Editor: Bộ Yến Tử
Thái Tử không làm cho Thập Nhị Hoàng tử thất vọng.
Sau khi bị Nguyên Vũ đế mắng chửi, Thái Tử yên tĩnh vài ngày, nhưng rốt cuộc trong lòng vẫn cảm thấy không dễ chịu.
Tuy rằng đã chỉnh Lưu Đồng, nhưng nghĩ đến cũng bởi vì hắn, làm hại chuyện
xưa bại lộ, hắn ta bị giam cầm ở trong phủ Thái Tử một năm, hắn ta cảm
thấy không nuốt trôi cục tức này.
Chút trừng phạt này rất nhẹ với Lưu Đồng.
Xưa nay nghe nói Lưu Đồng là người cực kỳ sủng ái nhi tử, nếu như cướp đi
con của hắn, chỉ sợ cả ngày lẫn đêm Lưu Đồng phải lo lắng đề phòng?
Thái Tử càng nghĩ càng cảm thấy nên như thế, cho nên tuy hắn ta không ra
mặt, lại để Thập Nhị Hoàng tử ra mặt, tới trước mặt Nguyên Vũ đế đề cập
việc vỡ lòng cho con Cửu Hoàng tử.
Tự nhiên Thập Nhị Hoàng tử không có từ chối. Hôm sau, sau khi lâm triều đi theo Nguyên Vũ đế đến điện Cần Chính.
”Phụ hoàng, khoảng thời gian trước nhi thần tới ngõ hẻm Trung Quan vấn an
Cửu ca.” Thập Nhị Hoàng tử vừa nói tới chuyện đó, Nguyên Vũ đế nhanh
chóng nhìn thẳng hắn.
Thập Nhị Hoàng tử không chút hoang mang
nói: “Cảnh Dương nhà Cửu ca đến tuổi vỡ lòng, nhi thần thấy hắn ở trong
ngõ hẻm Trung Quan không có phu tử dạy học, sợ học vỡ lòng sẽ bị muộn.
Phụ hoàng xem, có muốn đến đó đón hắn ra, tốt xấu gì cũng mở mông cho
hắn?”
Sắc mặt Nguyên Vũ đế không mấy đẹp mắt.
”Thái Tử sai ngươi đến nói?” Nguyên Vũ đế buồn bực hỏi.
Vẻ mặt Thập Nhị Hoàng tử lộ vẻ do dự, chần chờ một lúc mới nói: “À... Nhi thần cảm thấy là đạo lý này.”
Ý tứ chính là, hắn thật sự được Thái Tử phái đến nói.
Hai vai Nguyên Vũ đế suy sụp, khoát tay nói: “Ngươi ra ngoài.”
”Phụ hoàng, vậy Cảnh Dương...”
”Nhi tử của hắn, hắn không biết tự mình vỡ lòng hay sao?! Sách vỡ học vỡ
lòng hắn biết được không đầy đủ, thanh vận vỡ lòng chẳng lẽ hắn không
biết chút nào! Cần các ngươi thay hắn quan tâm?!”
Nguyên Vũ đế
tức giận quát lớn: “Một đám nên quan tâm không quan tâm, không nên quan
tâm lại giả vờ quan tâm, ở trước mặt trẫm phô trương hảo hữu huynh đệ,
lại ngầm làm chuyện xấu xa! Cút cho trẫm! Mau cút!”
Thập Nhị Hoàng tử kinh hoàng cáo lui, lảo đảo đi khỏi điện Cần Chính.
Đợi đến khi bốn bề vắng lặng, hắn nghiền ngẫm cười cười, nói: “Còn phải đến chỗ Thái Tử, tố ủy khuất một lát mới được.”
Trong điện Cần Chính, Nguyên Vũ đế vẫn chưa nguôi giận, đạp đổ tất cả những gì nằm trên bàn xuống đất.
Tự Nhân tiến lên khuyên giải: “Bệ hạ bớt giận, long thể quan trọng hơn!”
Trên ngực Nguyên Vũ đế vẫn phập phồng, hơn nửa ngày mới thở dài, nhẹ giọng
hỏi Tự Nhân: “Ngươi nói, nếu hiện tại trẫm băng hà, trong đám nhi tử của trẫm, ai sẽ là người có kết cục không tốt?”
Tự Nhân vội quỳ xuống đất dập đầu: “Bệ hạ! Bệ hạ ngàn vạn đừng nói mấy lời này, bệ hạ là vạn tuế, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Nguyên Vũ đế cười nhạo: “Vạn tuế? Đừng nói vạn tuế, từ cổ chí kim làm hoàng đế, ai sống hơn trăm tuổi?”
Nguyên Vũ đế chống đầu, chậm rãi ngồi xuống.
”Trẫm sống không đến trăm tuổi không quan trọng, sợ là sợ Thái Tử liên tục bộ dáng không tiến bộ. Hắn thật sự là... Khiến trẫm rất thất vọng.”
Mắt Tự Nhân chợt lóe lên ánh sáng nhạt: “Bệ hạ, Thái Tử là thiếu lịch lãm.”
”Thiếu lịch lãm? Trẫm không cho hắn cơ hội ban sai sao? Nhưng mà Thụy Vương có thể từ giữa trổ hết tài năng, còn hắn thì sao?!”
Nguyên Vũ đế thở dài: “Trẫm muốn làm sao làm, có thể đem một khối bùn nhão như hắn đỡ tường đây!”
Tự Nhân im lặng không lên tiếng.
Nguyên Vũ đế đột nhiên nói: “Không phải Nam Rất có bạo động sao? Đông Hải chi
tân cũng cần tiêu diệt, quét sạch hải tặc xung quanh... Ngươi nói, trẫm
để Thái Tử đi xử lý hai chuyện này làm thành một chuyện, có thể làm
sao?”
