Tóc Thường Nhuận Chi có chút ẩm, Diêu Hoàng cầm khăn lau cho nàng.
Trong phòng đốt lò hương, ấm áp hòa hợp.
Thường Nhuận Chi ngồi trên giường hỷ, đánh giá trang trí phòng ngủ một phen.
Gọn gàng, sạch sẽ, không xa hoa, lại rất hợp ý nàng.
Diêu Hoàng mở nắp lò hương nhìn vào bên trong, trở về cười nói với Thường Nhuận Chi:
“Trong lò hương không có huân hương, chắc là Cửu Hoàng tử biết cô nương không thích huân hương, cho nên căn dặn người dưới không cho hương liệu vào.”
Thường Nhuận Chi cúi đầu cười, phong tình thẹn thùng thấp thoáng dưới ánh nến nhìn không sót thứ gì.
Diêu Hoàng chỉ nói vài lời với Thường Nhuận Chi, hỏi nàng có muốn ăn chút đồ ăn hay không.
Thường Nhuận Chi nghĩ một lát mới trả lời:
“Vẫn nên chờ Cửu Hoàng tử trở lại đã, ta và chàng cùng ăn. Lúc này chắc chàng chỉ uống rượu thôi, chưa ăn gì đâu.”
Diêu Hoàng liền đáp một tiếng, mở hòm xiểng đi chuẩn bị quần áo ngày mai Thường Nhuận Chi sẽ mặc.
“Ma ma nói, ngày mai cô nương phải mang Thánh chỉ phong hào đi theo Cửu Hoàng tử tới Lễ bộ, đây là đại sự cô nương nhập tông điệp Hoàng gia, không thể qua loa.”
Diêu Hoàng vừa nói vừa cẩn thận kiểm tra hòm xiểng, xác định không quên, mới vừa lòng đậy nắp hòm xiểng:
“Sáng sớm cô nương thức dậy là có thể mặc.”
Thường Nhuận Chi lên tiếng, ngồi xuống trước bàn trang điểm, cầm lược chậm rãi sơ tóc.
Thời gian chờ đợi làm người ta ngao ngán, nhưng Thường Nhuận Chi cảm thấy đợi không lâu lắm, Lưu Đồng đã trở lại.
Mặc dù Diêu Hoàng thấy hai má Lưu Đồng hồng hồng, nhưng cử chỉ bình thường cũng không say rượu, liền gật đầu với Thường Nhuận Chi, nhỏ giọng thối lui đến gian ngoài.
Những nha hoàn còn lại cũng rời khỏi nội thất.
“Nhuận Chi.”
Hai mắt Lưu Đồng lấp lánh, đi đến trước mặt Thường Nhuận Chi, đưa tay giữ bả vai nàng, lúc nói chuyện miệng mang toàn mùi rượu:
“Hôm nay nàng thật đẹp.”
Thường Nhuận Chi nhíu nhíu đầu mày, đưa một ngón tay hỏi hắn:
“Đây là mấy?”
“Nàng nghĩ ta say sao?”
Lưu Đồng bật cười nói:
“Là một, mắt ta còn tốt lắm nha.”
Thường Nhuận Chi cười cười kéo tay hắn nói:
“Muốn đổi xiêm y không? Mùi rượu trên người chàng rất nặng đó.”
Lưu Đồng vừa nghe liền cười đáp:
“Ta đi rửa mặt một lát, nàng chờ ta.”
Nói xong, Lưu Đồng liền gọi Hoa Trạch chuẩn bị nước cho hắn.
“Nước ấm đã chuẩn bị xong, để người ta nâng lên là được.”
Thường Nhuận Chi theo một câu, lại hỏi hắn:
“Buổi tối chưa ăn sao?”
“Không có.”
Một bên Lưu Đồng tự tìm xiêm y, một bên trả lời:
“Ra đó cũng chỉ uống rượu, Ngũ ta thay ta chống đỡ, ta mới có cơ hội thoát thân.”
Nói đến đó, Lưu Đồng dừng một chút, quay đầu lại nhìn Thường Nhuận Chi, mặt đột nhiên đỏ lên.
Thường Nhuận Chi tức giận trừng hắn, thúc giục nói:
“Vậy chàng nhanh đi tắm thả lỏng đi, ta cho người nấu canh giải rượu tới cho chàng, lát nữa chúng ta cùng nhau ăn.”
Lưu Đồng đã tìm ra xiêm y, cầm trên tay, nghe vậy nhìn Thường Nhuận Chi, nhíu mày hỏi:
“Nàng cũng chưa ăn sao?”
“Không, chờ chàng đó.”
Thường Nhuận Chi cười, mặt Lưu Đồng lại lộ ra nụ cười ngốc hề hề.
Những lúc hắn như vậy, Thường Nhuận Chi có cảm giác, ngay cả lúc hắn có thân phận Hoàng tử hay không, hắn cũng chỉ là một đại nam hài hơn hai mươi.
Mà nàng nhìn nụ cười đó của hắn, rõ ràng có thể cảm giác được, nàng bị hắn trân ái.
Lưu Đồng đi tắm, Thường Nhuận Chi gọi Diêu Hoàng đi báo phòng bếp chuẩn bị canh giải rượu và bày cơm.
Lo lắng Lưu Đồng uống nhiều rượu, bây giờ lại là buổi tối, không thể ăn thịt cá, liền cần cháo loãng và bốn món ăn từ rau xanh làm món ăn phụ.
