Kế Thê

Chương 106: Chương 106: Đại hôn (một)




“Lúc trước nhị tỷ ngươi ở trong cung làm nữ quan, mà nhị tỷ phu ngươi lúc đó là tiểu quan ở Lại bộ không có đầu ra, luận cấp bậc, còn muốn thấp hơn nhị tỷ ngươi vài cấp.”

Tiểu Hàn thị thấy Thường Nhuận Chi không biết chuyện này, tinh tế nói cho nàng nghe.

“Lúc đó nhị tỷ ngươi về nói với ta, nàng coi trọng thứ tử Thừa Học tam phòng phủ Trấn Quốc công, nói hắn chăm chỉ cầu tiến, tuy rằng hiện tại không tìm được đầu ra, nhưng vĩnh viễn sẽ không bị đè nặng. Khi đó, nhị tỷ ngươi mang thân phận nữ quan, người tới cửa cầu thân rất nhiều, còn có vài đích tử gia tộc nguyện ý cưới nàng làm chính thê. Vốn ta cũng không coi trọng nhị tỷ phu ngươi, nhưng nghĩ đó là người mà nhị tỷ ngươi coi trọng, nên cũng không tiện mở miệng từ chối. Thế là ta bẩm báo lão thái thái, để lão thái thái định đoạt.”

“Sau khi lão thái thái cân nhắc một phen, lại phái người cẩn thận tìm hiểu phẩm hạnh nhị tỷ phu ngươi, sau đó đồng ý.”

Tiểu Hàn thị nói đến đó, lại nhịn không được bật cười:

“Lúc đó phụ thân ngươi rất không vui, cảm thấy mặc dù nhị tỷ ngươi là thứ xuất, nhưng tướng mạo hay nhân tài đều tốt, phối với thứ tử không bản sự phủ Trấn Quốc công, là thấp gả, không chịu đồng ý cọc hôn sự này của nhị tỷ ngươi. Sau đó lão thái thái mắng ông ta một trận, ngại hiếu đạo, phụ thân ngươi không thể không đồng ý.”

Thường Nhuận Chi mím môi cười.

Tiểu Hàn thị tiếp tục nói:

“Cọc hôn sự này muốn định xuống, ở giữa còn một đoạn phong ba. Bên này chúng ta không ghét bỏ thân phận nhị tỷ phu ngươi, ngược lại tam thái thái phủ Trấn Quốc công không vừa ý cửa thân gia này.”

Thường Nhuận Chi suy nghĩ, nhíu mày nói:

“Là tam thái thái không nhìn được thứ tử có nhạc gia cường thế hả?”

Tiểu Hàn thị gật đầu:

“Tam thái thái đó làm người không rộng lượng chút nào, nhị tỷ phu ngươi ở dưới thủ hạ của đích mẫu hắn kiếm ăn không dễ. Theo như nhị tỷ ngươi nói, vốn nhị tỷ phu ngươi từng có vài cơ hội thăng cấp, nhưng tất cả đều không thành, đó là vị tam thái thái này đứng sau lưng phá rối. Tam thái thái này có một đích tử, đích tử của bà ta không tiền đồ, sao có thể dễ dàng tha thứ cho thứ tử có tiền đồ tốt hơn nhi tử của mình chứ?”

“Bây giờ, phỏng chừng tam thái thái này còn cho rằng, nhị tỷ phu ngươi thành thân hai năm có thể tới Hàng Châu bổ khuyết cho vị quan bệnh chết ở đó, là do chúng ta ở sau lưng xuất lực. Cho nên bà ta liên tục nhìn phủ chúng ta không vừa mắt. Chú ý mặt mũi nhị tỷ ngươi, ngày tết chúng ta vẫn lui tới một hai với phủ Trấn Quốc công. Bên cạnh đó, không tính thân cận.”

Thường Nhuận Chi nói:

“Ý nghĩ của tam thái thái này, kỳ thực cũng rất bình thường. Không hãm hại nhị tỷ phu, cũng không ở giữa phá hư, nói đúng ra là cách nói chuyện có chút chanh chua lại không xuôi tai, cũng không tính bà ta quá đáng.”

Tiểu Hàn thị cả cười:

“Cho nên nhìn cách làm người của bà ta cũng không ác lắm. Nếu như bà ta là nhân vật lợi hại độc chết người, nói gì ta cũng sẽ không cho nhị tỷ ngươi thành con dâu nhà họ. Cũng coi như nhị tỷ phu ngươi có vận khí, mới thành thân, gặp được chuyện tốt, mang theo nhị tỷ ngươi rời khỏi kinh thành, cùng không cần nhìn mặt hay làm ngại mắt tam thái thái.”

Thường Nhuận Chi cười nói:

“Đều là đích mẫu, chỉ có mẫu thân là tốt nhất.”

Tiểu Hàn thị liếc nàng, cười mắng:

“Miệng lưỡi trơn tru.”

Thường Nhuận Chi làm bộ muốn ngấy ở bên người tiểu Hàn thị làm nũng, tiểu Hàn thị vội đẩy nàng:

“Được rồi, ngươi nên trở về khuê phòng trang điểm đi. Đợi một lát người của Lễ bộ và ma ma trong cung sẽ tới.”

Thường Nhuận Chi ngoan ngoãn nghe lời trở về, nương tử trang điểm đã chờ trong phòng nàng.

Nhìn thấy Thường Nhuận Chi, nương tử trang điểm nhanh chóng hành lễ, mở ra hộp dụng cụ trang điểm cần dùng, nhất nhất triển lãm cho Thường Nhuận Chi xem.