Trong lòng Tự Nhân máy động, mĩm cười nói: “Nô tài không dám vọng nghị hướng sự, bệ hạ cảm thấy nên chính là nên.”
Quả thật, ý tưởng này khiến Nguyên Vũ đế động tâm tư, lúc này cân nhắc nên phái Thái Tử đi chỗ nào tương đối tốt.
Lại nói ra chuyện này, muốn cố vấn với vài đại thần tâm phúc.
Các đại thần đều biết Nguyên Vũ đế muốn lịch lãm Thái Tử, lại không hy vọng Thái Tử xuất hiện ngoài ý muốn, cho nên nhất trí nhận định, để Thái Tử
đi Đông Hải tiêu diệt hải tặc tương đối tốt.
Mặc dù Nam Rất thuộc Đại Ngụy quản hạt, nhưng bởi vì dân phong bưu hãn, dân tộc lại nhiều,
còn có chút địa phương chưa từng khai hóa hoàn toàn, cho nên chuyện xấu
lớn hơn nữa, vẫn tương đối uy hiếp tới Thái Tử, xà trùng chướng khí, sợ
là Thái Tử đi cũng không thích ứng.
Còn bên phía Đông Hải, tiêu diệt hải tặc trên biển, không cần Thái Tử tự mình ra trận, hắn ta chỉ cần giám sát hậu phương.
Nguyên Vũ đế nghĩ như thế, rất vừa lòng đối với đề nghị của các đại thần, thế
là qua hai ngày, ở trên triều thượng sai Thái Tử đi làm nhiệm vụ này,
muốn hắn trợ giúp Đại đô đốc Đông Hải tiễu trừ hải tặc Đông Hải.
Cho nên, sau khi Thái Tử vừa bị mắng thông suốt, lại bị Nguyên Vũ đế đóng
gói phái rời kinh ban sai. Tự nhiên không có thời gian rảnh tìm Lưu Đồng gây xúi quẩy.
Chỉ là, trước khi đi, Thái Tử nghe nói Nguyên Vũ
đế lo lắng chuyện bạo động ở Nam Rất. Lúc đó hắn ta liền tiến cử Thập
Nhị Hoàng tử, nói Thập Nhị Hoàng tử thông minh cơ trí, là người thích
hợp nhất có thể giải quyết việc ở Nam Rất thích đáng.
Nguyên Vũ
đế do dự, nhưng thấy Thái Tử hết lòng, Thập Nhị Hoàng tử cũng nguyện ý
đi thử, cho nên Nguyên Vũ đế đồng ý. Ông ta phong Thập Nhị Hoàng tử làm
Khâm sai, nhường hắn tức khắc đi Nam Rất.
Trước khi Thái Tử khởi hành đi Đông Hải, cố ý tìm Thập Nhị Hoàng tử, nói một hồi lâu mới vừa lòng rời khỏi.
Ý tứ cơ bản của hắn ta, thứ nhất chính là nói cho Thập Nhị Hoàng tử biết
cơ hội này khó có được, muốn hắn phải nắm chặt, làm cho hoàn mỹ; thứ
hai, nhắc nhở Thập Nhị Hoàng tử, nếu không có hắn ta tiến cử, chuyện tốt như vậy không đến lượt Thập Nhị Hoàng tử; thứ ba, ngầm nói với Thập Nhị Hoàng tử tài lực Nam Rất không tầm thường, muốn hắn nhân cơ hội vơ vét
một chút trở về hiếu kính hắn ta.
Tuy không nói trắng ra, nhưng ý tứ bên trong, Thập Nhị Hoàng tử nghe hiểu.
Hắn không có từ chối, còn nghiêm trang thi lễ với Thái Tử, nói: “Thần đệ không phụ sở vọng của Thái Tử.”
Thái Tử rất vừa lòng, vô cùng đắc chí đi Đông Hải.
Thập Nhị Hoàng tử đi Nam Rất.
Việc này, đám người Lưu Đồng bị nhốt tại ngõ hẻm Trung Quan đều không biết.
Trải qua một đoạn thời gian trao đổi, cuối cùng Hoa Trạch có thể ra cửa viện, đi lại vài bước ở tiểu viện phụ cận.
Giống như Lưu Đồng sở liệu, chung quanh tiểu viện có người giám thị, tứ giác
cắt lượt gác, bất quá đến thời gian nghỉ ngơi ban đêm, không có người
coi giữ, phỏng chừng bọn họ cũng không nhận thấy buổi tối đám người Lưu
Đồng sẽ chạy trốn vào ban đêm.
Hoa Trạch cho người ta ưu việt,
bọn họ đều thu, đối với hành vi thỉnh thoảng ra ngoài cửa viện thông khí của đám người Hoa Trạch cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt.
Sau khi Hoa Trạch hỏi thăm biết được, bọn họ ở chỗ này là phụng ý chỉ Nguyên Vũ đế.
Lưu Đồng nói với Thường Nhuận Chi: “Phụ hoàng cho bọn họ đến, một là giám
thị, hai là sợ ta ngoài ý muốn thoát ra ngoài, bị bệnh hoặc là chết.”
Thường Nhuận Chi ngập ngừng, thấy trên mặt Lưu không có vui sướng, liền an ủi
hắn: “Đến cùng cũng là phụ hoàng của chàng, vẫn lo lắng an nguy cho
chàng.”
Lưu Đồng lại bật cười lắc đầu: “Ông ta sợ ta chết, uy hiếp không được Ngũ ca.”
Lưu Đồng buồn bã thở dài: “Không biết bây giờ Ngũ ca ở Yến Bắc thế nào ... Đánh trận với Tiên Ti xong chưa?”