Thường Nhuận Chi dẫn hai con trai rời cung, kết thúc chuyến hành trình không yên.
Mặc dù Quý phi nói, bệ hạ không trách cứ huynh đệ Dương Dương, nhưng Thường Nhuận Chi vẫn thấy trong lòng bất an.
Nhất là sau khi hai đứa con trai giáp mặt đều có vẻ vô cùng bất mãn với Nguyên Vũ đế.
Sau khi hồi phủ, Thường Nhuận Chi xuống bếp làm bánh rán ánh trăng cho Lưu Cảnh Lăng, hình dáng như trăng, mặt trên gồ ghề, mô phỏng biến hóa sáng tối trên mặt trăng.
Thực ra bánh rán bánh trăng do Thường Nhuận Chi làm chính là “Đạo cụ” dạy bọn nhỏ học tập chu kỳ biến hóa của trăng, xem như là một loại phương pháp dạy dỗ vui vẻ.
Không nghĩ tới cũng vì chuyện này, làm cho Lăng Nhi cùng Nguyên Vũ đế xảy ra chuyện không thoải mái.
Lưu Cảnh Lăng nhìn ánh trăng đêm nay, là một cái đột nguyệt, liền tìm bánh rán hình đột nguyệt, giống như chú chuột nhỏ trong kho, ăn ngon lành.
Thường Nhuận Chi sẽ dạy dỗ con cái, nhưng không trách móc nặng nề.
Cho dù là lời hai huynh đệ nói trước mặt Nguyên Vũ đế hôm nay.
Ngươi muốn nói bọn họ hỏi sai nói sai, vậy thì cũng không có đạo lý.
Chẳng lẽ bởi vì bọn họ nói mấy câu chọc Nguyên Vũ đế mất hứng, bọn họ đã phạm vào nói sai hỏi sai? Bởi vì Nguyên Vũ đế mất hứng, nàng làm mẫu thân phải giáo huấn bọn họ sao?
Thường Nhuận Chi chỉ luyến tiếc, huống chi nàng cũng không nhận thấy hai huynh đệ có sai.
Lăng Nhi còn nhỏ, nói chuyện làm việc đều tùy tâm, Thường Nhuận Chi không tính toán cùng cậu nhóc giảng đạo lý.
Nhưng Dương Dương đã bắt đầu dần dần biết chuyện, Thường Nhuận Chi cảm thấy, nàng có thể cùng Dương Dương nhắc tới quan hệ lợi hại bên trong.
Nếu nói tiếp cũng thấy bất đắc dĩ, gia gia (ông nội) người bình thường, làm gì có cháu trai nào khắc khắc xu nịnh gia gia? Làm gì có gia gia nào bởi vì một câu nói của cháu trai, đã nhăn mặt không để ý tới?
Cũng khó trách hai huynh đệ đều không thích ông ta.
Dùng xong bữa tối, Lưu Cảnh Lăng để Ngụy Tử ôm đi tắm rửa, sau đó quấn quít lấy Thường Nhuận Chi bắt nàng kể chuyện xưa cho cậu nghe trước khi ngủ, kể xong thì cho Thường Nhuận Chi hôn cậu một cái chúc ngủ ngon, vừa lòng cho Thường Nhuận Chi rời khỏi.
Còn Lưu Cảnh Dương, cậu yêu cầu bản thân rất nghiêm túc, lúc trước, mỗi ngày Lưu Đồng quy định cậu phải luyện hai ngàn chữ to, cậu đều luôn kiên trì. Hôm nay ra khỏi nhà, cậu còn chưa có luyện chữ, trở về phải bổ sung, kém một chút sẽ luyện xong.
Sau khi Thường Nhuận Chi vào nhà, Lưu Cảnh Dương đặt bút xuống cười nói: “Nương.”
Thường Nhuận Chi đặt lên bàn một ly sữa bò, nói: “Uống xong hãy viết.”
Lưu Cảnh Dương ngoan ngoãn uống sữa bò, lại nhắc bút viết.
Chữ của cậu vẫn còn rất non nớt, nhưng đã ẩn ẩn có chút khí khái cương nghị.
Thường Nhuận Chi nghiêng đầu nhìn chữ của Lưu Cảnh Dương, bất chợt đề điểm tư thế cầm bút cùng lực đạo hạ bút của cậu.
Lưu Cảnh Dương đều nghiêm cẩn lắng nghe.
Chờ Lưu Cảnh Dương luyện chữ xong, hạ nhân tới thu dọn bàn học, lúc này Thường Nhuận Chi mới ngồi vào đối diện cậu, nói: “Dương Dương, nương có việc muốn nói với con.”
Lưu Cảnh Dương dừng một lát, ánh mắt có chút tránh né: “Nương muốn nói... Hôm nay con ở trong cung làm việc gì sai sao?”
“Vậy thì không có.” Thường Nhuận Chi cười cười, sờ đầu Lưu Cảnh Dương: “Dương Dương, lúc nương nói chuyện với con, không cần trốn tránh tầm mắt của nương.”
“À...” Lưu Cảnh Dương sờ sờ đầu ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên, có chút lo sợ: “Nương nói đi.”
Thường Nhuận Chi dịu dàng cười với cậu, nhẹ nhàng hỏi cậu: “Dương Dương, đối với hoàng tổ phụ và cha, con biết bao nhiêu?”
Lưu Cảnh Dương mím môi, nói: “Con nghe Thập Nhị thúc và cha nói chuyện, hoàng tổ phụ là cha của cha, nhưng ông ta lại bắt nhốt cha. Cha là người tốt, người có rất nhiều huynh đệ vậy mà hoàng tổ phụ lại không bắt bớ các thúc thúc bá bá khác, lại bắt bớ cha. Con không thích ông ta.”