Lát sau Lưu Đồng đổi xiêm y, từ trong phòng tắm đi ra, tóc hơi ẩm, xõa ở phía sau.
Cao lớn vững chãi, quả nhiên đẹp mắt.
Thường Nhuận Chi nhìn chằm chằm Lưu Đồng tới xuất thần, cho đến lúc mặt Lưu Đồng nóng lên.
Hắn ho ho, ngồi xuống cạnh nàng, có chút ngượng ngùng, không yên hỏi nàng:
“Nhìn gì vậy?”
“Nhìn chàng...”
Thường Nhuận Chi nhẹ giọng nói:
“Thực soái.”
“Thẳng thắn?”
Lưu Đồng có chút kỳ quái:
“Như thế nào có thể nhìn ra ta thẳng thắn?”
Thường Nhuận Chi không hiểu, hỏi:
“Chàng nói soái, là cái nào soái?”
“Phổ thiên dưới, hay là vương thổ; dẫn thổ chi tân, hay là vương thần. Dẫn thổ chi tân chi dẫn.”
Lưu Đồng nghiêm cẩn hồi đáp.
Thường Nhuận Chi suy nghĩ, lại nhịn không được, cười lên tiếng.
Chờ nàng cười xong, thấy Lưu Đồng còn chờ nàng giải thích, liền nhẹ giọng nói cho hắn:
“Ta nói soái, là soái khí soái.”
“Dẫn khí...”
Lưu Đồng vẫn không hiểu.
Thường Nhuận Chi chỉ có thể nói thẳng:
“Chính là khen chàng lớn lên đẹp mắt đó.”
Lưu Đồng nghe xong ngây người, chớp chớp mắt, sau đó ngượng ngùng ho ho.
Bộ dáng hắn ngượng ngùng, làm cho tâm Thường Nhuận Chi ngứa ngáy khó nhịn.
Lúc này khoảng cách giữa bọn họ rất gần, mùi vị tươi mát sạch sẽ trên người hắn dụ dỗ nàng.
Thường Nhuận Chi không nhịn được, tiến lên hôn hạ gò má Lưu Đồng.
Cả người Lưu Đồng cứng đờ ngay một khắc kia.
Cho đến khi nghe âm thanh cười khúc khích của Thường Nhuận Chi, hắn mới phục hồi tinh thần lại, mặt đỏ một vòng nhìn Thường Nhuận Chi, nói muốn “Có qua có lại“.
Thường Nhuận Chi theo bản năng né tránh.
Khi hai người đang cười đùa, phòng bếp đã chuẩn bị đồ ăn đưa tới.
Thường Nhuận Chi đẩy đẩy Lưu Đồng, nhẹ giọng dỗ hắn:
“Trước ăn cơm, đừng để đói sẽ tổn thương dạ dày.”
Lưu Đồng có thể nói là ngoan ngoãn phục tùng Thường Nhuận Chi, lúc này lại mưu phúc lợi cho mình:
“Vậy lát nữa ta muốn có qua có lại.”
Thường Nhuận Chi chỉ có thể đáp ứng.
Sức ăn của Lưu Đồng không nhỏ, phòng bếp chuẩn bị thứ gì, đều bị hắn ăn sạch, còn nói với Thường Nhuận Chi:
“Trước kia đồ ăn trong phủ không ngon như vậy, nay ăn cùng nàng, liền cảm giác đồ ăn đều thơm hơn rất nhiều.”
Thường Nhuận Chi nói hắn miệng lưỡi trơn tru, Lưu Đồng còn rất nghiêm trang giải thích mình nói thật.
Uống canh giải rượu, hai người súc miệng, Diêu Hoàng liền dẫn toàn bộ người hầu ra ngoài.
Nến hỷ đỏ thẫm yên tĩnh cháy, thỉnh thoảng bạo một hai tiếng chúc tâm.
Chúc tâm bạo, việc vui đến.
Chỉ còn lại hai người trong nội thất, ôn nhu dần dần tràn ngập.
Lưu Đồng cầm cổ tay Thường Nhuận Chi, không cho nàng tiếp tục né tránh.
“Nói tốt lắm, mau để ta có qua có lại.”
Lưu Đồng vừa nói vừa tiến sát vào người Thường Nhuận Chi, cuối cùng cũng như nguyện hôn lên mặt mon mềm của nàng một cái.
Bên trong yên tĩnh, hai người nhìn lẫn nhau.
“Nhuận Chi...”
Lưu Đồng do dự một chút, nghe nàng không lên tiếng đáp lại.
Rồi sau đó hắn không cố kỵ nữa, một tay vòng qua ôm lấy thắt lưng Thường Nhuận Chi, hơi khom người, bế nàng ngồi dậy.
Lúc này Thường Nhuận Chi đã sớm có chuẩn bị, không có gì kinh hoảng.
Nàng ôm lấy cổ Lưu Đồng, mỉm cười với hắn.
Nam nhân này, tướng mạo cũng không âm nhu, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, hình dáng rõ ràng, có chút không phù hợp quan niệm thẩm mỹ của người Đại Ngụy.
Nhưng ở trong mắt nàng, hắn là một soái ca.
Mà soái nam nhân như vậy, sau này là người yêu của nàng, cũng là tình lữ chung thân của nàng.
Thường Nhuận Chi nghĩ vậy, cảm thấy mỹ mãn tựa đầu vào vai Lưu Đồng.
Mà bước chân Lưu Đồng chưa từng dừng lại, cứ bước tới giường hỷ.