Chương 1: Chính thê
Edit: Bộ Yến Tử
Khi Thường Nhuận Chi vừa tỉnh lại, xa xa mặt trời đã lặn về phía tây, ngoài phòng tuyết đang rơi.
Trong phòng, mấy nha hoàn tay chân nhanh nhẹn đang bày cơm, đại nha hoàn Diêu Hoàng đứng bên cạnh nghe được động tĩnh, xoa xoa tay vén rèm giường lên, thấy Thường Nhuận Chi ngồi dậy, vội vàng nhẹ giọng nói:
“Cô nương tỉnh? Nô tì đang định gọi cô nương dậy, nên dùng cơm rồi.”
Diêu Hoàng đưa tay đỡ Thường Nhuận Chi như lọt vào trong sương mù xuống giường, phủ thêm bên ngoài cho nàng chiếc áo lông cừu.
Năm nay mùa đông đặc biệt lạnh hơn mấy năm trước, nghe nói ở Yến Bắc đã chết cóng hơn mười người .
Mới từ trong ổ chăn ấm áp đi ra, Thường Nhuận Chi bị đông lạnh nhịn không được run run.
Diêu Hoàng đau lòng nói: “Cô nương thân thể không tốt, mùa đông năm nay đã trở bệnh vài lần. Thứ cho nô tì lắm miệng, cô nương sau này đừng vì việc này mà tức giận, chọc tức thân thể của mình, không đáng giá đâu.”
Thường Nhuận Chi cảm thấy đau đầu, cảm giác có một đoạn trí nhớ “ba ba” đụng chạm như muốn nhập vào trong đầu nàng, nghe xong lời này của Diêu Hoàng, nhất thời cảm thấy trong lồng ngực tràn vào một cỗ bi phẫn dũng mãnh, một cái tên người nào đó trùng trùng rơi vào trong lòng nàng.
Phương Sóc Chương.
Một đại nha hoàn khác gọi Ngụy Tử đang từ ngoài phòng tiến vào, nghe thấy Thường Nhuận Chi đứng dậy, Ngụy Tử tính tình vội vàng xao động hơn so với Diêu Hoàng nhất thời reo lên:
“Cô nương đã tỉnh lại, Mi di nương bên kia nói người không thoải mái, hôm nay cô gia đi đến phòng Mi di nương. Cô nương chúng ta lại bị bệnh nặng, hôm nay vẫn là lần đầu, cô gia vốn là nên đến chỗ này của cô nương mới đúng. Cô nương có muốn gọi người mời cô gia trở về hay không ?”
“Mời cái gì, hắn buổi tối muốn nghỉ ở chỗ nào, là chuyện của hắn.” Thường Nhuận Chi cơ hồ là phản xạ định đem lời này nói ra, nhất thời cảm thấy một trận quái dị.
Nàng đây là xảy ra chuyện gì nhỉ?
Đây là chỗ nào vậy? Tại sao nhìn bốn phía giống như là hoàn cảnh cổ đại?
Những người này lại là người gì? Cổ nhân hả?
Vì cái gì nàng vừa cảm thấy xa lạ, lại vừa cảm thấy quen thuộc?
Còn không đợi nàng hiểu được, trong đầu truyền đến một trận đau nhức, Thường Nhuận Chi lại hôn mê bất tỉnh.
Chung quanh nhất thời một mảnh kinh hô.
Trong mê man, cuối cùng Thường Nhuận Chi cũng sắp xếp rõ ràng hết “Thân phận” của mình hiện tại .
Nàng là tam cô nương thứ xuất của phủ An Viễn hầu, gả cho Hộ bộ cấp sự trung(1) Phương Sóc Chương.
(BYT: các nàng ơi, thông cảm cho ta nhá, không có bản raw nên ta không dịch được cái “ cấp sự trung” là cái gì. Cúi người mong thông cảm. (*.*) có ai biết thì nói ta sửa lại.)
Phương Sóc Chương mặc dù xuất thân hàn môn, nhưng tướng mạo lại đường đường, mới nhìn đã biết là hơn người. Nguyên Vũ mười sáu năm khoa khảo, Phương Sóc Chương cũng đỗ tiến sĩ, An Viễn hầu là phụ thân Thường Nhuận Chi chọn trúng hắn làm tiểu tế, đích mẫu Hàn thị tuổi vẫn còn trẻ nhận trách nhiệm mời bà mối, hướng mẹ ruột Phương Sóc Chương là Thẩm thị cầu hôn.
Thẩm thị vui vẻ đáp ứng, hai nhà trao đổi hôn thư.
Một năm kia Thường Nhuận Chi mới mười lăm tuổi, thuận lợi vui vẻ gả vào Phương gia.
Thiếu nữ thiên chân vô tà cho rằng gả được lang quân như ý, lại không biết Phương Sóc Chương vốn có người bạn thanh mai trúc mã là Tô Nguyên Mi.
