Ngụy Tử cũng có ấn tượng tốt về Tần cô nương: “Cửa hàng đồ cưới của vương phi, từng làm ăn hai lần cùng cửa hàng Tần gia, đầu năm nay nô tì mới quen biết Tần cô nương kia, nàng mặc dù khôn khéo, nhưng không phải loại người khí thế bức nhân, lại cực có lễ mạo, không vì chuyện xung đột lợi ích mà phát cáu nói ngoan, nói chuyện có lí có cứ… Nô tì cảm thấy, nếu nàng có thể làm dâu cả ở phủ chúng ta, sẽ là người gánh vác rất tốt.”
Ngụy Tử luôn luôn độc miệng, Tần cô nương kia có thể khiến nàng đánh giá cao, đủ để thấy đức hạnh bên ngoài cực kỳ đúng mực.
Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu Thường Nhuận Chi tuyển con dâu, nàng có rất nhiều chỗ băn khoăn, tự mình cảm giác rất là soi mói.
Điều khiến nàng có chút phê bình kín đáo là, nhi tử mình thích cô nương này, còn nàng ta lại ra vẻ không thích hắn.
Thường Nhuận Chi nhịn không được nói thầm một câu “Thật không có mắt nhìn“.
Cho dù tự nhận là không xứng với nhi tử nàng, ít nhất cũng phải tranh thủ một hai chứ, cô nương Đại Ngụy, làm gì có chuyện chưa chiến đã bại?
Thường Nhuận Chi mang tâm lý chỉ trích quỷ dị, bắt đầu để Ngụy Tử ra ngoài lan truyền rằng Vinh quận vương phi đang xem xét việc hôn sự của trưởng tử.
Sau khi nghe tin có rất nhiều người đến hỏi thăm yêu cầu chọn con dâu, Thường Nhuận Chi nhất nhất nói rằng muốn ôn nhu hiền lành, hào phóng hữu lễ, có thể gánh vác được toàn bộ gia tộc.
Nàng chỉ có hai đứa con trai, trưởng tử trầm ổn có thể gánh chuyện này, thứ tử lại thích nhảy nhót sống lãng mạn, tương lai tất cả chuyện ở phủ Vinh quận vương, đều do trưởng tử kế thừa, che chở đệ đệ. Cho nên nhân tuyển làm dâu cả, cực kì quan trọng.
Các quý phụ thế gia đều là nhân tinh, cẩn thận ngẫm lại liền hiểu rõ hàm nghĩa nội tại lời Thường Nhuận Chi nói “Gánh vác được toàn bộ gia tộc”, tự nhiên đối với thân phận thế tử phi tương lai này, thập phần coi trọng.
Trong nhà có cô nương vừa độ tuổi, thì bắt đầu hỏi thăm bóng gió ý tứ của Thường Nhuận Chi, nghĩ rằng dù làm cách gì cũng phải lộ diện trước mặt Vinh quận vương phi mới được.
Thường Nhuận Chi hợp thời đưa ra ý muốn tổ chức tiệc thưởng mai, căn dặn Ngụy Tử phát thiếp mời cho những nhà có nữ nhi vừa độ tuổi.
Vừa nghe qua liền biết Vinh quận vương phi đang úp mở chuyện chọn tức phụ, phụ nhân trong nhà sẽ dẫn nữ nhi đến phủ Vinh quận vương.
Nhiều ngày trôi qua, chuyện trưởng tử của Vinh quận vương muốn kết hôn, truyền khắp kinh thành, mọi người đều đang chờ xem cô nương nhà ai phúc khí tốt, có thể gả vào quận vương phủ.
Cách làm người của đại công tử Vinh quận vương không cần bàn cãi, đó là người đại biểu cho công tử ca đứng đầu kinh thành! Hơn nữa nghe nói đến nay hắn vẫn chưa có thông phòng hay thị thiếp, trong phòng vô cùng thanh tịnh! Công tử thượng giai bực này, ai gả được không phải đang hưởng phúc?
Nhóm quý nữ ôm mộng đẹp có thể gả cho Lưu Cảnh Dương ào ào theo mẫu thân mình tới phủ tham gia tiệc thưởng mai.
Trong phủ có quý thái phi tọa trấn, Thường Nhuận Chi chiêu đãi tân khách, các vị tiểu thư ngoài miệng nói lời khen tặng, ánh mắt lại thỉnh thoảng ngắm các nơi.
Phủ Vinh quận vương điệu thấp nhưng vẫn xa hoa, Thường Nhuận Chi không thích phô trương, chỉ là mỗi một viên gạch viên ngói, một cây một mộc, đều chương hiển sự tôn quý trong phủ. Người có nhãn lực tự nhiên càng thêm hy vọng nữ nhi nhà mình có thể gả vào, không có nhãn lực thì hồ nghi, phủ Vinh quận vương cũng không phú quý như dân gian đồn đãi...
Ánh mắt các phu nhân thái thái cùng các cô nương, đều được nha hoàn trong phủ âm thầm ghi lại.