Thường Nhuận Chi tự nhiên không có dị nghị, nhắm mắt lại tùy ý nương tử trang điểm đùa nghịch.

Tịnh mặt đến một nửa, Ngọc Kỳ liền dẫn quan viên Lễ bộ và ma ma dạy lễ nghi trong cung tới.

Người của Lễ bộ là một trung niên sắc mặt ngay thẳng, sau khi thấy Thường Nhuận Chi cũng không nói nhiều, cầm Thánh chỉ trong tay bắt đầu đọc.

Thường Nhuận Chi quỳ xuống nghe chỉ, một đống từ ngữ vừa trau chuốt hoa lệ lại vừa xa lạ ập vào tai nàng, đọc xong lễ quan liền đưa Thánh chỉ tới tay Thường Nhuận Chi.

Đây là một đạo Thánh chỉ ban thưởng danh hào Hoàng tử phi cho Thường Nhuận Chi, Thường Nhuận Chi được mang theo Thánh chỉ này vào cửa lớn phủ Cửu Hoàng tử, chờ sau khi buổi lễ kết thúc, nàng còn phải cùng Cửu Hoàng tử tới Lễ bộ, treo Thánh chỉ này lên, lưu danh trên tông điệp Hoàng gia, đến lúc hoàn thành nghi thức đó nàng mới chân chính trở thành con dâu Hoàng gia.

Thường Nhuận Chi trịnh trọng cất Thánh chỉ vào trong hộp, giao cho Diêu Hoàng bảo quản.

Lễ quan tuyên chỉ xong, nói mấy câu chúc mừng, lui ra ngoài, để ma ma trong cung ở lại dạy một ít lễ nghi cung đình cho Thường Nhuận Chi.

Vị ma ma này là do Quý phi nương nương chọn, khuôn mặt hiền lành, cũng không có bộ dạng lão khí hoành thu như các ma ma khác.

Bà tinh tế nói cho Thường Nhuận Chi một ít chuyện cần chú ý trong cung, hơn nữa báo cho nàng biết những hạng mục cần phải làm tiếp theo, hôm nay sau khi hoàn thành lễ thân nghênh tiếp đó là những chuyện cần làm vào ngày thứ hai, thứ ba và ngày thứ tư.

Nói xong, ma ma lại nhỏ giọng nói:

“Lão nô truyền lời của Quý phi nương nương.”

Thường Nhuận Chi lập tức đứng thẳng cúi đầu.

“Bởi vì Cửu Hoàng tử phi trước mới vào cửa liền dưỡng bệnh, cũng không có trải qua những trình tự này, ngay cả thượng tông điệp, cũng do Cửu Hoàng tử đích thân đi. Bây giờ ngài trở thành Hoàng tử phi, kỳ thực đãi ngộ không khác nhiều lắm so với nguyên phối. Mong rằng sau này ngài và Cửu Hoàng tử cầm sắt cùng minh, tương kính như tân, vì Cửu Hoàng tử khai chi tán diệp, sinh con nối dòng.”

Thường Nhuận Chi vuốt cằm, nói:

“Tạ Quý phi nương nương dặn dò, thần nữ dám không tòng mệnh.”

Lão ma ma vừa lòng nở nụ cười, nói với Thường Nhuận Chi:

“Những điều lão nô muốn nói đã nói xong rồi, Cửu Hoàng tử phi vẫn nên nhanh chóng trang điểm đi.”

Lễ quan Lễ bộ phải chứng kiến toàn bộ quá trình thân nghênh, mà lão ma ma trong cung sẽ làm bạn bên cạnh Thường Nhuận Chi theo nàng từ Hầu phủ tới phủ Hoàng tử.

Vốn lão ma ma còn có chức trách kia, lấy khăn hỉ tân nương, nhưng đây là đêm tân hôn lần hai.

Bởi vì Thường Nhuận Chi gả lần hai, cho nên khâu này được bỏ qua. Lão ma ma chỉ cần cùng Thường Nhuận Chi đến phủ Cửu Hoàng tử, núp góc tường nghe chuyện, sáng sớm hôm sau sẽ hồi cung phục mệnh.

Không sai, tác dụng của lão ma ma chính là giám sát phu thê có động phòng vào đêm tân hôn, hợp phòng có thoải mái hay không.

Thường Nhuận Chi không biết điểm này, trang điểm xong thì nói chuyện phím với lão ma ma mấy câu, sau đó biết “Tin dữ” này.

Trong lúc nhất thời, nàng cảm thấy mình bị người ta lôi ra ngoài lột sạch.

Phu thê ở trong phòng làm gì ... Đừng nói là một lão ma ma không liên quan ở một bên “Rình coi”, chính là cha nương nàng biết, không phải cũng làm cho người ta khó xử sao!

Đến lúc đó phải nghĩ biện pháp, lừa lão ma ma này đi...

Thường Nhuận Chi nghĩ trong lòng, lại không chú ý sắc mặt nàng càng ngày càng hồng.

Nương tử trang điểm cười, nói:

“Màu da của ngài tốt lắm, trang điểm lên, nhìn mặt hồng như quả đào, hôm nay nhất định Cửu Hoàng tử sẽ bị ngài mê hoặc.”

Thường Nhuận Chi cảm thấy mặt mình sung huyết.

Bất tri bất giác, mặt đã trang điểm xong, còn thừa lại chuyện cuối cùng đó là mang Phượng quan hà bí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.