Editor: Bộ Yến Tử
Từ sau khi Vương Bảo Cầm dẫn hai huynh muội Tiêu thị rời khỏi phủ, Đoạn
Nhu Nam ở trong phủ cửu Hoàng Tử lại càng giống như người ẩn hình, suốt
ngày cửa lớn không ra, cửa sau không gần.
Trời phú cho nàng ta sức nhẫn nại chịu được tịch mịch, cầm tú khung có thể ngồi thêu cả ngày.
Khi Thường Nhuận Chi đi tới Nhàn Lạc viện, Đoạn Nhu Nam đang thêu khăn tay.
Một góc khăn tuyết trắng, đã thành hình một nửa cành mai vàng.
Đoạn Nhu Nam không yên đón Thường Nhuận Chi vào, hành lễ với nàng, nhỏ giọng hỏi: “Sao Hoàng Tử phi lại đến đây...”
Thường Nhuận Chi ôn hòa nói: “Tự nhiên là có việc mới đến tìm ngươi.”
Đoạn Nhu Nam càng không yên.
Thường Nhuận Chi cho phép nàng ta ngồi, mặc dù nàng ta theo lời ngồi xuống, nhưng có thể nhìn ra nàng ta đang cực kì bất an.
”Đừng khẩn trương.” Thường Nhuận Chi cười cười, nói: “Hôm nay tới tìm ngươi
nói chuyện, đối với ngươi mà nói, ngược lại là một chuyện tốt.”
Tuy là nói như vậy, nhưng tâm Đoạn Nhu Nam vẫn treo lơ lửng.
Thường Nhuận Chi ngắm khăn tay trong tú khung mà nàng ta thêu, ý bảo Đoạn Nhu Nam đưa cho nàng xem.
Đoạn Nhu Nam nâng khung thêu đến trước mặt Thường Nhuận Chi.
Thường Nhuận Chi tiếp nhận, xem qua, sau đó khen ngợi: “Ngươi thực khéo tay.”
”Để Hoàng Tử phi chê cười...” Thanh âm Đoạn Nhu Nam càng thấp, nuốt nuốt nước miếng nói: “Hoàng Tử phi tới gặp nô tì, là vì...”
”À, là như thế này.” Thường Nhuận Chi nhìn Đoạn Nhu Nam, nhẹ giọng nói:“Bảo Cầm rời khỏi phủ, trong phủ chỉ còn lại mình ngươi. Ta nghĩ, nếu
như ngươi không muốn giống như Bảo Cầm tính toán rời phủ sinh sống, sẽ
đề ngươi làm thị thiếp của Cửu điện hạ. Như vậy, ngươi cũng có thể tiếp
tục ở lại Nhàn Lạc viện.”
Thường Nhuận Chi hỏi Đoạn Nhu Nam: “Ngươi thấy sao?”
Kỳ thực theo thân phận của Thường Nhuận Chi, muốn đề Đoạn Nhu Nam từ nha
hoàn thông phòng lên làm thị thiếp, căn bản không cần thiết hỏi qua ý
kiến nàng ta.
Bất quá Thường Nhuận Chi áp căn không nghĩ tới muốn
chuyên quyền độc đoán, xuất phát từ tôn trọng, vẫn là hỏi Đoạn Nhu Nam
trước.
Đoạn Nhu Nam nghe vậy nên thấy sửng sốt, giơ tay chỉ chỉ mình: “Thị, thị thiếp sao?”
Thường Nhuận Chi vuốt cằm.
”Nô, nô tì...” Đoạn Nhu Nam gấp gáp chớp chớp mắt, gần như có chút khẩn
trương hỏi: “Hoàng Tử phi, nếu là, nếu là thành thị thiếp của cửu điện
hạ, có phải nô tì có thể tiếp tục ở lại phủ cửu Hoàng Tử hay không?”
Thường Nhuận Chi cảm thấy biết vậy nên quái dị, gật đầu nói: “Đương nhiên.”
”Vậy nô tì nguyện ý!” Đoạn Nhu Nam vội gật đầu nói, sợ sau đó Thường Nhuận Chi sẽ đổi ý.