Địa điểm tổ chức tiệc thưởng mai là ở Mai viên, Mai viên là nơi quý thái phi ở, chỗ kia có lầu cao, ngày hè mát mẻ, vào đông lại không mấy dễ chịu, bởi vì thông gió rất lạnh lẽo.
Quý thái phi ngồi trên ghế cao, đợi các phu nhân ra mắt chúc tụng.
Mấy năm nay quý thái phi đã nghe không ít những lời như vậy, chỉ là mỗi khi người khác nói nhi tử con dâu bà hiếu thuận, bà là người có phúc khí thì cười rất vui vẻ.
Cung phi không có con cái có thể đi đến bước này chỉ có mình bà.
Quý thái phi nói cười cùng các nàng, lục tục lại có phu nhân dẫn cô nương nhà mình đến.
Thường Nhuận Chi lấy cớ đi phòng bếp xem điểm tâm đã xong chưa, trốn tới chỗ tối.
Ngụy Tử đến đón nàng, cười nói: “Vương phi, Tần phu nhân và Tần cô nương đến rồi.”
“Vậy sao?” Thường Nhuận Chi hơi nhíu mày: “Không phải nàng không thích Dương Dương sao? Sao lại đến?”
“Chúng ta phát thiếp mời ra ngoài, dù Tần cô nương không muốn đến, Tần phu nhân cũng sẽ ép nàng đến.” Ngụy Tử cười thầm: “Hiện tại con dâu còn chưa qua cửa, vương phi đã chọn nàng không phải à.”
Thường Nhuận Chi bị Ngụy Tử nói toạt ra xấu hổ biện bạch: “Ta nào có...”
Ngụy Tử chỉ cười không nói, Thường Nhuận Chi ngượng ngùng cười theo: “Ngươi coi ta như người điên sao, đi, để ta nhìn thử, cô nương kia lớn lên thế nào.”
Hôm nay dẫn cô nương nhà mình đến, đều là phụ nhân tuổi tác tương đương Thường Nhuận Chi, cho nên mới có thể vây quanh bên cạnh quý thái phi ân cần hỏi han, làm hết bổn phận của tiểu bối. Chẳng qua Tần phu nhân chỉ nhỏ hơn quý thái phi vài tuổi, nhìn theo bối phận, tự nhiên cũng rất được các phu nhân tôn trọng.
Mọi người ăn ý nhường đường, mời Tần phu nhân ngồi kề bên quý thái phi.
Tần Lại Sư theo sát Tần phu nhân, tự nhiên trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người.
“Đây chắc là cháu gái của Tần phu nhân, xem xem đã lớn thế này.” Quý thái phi mỉm cười đánh giá Tần cô nương: “Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Tần phu nhân có chút thụ sủng nhược kinh: “Đa tạ thái phi quan tâm, cháu gái thần phụ năm nay mười sáu.”
“Mười sáu, là lứa tuổi như hoa như ngọc.” Quý thái phi cười gật đầu, Tần cô nương thong dong thi lễ: “Tiểu nữ Tần Lại Sư, bái kiến quý thái phi.”
“Ừ, ngoan.” Quý thái phi rất vừa lòng: “Đi nào, cô nương trẻ tuổi các ngươi đến Mai viên chơi đi.”
Tần Lại Sư chần chờ nhìn Tần phu nhân, bà từ ái gật gật đầu, nói: “Đi chơi đi.”
Tần Lại Sư cung kính hành lễ, chậm rãi lui ra.
“Ngài thấy thế nào?” Ngụy Tử cười hỏi Thường Nhuận Chi: “Cấp bậc lễ nghĩa của Tần cô nương chu toàn chứ?”
“Ừ, cũng không tệ.” Thường Nhuận Chi cảm thán, Ngụy Tử nhìn nàng trêu: “Thật lâu không nhìn thấy vương phi soi mói như vậy, ngài đang luyến tiếc nhi tử cưới vợ chăng? Sợ đại công tử cưới tức phụ, sẽ quên ngài.”
Thường Nhuận Chi bị nàng nói trúng tâm sự, tức giận nói: “Ngươi đừng có bêu xấu ta, Kỷ Cương nhà ngươi cũng nên cưới vợ rồi, đến lúc đó ngươi đừng có mà làm khó con dâu.”
“Nô tì sao có thể chứ?” Ngụy Tử nghiêm trang nói: “Nô tì sẽ là một bà bà tốt thông tình đạt lý.”
“Ta đây còn kém ngươi ư?” Thường Nhuận Chi hừ một cái: “Ngươi hỏi đám nha hoàn trong phủ giúp ta xem, trong các nàng ai mà không sợ ngươi? Ta thì khác ta dịu dàng hơn ngươi nhiều.”
“Phải phải phải, vương phi nhất định là một bà bà thông tình đạt lý hơn cả nô tì.”
Thường Nhuận Chi vừa lòng gật đầu: “Đi thôi, tới phòng bếp xem điểm tâm làm thế nào rồi, ta còn muốn cùng các cô nương tán gẫu đây.”
***