Thái tử vạn vạn không nghĩ tới, khi Nguyên Vũ đế nghe hắn hỏi, trực tiếp đáp vấn đề của hắn, kế tiếp liền để đám thần tử tấu chuyện.
“Đối với cách dụng binh của người Tiên Ti các chư tướng ở Yến Bắc càng quen thuộc, Binh bộ không đích thân tới Yến Bắc tìm hiểu tình huống thực tế ở địa phương, sao có thể xây dựng kế hoạch dụng binh trên lý thuyết suông? Huống chi, Tiên Ti có quấy nhiễu Yến Bắc quan hay không, còn chưa biết được. Trẫm đã để Khâm Thiên giám xem mùa màng, ba năm về sau đều là mưa thuận gió hòa, thời tiết khi vào đông rét lạnh. Nhưng Khâm Thiên giám suy tính chính xác, người Tiên Ti cũng có thể yên tĩnh một đoạn thời gian.”
Nguyên Vũ đế vừa tinh tế vừa thông suốt, nói:
“Bất quá, lo trước khỏi hoạ luôn tốt. Trẫm sẽ bát một bút quân phí cho nơi đóng quân ở Yến Bắc, áo bông, lương thực và chế tạo binh khí mới, cũng sẽ mau chóng vận chuyển đi Yến Bắc.”
Nguyên Vũ đế nói xong, liền hỏi có thần tử nào muốn khải tấu.
Thái tử đứng tại chỗ, hai mắt đăm đăm, ngây ra như phỗng.
Mặc dù Lưu Đồng không biết vì sao hắn có bộ dáng đả kích lớn như vậy, nhưng thấy sắc mặt hắn không tốt liền biết hắn ngã mốc, trong lòng nhất thời cảm thấy dễ chịu.
Sau một lúc lâu đăm chiêu suy nghĩ, Thụy vương bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu bật cười.
Lưu Đồng vội hỏi:
“Ngũ ca, huynh đoán được cái gì hả?”
Thụy vương cười cười, nói:
“Nơi đây không nên nhiều lời, chờ không có ai ta sẽ nói với đệ.”
Lưu Đồng vội vàng gật đầu.
Lần đại hướng này kết thúc trong gió êm sóng lặng.
Lưu Đồng theo Thụy vương rời khỏi đại điện, trên đường đi, thấy hơn phân nửa đại thần lúc gặp Thụy vương đều sẽ lên tiếng gọi. Thụy vương đều nhất nhất đáp lại.
Lưu Đồng chờ không kịp hỏi:
“Ngũ ca, đến cùng thì Thái tử xảy ra chuyện gì vậy?”
Thụy vương than nhẹ một tiếng, tả hữu nhìn, xác định chung quanh không có người nghe lén, nói:
“Hôm nay Thái tử đề cập tới Tiên Ti, còn nói đến Binh bộ, hỏi phụ hoàng cách dụng binh của Binh bộ với Tiên Ti như thế nào... Phụ hoàng là gằn từng tiếng giải thích cho hắn nghe.”
“Vì sao?”
Lưu Đồng không hiểu.
Thụy vương nói:
“Bởi vì Thái tử hỏi một vấn đề dại dột không nên hỏi tới.”
Thụy vương dừng một lát, nói:
“Tiên Ti chi hoạn đã bao lâu? Hàng năm cứ đến mùa đông, triều đình đều phải bắt đầu mướt mồ hôi vì Yến Bắc, sợ Tiên Ti lại tới quấy rầy, vạn nhất thực bị bọn họ lướt qua Yến Bắc quan? Đối với vấn đề dụng binh của người Tiên Ti, căn bản không cần thiết thảo luận. Đại Ngụy luôn luôn đánh bật cách dụng binh của Tiên Ti khi tới xâm phạm. Huống chi, cách dụng binh của Tiên Ti, quen thuộc nhất là chư tướng đóng quân ở Yến Bắc, Binh bộ chưa bao giờ can thiệp qua, kéo quan hệ lên Binh bộ làm gì?”
Lưu Đồng giật mình nói:
“Vậy phụ hoàng...”
“Phụ hoàng tự nhiên đoán được dụng ý của hắn khi hỏi chuyện này.”
Thụy vương nói:
“Phụ hoàng hơn phân nửa cho rằng, Thái tử muốn nhập chủ Binh bộ.”
“Phụ hoàng cự tuyệt hắn.”
Lưu Đồng nói, nghĩ một lát lại cảm thấy kỳ quái:
“Vì cái gì chứ? Phụ hoàng không biết Thái tử ở Hộ bộ có chút nửa bước khó đi à?”
Thụy vương nhíu mày, gõ gõ đầu mình, thở dài:
“Thái tử là tìm con đường mới cho mình, mấy bộ khác hắn không cắm chân vào được, cho nên chỉ có thể chuyển mắt tới Binh bộ...Thái tử chỉ tới Binh bộ, nhưng có thể phụ hoàng nghĩ không nhiều như vậy, chỉ cho rằng hắn coi trọng quyền thế và lợi ích ở Binh bộ, cho nên không đáp ứng hắn. Nhưng đối với tình huống của Lại bộ, Lễ bộ, Hình bộ và Công bộ phụ hoàng cũng biết đến một hai. Đại khái, phụ hoàng chờ Thái tử tự nghĩ ra biện pháp giải quyết..”