Thường Nhuận Chi tính tình nhu thuận ngại ngùng, mới đầu cũng thật tâm cầm sắt hài hòa một đoạn thời gian cùng Phương Sóc Chương.
Có thể theo Tô Nguyên Mi đến kinh thành, trong tưởng tượng của nàng chờ đợi một cuộc sống tốt đẹp, đến một đời.
Thẩm thị thấy nàng vào cửa hơn nửa năm còn chưa có thai, thu xếp việc nạp thiếp cho Phương Sóc Chương.
Sau khi Phương Sóc Chương đến nhận việc, thủ trưởng cũng tặng hai tiểu mĩ nhân. Phương Sóc Chương vì để lấy được sự coi trọng ở trên, cũng cho thiếp thân phận.
Tính tình Thường Nhuận Chi vốn là không thích trêu chọc nhiều chuyện, khi về nhà mẹ đẻ cũng không cùng mẹ đẻ nhắc tới chuyện hậu viện Phương gia, vẫn chưa nhiều lời.
Đã thấy nàng như vậy, Thẩm thị liền càng cảm thấy không cần đắn đo vì nàng. Hơn nữa Phương Sóc Chương ở Hộ bộ được thủ trưởng thưởng thức, càng như cá gặp nước, mắt nhìn cao có hi vọng thăng chức, Thẩm thị ở Phương gia liền càng không đem đương sự là nàng nói qua.
Còn về Phương Sóc Chương, có lẽ là vì cá chép hóa rồng, tư tưởng cũng có chút biến hóa.
Ngược lại, mới đầu đối đãi với Thường Nhuận Chi cũng không tệ, nhưng dần dần bị lời nói của Thẩm thị và Tô Nguyên Mi ảnh hưởng, cũng có chút vắng vẻ vị nguyên phối đích thê “Không quá thú vị” này.
Trong lòng Thường Nhuận Chi áp chuyện này xuống càng ngày càng nhiều, làm chính mình tức giận đến sinh bệnh, mời không đến ba cũng đến năm vị lang trung khai căn tử bốc thuốc, trong phòng của nàng thường thường quanh quẩn vị thuốc.
Phương Sóc Chương càng thêm không muốn đến phòng của nàng.
Mùa hạ năm nay, Thường Nhuận Chi ngồi ngây người một lát dưới ánh mặt trời, liền bị cảm nắng. Thẩm thị thấy vậy, cười nhạo nàng nói:
“Nhìn thân thể này của ngươi xem, quả thực chính là cái ma ốm, ta còn có thể trông cậy vào ngươi khai chi tán diệp cho Chương nhi hay sao? Ta thấy là không trông cậy vào được. Vẫn là chờ sau này Mi nhi sinh nhi tử, đem danh nhi ghi tạc danh nghĩa ngươi.”
Bởi vì này câu, Thường Nhuận Chi trong lòng tức giận đến té xỉu .
Nàng vốn là thứ nữ, trong nhà còn có một đích tỷ và một thứ tỷ, hai tỷ tỷ đều là cô nương tốt tướng mạo nhân tài đỉnh đỉnh, bất quá nàng tự biết mình so sánh không tới, từ nhỏ đã thấy tự ti.
Vốn tưởng rằng gả cho người, sau này nữ nhi mình sinh ra, đều là đích xuất, coi như là một việc vui mừng, có thể lời này của Thẩm thị tựa hồ là chắc chắn nàng không thể sinh nhi tử.
Thường Nhuận Chi tự nhiên không thể nhận kết quả như vậy.
Cho nên bệnh của nàng càng trầm trọng .
Sau khi việc kia đi qua tới bây giờ, đã gần nửa năm, Phương Sóc Chương chính là ở mỗi tháng mồng một, mười lăm mới đến chỗ nàng cho có lệ, cũng giống như hắn đến Hộ bộ điểm danh vậy, đến nhìn rồi lại đi.
Tâm tư Thường Nhuận Chi càng ngày càng nặng, tươi sống đem chính mình bức tử .
“Tại sao cô nương có thể nghĩ luẩn quẩn trong lòng như vậy chứ !”
Tiếp nhận xong đoạn trí nhớ này, làm cho Thường Thuận Chi không khỏi cảm thán ở trong lòng về cuộc sống này.
Nàng ngồi dậy, nhất thời chỉ cảm thấy bụng đói kêu vang. Đang muốn gọi người, Diêu Hoàng cũng đã vén màn giường lên, sắc mặt nhìn không mấy đẹp mắt.
