nàng ta làm, kết quả không nghĩ tới lão gia đem quyền quản gia sự giao cho lão ma ma, sau khi lão ma ma đi, lại giao cho ta. Nàng ta xem ta thuận mắt mới là lạ. Nói không phải nhi, nàng ta còn ghen tị thái thái trước.”
Nha hoàn vội hỏi:
“Vậy di nương cũng không cần thiết nhường nàng ta, đó là lãng phí nàng ta, nàng ta không chịu cũng phải chịu?”
“Vậy không được.”
Đầu óc Trần Đông Mai rất thanh tỉnh:
“Lão gia lại xa nàng ta, nhưng nàng ta còn có lão thái thái làm chỗ dựa, còn có con trai chống lưng.”
Trần Đông Mai thở dài, sờ sờ bụng mình:
“Ta cũng muốn có thể giống như nàng ta, sinh một nhi nửa nữ, để nửa đời sau mình có thể dựa vào, ta đã thấy đủ rồi.”
Nói đến đây, Trần Đông Mai dừng một lát, nói:
“Gần đây khẩu vị của Chúc Thi có phải không tốt hay không? Hai ngày trước nàng có nói với ta, thấy người mệt mỏi, không có tinh thần, ăn cái gì cũng không vô. Mời đại phu nhìn nàng một cái đi.”
Nha hoàn lên tiếng, đỡ Trần Đông Mai trở về.
Ngày thứ hai Trần Đông Mai quả thực mời đại phu, xem mạch cho hảo tỷ muội Chúc Thi cùng nhau lớn lên từ nhỏ, đồng dạng là thiếp thất của Phương Sóc Chương.
Kết quả là Chúc Thi có mang.
Trần Đông Mai thấy có chút phức tạp, cười chúc mừng Chúc Thi.
Mắt Chúc thi căng thẳng, kéo tay Trần Đông Mai lắp bắp nói:
“Đông Mai tỷ, sao, làm sao đây... Mi di nương có phải hay không, có phải hay không hại ta?”
Trần Đông Mai phản nắm giữ tay nàng, hít một hơi thật sâu nói:
“Nàng hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, chỗ nào làm hại ngươi? Yên tâm, có ta ở đây, sẽ không để ngươi có việc.”
Chúc Thi vẫn không yên:
“Từ trước nàng còn có thể xuống tay với thái thái, ta cũng, ta cũng đã ở một bên giúp ... Ta, ta có phải hay không gặp báo ứng? Có phải lúc sinh hài tử sẽ chết hay không?”
Đối mặt với bộ dáng khủng hoảng của Chúc Thi, Trần Đông Mai chỉ có thể cúi đầu trầm mặc.
Nếu nói ở một bên bỏ đá xuống giếng, trừ bỏ Chúc Thi, làm sao lại không có phần của nàng trong đó chứ?