Thụy vương tiếp tục nói:
“Phụ hoàng thống trị ranh giới Đại Ngụy gần hai mươi năm, di chí thượng thừa cao tổ, cũng có ao ước lưu giang sơn muôn đời. Phụ hoàng không có khả năng cứ như vậy chấp tay giao giang sơn Đại Ngụy tới tay Thái tử. Nếu như Thái tử không thể cân bằng giải quyết chuyện huynh đệ tranh đoạt quyền thế...”
Thụy vương nói đến đây, có chút hoảng hốt, bật cười nói:
“Được rồi, đó cũng là vấn đề Thái tử phải lo lắng, chúng ta cũng đừng hồ đoán. Đi, hôm nay tới phủ ngũ ca dùng cơm trưa đi.”
Lưu Đồng lên tiếng, nhìn bóng lưng Thụy vương đi trước mặt, nhẹ nhàng nhéo nhéo đầu quyền.
Ngọ thiện, bỗng nhiên Thụy vương nghĩ tới cái gì, nói với Thụy vương phi:
“Hôn kỳ của Tiểu Cửu và muội tử nàng sắp tới rồi, bây giờ Thái tử đã được giải lệnh giam cầm, nàng dỡ chuyện xấu ở phủ Thái tử chưa?”
Thường Mộc Chi sửng sốt, nói:
“Vương gia không nói, đúng là thiếp không nhớ ra.”
Thụy vương liền nhắc nhở:
“Làm việc nhỏ hay là muốn đến nơi đến chốn, nếu muội tử nàng không đi dỡ chức, vẫn nên để nàng nhanh chút, đừng lưu tiếng người bính.”
Thường Mộc Chi vội vàng trả lời, Lưu Đồng xung phong nhận việc, nói:
“Không dám phiền ngũ tẩu, cứ để ta đi nói với Nhuận Chi! Vừa vặn bây giờ ta cũng không có chuyện gì làm.”
Thường Mộc Chi buồn cười nói:
“Ta truyền lời cho muội tử của ta, thì phiền gì chứ? Lời này của Cửu đệ ta không thích nghe.”
Lưu Đồng biết ngũ tẩu trêu chọc hắn, nhất thời cảm thấy rất xấu hổ.
“Được rồi, để Tiểu Cửu đi thôi.”
Thụy vương cười nói:
“Lúc trước hắn theo muội tử nàng tới thôn trang, liền buồn bã nhược thất, sợ là một ngày dài bằng ba thu, cảm thấy thật lâu không gặp muội tử của nàng.”
Thường Mộc Chi nói:
“Trong phủ lão thái thái đặc biệt gọi Nhuận Chi trở về, nói nàng không nên lui tới thân mật với Cửu đệ trước hôn kỳ. Ở phương diện này lão thái thái hơi cũ kỹ, Cửu đệ muốn vào cửa nhạc gia tương lai, sợ là không có dễ dàng đâu.”
“Hả?”
Mặt Lưu Đồng cứng đờ, mắt thấy khóe miệng vốn giơ lên nay liền cụp xuống, Thường Mộc Chi “Phốc xuy” cười:
“Chỉ đùa với đệ chút thôi. Nếu đệ muốn vào cửa, lão thái thái sao có thể không biết xấu hổ ngăn cản đệ? Chính là đệ và Nhuận Chi muốn nói hai ba câu, lão thái thái cũng sẽ đồng ý. Chẳng qua hạn chế các đệ, không cho các đệ quá mức thân cận thôi.”
Vốn Lưu Đồng không nghĩ nhiều như vậy, nghe Thường Mộc Chi nói, mặt không tự chủ được đỏ lên.
Ý cười trong mắt Thường Mộc Chi càng sâu.
Sau khi Lưu Đồng dùng xong ngọ thiện, liền ba ba chạy tới phủ An Viễn hầu.
Sau giờ Ngọ, Thường Nhuận Chi theo phân phó của tiểu Hàn thị đi ngủ trưa, nằm có chút mơ màng, nghe được tin Lưu Đồng tới cửa, còn chưa có phản ứng kịp.
“Chàng đến làm gì?”
Thường Nhuận Chi ngạc nhiên nói:
“Không phải lão thái thái đã nói, không cho ta và chàng gặp mặt sao?”
Diêu Hoàng nói:
“Chắc là Cửu hoàng tử có chuyện gì đó, bây giờ thái thái đang cùng ngài nói chuyện đó, thái thái cho người tới hỏi cô nương, có muốn tới trước gặp Cửu Hoàng tử không?”
Thường Nhuận Chi ngồi dậy, vừa muốn xuống giường mang giày, lại dừng lại, liếc xéo Ngụy Tử đang ở một bên cười trộm:
“Nha đầu ngươi, đang chê cười chủ tử ngươi không dè dặt?”
Ngụy Tử liên tục xua tay:
“Nô tì không dám, nô tì không dám.”
Thường Nhuận Chi hừ một tiếng, trên má phủ một tầng đỏ ửng.
“Diêu Hoàng, ngươi nói... Lão thái thái biết ta ba ba chạy tới trước thấy bà, có phải sẽ thuyết giáo ta không?”
Thường Nhuận Chi nhỏ giọng hỏi nha hoàn tâm phúc.
Diêu Hoàng cười:
“Cô nương sợ cái gì, thái thái còn ở đó mà, cũng không phải ở chung một mình với Cửu Hoàng tử, lão thái thái cũng không tỉ mỉ bới móc lỗi của người đâu. Huống chi còn có thái thái mà.”
“Nói cũng phải.”
Thường Nhuận Chi đứng lên rửa mặt chải đầu, thoải mái đi tới nơi tiếp khách.