Thường Nhuận Chi cả cười, nói: “Nếu như thế, sau này ngươi chính là Đoạn di
nương trong phủ. Phân lệ mỗi tháng, sẽ gia tăng nhiều hơn so với lúc
trước.”
Dừng một lúc, Thường Nhuận Chi nói: “Bất quá, chuyện hầu hạ cửu Hoàng Tử, không cần ngươi.”
Đoạn Nhu Nam một chút cũng không thấy đó là việc gì khó khăn, biểu cảm trên mặt không chút biến hóa.
Thường Nhuận Chi nhẹ nhàng thở ra —— xem ra Đoạn Nhu Nam cũng không có ý tứ
muốn hầu hạ A Đồng, chính là cần một danh phận vĩnh viễn đợi ở trong phủ Hoàng Tử mà thôi.
Nói xong chuyện này, sắc mặt Thường Nhuận Chi trở nên nghiêm chỉnh, cho Diêu Hoàng một ánh mắt.
Diêu Hoàng hiểu ý, gọi hai nha hoàn khác rời khỏi phòng, khép cửa lại.
Trong vui sướng Đoạn Nhu Nam như trước sâu sắc, nhất thời không yên nói: “Hoàng Tử phi đây là...”
Thường Nhuận Chi nhìn Đoạn Nhu Nam: “Sau này ngươi là thị thiếp trong phủ, vậy thì, nhất định sẽ cùng hưng suy, cộng vinh nhục cùng phủ Hoàng Tử. Lời
này, ngươi hiểu chưa?”
Ánh mắt Đoạn Nhu Nam lóe ra bất an, gật đầu.
”Như vậy...” Thường Nhuận Chi nhẹ giọng nói: “Có phải ngươi nên nói với ta,
vì sao ngày hôm đó ngươi nghe có người đề cập tới Sầm Vương, đột nhiên
trở nên luống cuống?”
Nhất thời, sắc mặt Đoạn Nhu Nam trở nên tái nhợt, mắt trợn to.
”Nơi này chỉ có ngươi và ta, nếu ngươi muốn vĩnh viễn ở lại phủ cửu Hoàng Tử nhận sự che chở, ta phải biết rằng, ngươi tồn tại, có phải sẽ có uy
hiếp đến phủ hay không mới tốt.” Thường Nhuận Chi nói: “Ta hi vọng,
ngươi có thể nói thật với ta.”
Bộ ngực Đoạn Nhu Nam dồn dập phập phồng hồi lâu, nàng ta mới có thể điều tiết xuống.
Đoạn Nhu Nam đau khổ cười: “Ngày ấy, Bảo Cầm tỷ nói với nô tì, đường ra
tương lai của nô tì, tốt nhất đó là Hoàng Tử phi nguyện ý để nô tì trở
thành thị thiếp của Cửu điện hạ, ở trong phủ an ổn sống cả đời... Nếu
thật sự số phận nô tì là vậy, hết thảy đều nghe theo cửu Hoàng Tử phi.”
Thường Nhuận Chi hơi nâng mi.
Vương Bảo Cầm trí tuệ lại thức thời, khiến người ta thưởng thức.
Cũng may, nàng ta không có dã tâm.
Thường Nhuận Chi ôn hòa nhìn Đoạn Nhu Nam.
Đoạn Nhu Nam hít sâu một hơi, tựa hồ là cổ vũ dũng khí, thấp giọng nói: “Nô
tì là tú nữ dân gian, do tuyển tú mà tiến cung. Nô tì vụng về, không
hiểu nhân tình, thời điểm nhị luân đắc tội Thái giám chưởng sự, không
hiểu bị xoát xuống dưới. Sau đó nô tì đến cung Quý phi nương nương, làm
cung tì.”
”Người trong cung, đều phải phân ba bảy loại. Khi nô tì vừa đi, chỉ là mặt sinh cung tì, trong cung Quý phi nương nương có Thái giám thông thị, quản bốn tiểu Thái giám dưới tay. Đại khái là người nọ
thấy nô tì dễ khi dễ, cho nên thường xuyên tạ cố quấy rầy nô tì.”