Nàng một bên đón lấy ly trà Ngụy Tử mới pha, một bên nhẹ giọng nói:
“Cô nương đã tỉnh, lúc nãy vừa mời đại phu đến xem qua, nói cô nương đây là ưu tư nan giải, tỳ vị suy yếu. Đại phu mở phương thuốc, bảo nô tỳ khuyên giải cô nương. Mong rằng cô nương thả lỏng tâm tư cho phóng khoáng thì bệnh tình mới tốt lên được.”
Ngụy Tử đưa qua một chén trà mật làm bằng sứ, nhìn Thường Nhuận Chi muốn nói lại thôi.
Thường Nhuận Chi nhấp miệng nhuận nhuận môi, trực giác cho thấy trong khoảng thời gian nàng ngất đi, lại có chuyện phát sinh .
“Nói đi, lại có chuyện gì.” Thường Nhuận Chi nhìn về phía hai nha hoàn.
Khi nàng xuất giá Diêu Hoàng và Ngụy Tử đều theo cùng, là của hồi môn đích mẫu cho nàng, đều là tỳ nữ trong phủ An Viễn hầu. Diêu Hoàng thận trọng, trợ giúp nàng quản lý đồ cưới; Ngụy Tử biết chút y lý, tính cách có chút mạnh mẽ, đích mẫu biết nàng tính cách có chút yếu đuối, cho nên nhường Ngụy Tử theo hầu hạ nàng nhập Phương gia, để phòng ngừa nàng bị bắt nạt.
Diêu Hoàng không lắm miệng, nhưng Ngụy Tử là người có lời thì không thể để trong lòng, nghe Thường Nhuận Chi hỏi, nhất thời liền tức giận nói:
“Yến Quy viện bên kia truyền đến tin tức, nói là Mi di nương chẩn ra hỉ mạch.”
Thường Nhuận Chi nhíu mày một cái.
Bây giờ Phương Sóc Chương bất quá mới hai mươi mốt tuổi, hai năm trước cưới vợ, cách nửa năm nạp Tô thị Tô Nguyên Mi làm thiếp, lại ở trong vòng nửa năm này nhận thêm hai cái di nương từ cấp trên đưa đến, hậu viện tổng cộng có một thê ba thiếp.
Muốn có con nối dòng, cũng nên có.
Tô Nguyên Mi sáng tối được sủng ái, nàng ta hoài thai cũng là chuyện đương nhiên.
“À.” Thường Nhuận Chi gật gật đầu: “Lão thái thái phỏng chừng cao hứng muốn hỏng rồi.”
Ngụy Tử không khỏi nói: “Bất quá là cái thứ...” Lại nhất thời nghĩ đến Thường Nhuận Chi cũng là thứ xuất, thức thời ngậm miệng.
Thường Nhuận Chi giúp đỡ Diêu Hoàng một tay, cười cười nói: “Các ngươi không phải khuyên ta nên phóng khoáng tâm tư sao? Chuyện này ta đã biết. Trước dùng cơm đi, ta chính là rất đói.”
Diêu Hoàng và Ngụy Tử liếc nhau, trong mắt đều có chút vui sướng, nhất thời tiếp đón tiểu nha hoàn đi phòng bếp muốn bữa tối.
Lúc này thời gian đợi so với trước có chút lâu hơn, hạ nhân trong phòng bếp đều vội vàng chân không chạm đất làm bữa tối.
“Tại sao lại lâu như vậy?” Ngụy Tử bất mãn hỏi tiểu nha hoàn.
Tiểu nha hoàn ủ rũ nói: “Mụ mụ phòng bếp nói, Mi di nương chẩn ra có thai, một lát nghĩ ăn cái này một lát muốn ăn cái kia, người trong phòng bếp đều vội vàng làm đồ ăn cho Mi di nương...”
Ngụy Tử tức giận xuýt chút nữa đập chiếc đũa chia thức ăn trong tay Thường Nhuận Chi xuống đất.
Thường Nhuận Chi than nhẹ một tiếng: “Được rồi, đừng dọa tiểu nha đầu này.”
“Cô nương...” Diêu Hoàng tâm tình u ám nhìn nàng.
“Ta ngày mai muốn hồi Hầu phủ, ngươi phái người đi trước nói một tiếng đi.” Thường Nhuận Chi một bên vừa dùng cơm, vừa nói, xem như là cho hai cái nha hoàn một cái đáp án.
Ngụy Tử nhất thời kinh hỉ nói: “Cô nương cuối cùng suy nghĩ cẩn thận, muốn đi đến chỗ thái thái cáo trạng ?”
“Cáo trạng? Ta cần gì tìm người gây chuyện đắc tội người ta, không muốn cố hết sức đi lấy lòng người khác.” Thường Nhuận Chi cười cười, nói: “Trở về cùng thái thái thương lượng, ta muốn hòa ly với Phương gia.”
Diêu Hoàng và Ngụy Tử sửng sốt một chút, có chút rối rắm liếc mắt nhìn nhau.