Thường Nhuận Chi nhẹ nhàng cười, chớp chớp mắt: “Ừm, ông ta bắt nhốt cha con, nương cũng không thích ông ta.”
Lưu Cảnh Dương cong ánh mắt.
“Đây là bí mật của chúng ta, không thể nói cho người khác biết.” Thường Nhuận Chi “Suỵt” một tiếng, Lưu Cảnh Dương vội vàng gật đầu: “Con không nói.”
Dừng một lúc, Lưu Cảnh Dương lại hỏi: “Nương, ông ta đối xử không tốt với cha, tại sao chúng ta còn phải nghe lời ông ta? Cha xa nhà, cũng là vì ông ta muốn cha đi, cha mới đi.”
“Bởi vì ông ta là hoàng thượng.” Thường Nhuận Chi cảm thán trong lòng: “Bởi vì ông ta là hoàng thượng, chúa tể thiên hạ, có quyền sinh sát.”
Lưu Cảnh Dương nghiêng đầu hỏi: “Ông ta rất lợi hại sao? Con thấy hôm nay ông ta luôn nằm trên ghế, động cũng không thể động... Vì sao mọi người còn phải sợ ông ta?”
“À, người khác có sợ ông ta không, nương không biết. Nhưng Dương Dương con phải nhớ kỹ, mặc kệ ông ta thế nào, ông ta vẫn là gia gia ruột của con, là cha của cha con. Con là vãn bối, cho dù trưởng bối đối xử với con ra sao, con tuyệt đối không được vứt bỏ lễ phép cơ bản với trưởng bối. Không thể bởi vì con không thích ông ta, thì không tôn trọng ông ta.”
Lưu Cảnh Dương có chút không phục, cậu muốn nói hôm nay cậu rất lễ phép, rõ ràng là hoàng tổ phụ không quan tâm tới cậu.
Lúc đang cảm thấy ủy khuất, Lưu Cảnh Dương cảm giác được nương áp hai bàn tay ấm áp nâng gương mặt nhỏ của cậu lên.
Cậu nghe nương nói: “Hôm nay không phải là lỗi của con. Hoàng tổ phụ già rồi, giận dỗi cũng không tốt, giống như Lăng Nhi, tức giận là sẽ không quan tâm bất cứ cái gì. Dương Dương không cần để ở trong lòng.”
“... Ờ.” Lưu Cảnh Dương có chút thẹn thùng, ánh mắt đảo trái đảo phải không ngừng.
Thường Nhuận Chi cười ra tiếng, buông gương mặt nhỏ của cậu ra, nói: “Lần sau nếu con gặp lại hoàng tổ phụ, không cần bởi vì ông ta nói cái gì đó mà tức giận. Con cứ xem ông ta đang tức giận như những lúc Lăng Nhi tức giận là được, lời lẽ lúc Lăng Nhi tức giận, con có nhớ kỹ không?”
“Sẽ không.”
“Vậy không phải là được rồi sao?” Thường Nhuận Chi nói: “Ở trước mặt hoàng tổ phụ con, con cứ làm một đứa cháu trai quy củ, ông ta nói cái gì con cứ đáp lại là được.”
Lưu Cảnh Dương nói: “Vậy sau này con không thể hỏi ông ta sao ạ?”
“Ừm... Nếu con có chuyện gì, có thể hỏi cha và nương.” Thường Nhuận Chi nói.
“Con muốn hỏi, tại sao hoàng tổ phụ muốn nhốt cha và nương? Là vì cha không ngoan? Lúc con và đệ đệ không ngoan, cha chưa từng nhốt chúng con, tại sao hoàng tổ phụ lại nhốt cha khi người vẫn ngoan? Bởi vì cha trưởng thành, giảng đạo lý không thông nên chỉ có thể nhốt lại sao? Nhưng vì sao cha không ngoan, hoàng tổ phụ không giảng đạo lý cho cha hiểu...”
Lưu Cảnh Dương nghẹn một ngày, cuối cùng có thể “Nói thoải mái”, một đống lớn “Tại sao”, hỏi làm cho Thường Nhuận Chi thấy sửng sốt.
Cuối cùng cậu nói câu “Cha luôn tốt, con cảm thấy cha rất ngoan” làm lời kết thúc, rồi sau đó ánh mắt sáng quắc chờ đợi Thường Nhuận Chi giải thích nghi hoặc.
Đó vốn là vấn đề cậu muốn hỏi Nguyên Vũ đế, như thế rất tốt, vấn đề này lại vứt lên người nàng.
Thường Nhuận Chi xoa trán.
Nàng nghĩ, nàng có chút lý giải tâm tình lúc đó của Nguyên Vũ đế khi ông ta nhắm mắt không quan con trai nàng.
Hài tử nhỏ tuổi luôn có dục vọng ham học hỏi, thật đúng là không dễ dàng đuổi...
Thường Nhuận Chi bắt đầu giải thích với Lưu Cảnh Dương: “Hoàng tổ phụ nhốt cha con, có rất nhiều nguyên nhân, sau này khi con lớn lên sẽ hiểu rõ. Bất quá một nguyên nhân trong đó, con có thể biết.”
“Đó là cái gì?” Lưu Cảnh Dương vội hỏi.
“Hoàng tổ phụ của con nói, cha con bất kính với ông ta. Hoàng tổ phụ con nhận định cha con không hiếu thuận, cho nên trừng phạt bắt chàng nhốt lại.” Cho nên, sau này Dương Dương nhất định phải hiếu thuận với cha, mặc dù cha không nhốt Dương Dương, nhưng con không thể không kính trọng cha con.”