”Không chỉ như vậy, nô tì còn nhìn thấy, hắn ta dùng thù du nhúng nước quật tiểu Thái giám dưới cấp hắn ta...”
”Vốn dĩ nô tì đang đồng tình tiểu Thái giám kia, nhưng ai mà biết, tiểu Thái giám kia cũng không phải hạng người tốt lành gì, chịu khổ chỗ Thái giám thông thị, xoay người một cái liền bắt nạt uy hiếp nô tì, hỏi nô tì
muốn bạc, không cho thì ác ngôn tướng hướng với nô tì, thậm chí động thủ động cước...”
”Từ khi đó, nô tì rất chán ghét hoạn quan.”
Thường Nhuận Chi gật đầu, có thể lý giải Đoạn Nhu Nam.
Hoạn quan trong cung bởi vì đánh mất năng lực cơ bản nhất của nam nhân, cho nên rất nhiều người có chút biến thái về mặt tâm lý.
Đoạn Nhu Nam bình phục quyết tâm, tiếp tục nói: “Bởi vì e ngại chán ghét
hoạn quan, nô tì thấy bọn họ đều đi đường vòng. Nói với tỷ muội cung tì, cùng giống với nô tì, cảm thấy hoạn quan thật đáng giận đáng hận. Cho
nên, cho tới bây giờ nô tì không nghĩ tới, vậy mà có người sẽ cùng hoạn
quan trò chuyện thật vui vẻ, thậm chí lấy bằng hữu chi lễ tướng đợi.”
Đoạn Nhu Nam dừng một lát, nói: “Huống hồ, người này còn là hậu duệ thiên hoàng quý tộc.”
Thường Nhuận Chi nâng lông mày: “Ngươi nói, Sầm Vương hả?”
Đoạn Nhu Nam gật đầu, nói: “Chính là Sầm Vương. Trong lúc vô ý nô tì nhìn
thấy, hắn ta cùng đám hoạn quan trong cung vui cười tức giận mắng, ở
chung thật vui.”
Thường Nhuận Chi thầm nghĩ, Sầm Vương có lúc bình dị gần gũi như vậy sao?
”Nô tì cảm thấy tò mò, cho nên đoạn ngày kia, liền chú ý Sầm Vương nhiều chút.”
Đoạn Nhu Nam nhẹ giọng nói: “Nô tì phát hiện, hắn ta không chỉ trong lúc
thầm kín xưng huynh gọi đệ với đám hoạn quan, thậm chí hắn ta còn tác
hợp nhiều cung tì và hoạn quan kết thành đối thực. Hoạn quan không thể
làm việc nam nữ, Sầm Vương liền sắp xếp một ít tinh thông này nói với nữ tử, chuyên môn hầu hạ hoạn quan. Có hoạn quan có ham thích cổ quái ghê
tởm, hắn ta cũng có thể tận lực thỏa mãn...”
Thường Nhuận Chi càng nghe càng nhíu chặt lông mày.
”Rồi sau...” Đoạn Nhu Nam thở hắt ra: “Rồi sau đó có một ngày nô tì phát
hiện, Sầm Vương sắp xếp một nữ tử tiến cung, có võ công hầu hạ bên người Thục phi nương nương, Sầm Vương hắn ta lại...”
Đoạn Nhu Nam nói đến đây, dường như không biết làm sao để nói tiếp, lông mày nhăn lại, che ngực một bộ ghê tởm.
Thường Nhuận Chi giống như phúc chí tâm linh, nói: “Chẳng lẽ Sầm Vương hắn, cùng thái giám đi việc nam nữ?”
Đoạn Nhu Nam kinh ngạc ngẩng đầu, kinh ngạc vì sao Thường Nhuận Chi có thể
tự nhiên nói rõ ràng loại chuyện này ra ngoài miệng như thế.
”Xem ra ta nói đúng?” Thường Nhuận Chi hỏi.
Không nghĩ tới Đoạn Nhu Nam lại lắc đầu.