Kế Thê

Chương 237: Chương 237: Lòng nghi ngờ




Lời Kim lão Tướng quân nói đứng ở điểm cao thượng, chuyện liên quan tới uy danh Đại Ngụy, trong khoảng thời gian ngắn Nguyên Vũ đế cũng không tốt lập tức làm ra đáp phúc.

Đối với Nguyên Vũ đế mà nói, hưng chiến sự, tất nhiên không phải ông ta hi vọng nhìn đến.

Tuổi tác Nguyên Vũ đế đã cao, khát vọng nhìn thấy một thế giới thái bình thịnh thế, tự nhiên không hy vọng đến lúc ông ta tuổi già, còn muốn thấy sinh linh đồ thán.

Ông ta muốn lưu hiền danh ở trên sử sách.

Cầu ổn, là thủ pháp ông ta lựa chọn xử lý mọi việc.

Ở trên chuyện bên trong Đại Ngụy, ông ta có thể sử chút thủ đoạn mạnh mẽ vang dội, cấp tốc giải quyết mâu thuẫn cùng tranh chấp. Tỷ như việc xử lý hành lang phía Tây, ông ta chỉ giáo huấn Thái tử một chút, nhanh chóng xử lý thiện hậu, thật không có khiến cho sự tình khuếch đại ảnh hưởng.

Nhưng trên chuyện đối ngoại, chuyện vượt qua phạm vi ông ta có thể khống chế, ông ta cũng không muốn đi đối mặt.

Giống như lúc này đây, Tiên Ti khởi binh.

Ngay từ đầu, viện quân xuất phát về Yến Bắc quan, quả thực ông ta có ôm một loại hi vọng người Tiên Ti có thể ở nhìn đến Đại Ngụy quân lực cường thịnh, biết khó mà lui.

Nhưng mà ông ta thật không ngờ, nhất thời do dự lại làm cho cục diện như bây giờ.

Hai quân chính thức đấu võ.

Tuy rằng chiếm ưu thế là Đại Ngụy, nhưng Nguyên Vũ đế vẫn không ngừng sầu lo.

Nếu chiến sự không khống chế được thì phải làm sao đây?

Nếu ưu thế biến thành hoàn cảnh xấu thì phải làm sao đây?

Mà chiến sự Yến Bắc quan, Nguyên Vũ đế thân ở kinh thành Đại Ngụy, mặc dù đã biết cụ thể tình hình chiến sự phát triển, ông ta cũng không có cách nào lập tức chế định đối sách xử lý.

Nguyên Vũ đế không muốn thừa nhận lại không thể không thừa nhận, chiến sự Yến Bắc quan ngoài tầm tay với của ông ta.

Tình thế có chút không khống chế được.

Nguyên Vũ đế ngồi trên ngự tòa, tay chống một bên đầu, tùy ý đám thần tử dưới bậc tranh cãi không nghỉ, nghị luận không ngừng.

Trân châu dây kết trên mũ miện buông xuống che đậy tầm mắt ông ta, Nguyên Vũ đế không nói một lời đánh giá người dưới bậc.

Tranh luận được mặt đỏ tai hồng, người trung lập vẫn khí định thần nhàn đứng một phương, vẻ mặt vô cùng lo lắng ... Triều thần người người đếm không ít, lại phảng phất để ông ta xem lần thế gian bách thái.

Nguyên Vũ đế tự nhận là, chính mình coi như là một hiền đế anh minh thần võ một thế hệ, tại giờ phút này có chút mờ mịt.

Ông ta chiêu hiền nạp gián, đem toàn bộ tài chi sĩ tận tụ tập trong điện Hàm Nguyên này, kết quả lại phát hiện, đám thần tử ông ta nhận định không thể thiếu với giang sơn Đại Ngụy, bất quá cũng chỉ là những tên phàm phu tục tử nóng ruột nóng gan vì lợi ích của mình, đại nghĩa, giang sơn, đối với bọn họ mà nói, cũng chỉ là ván cầu trợ giúp bọn họ đi lên vị trí rất cao...

Nguyên Vũ đế nhẹ tiếng thở dài.

Tự Nhân đứng bên cạnh cho rằng ông ta muốn nói cái gì, nghe vậy nhẹ nhàng khom người chờ ông ta phân phó.

Nguyên Vũ đế vẫy vẫy tay, tầm mắt chợt lóe, nhìn tới người thủy tới chung không có tham dự vào thảo luận, ánh mắt liên tục buông xuống Cửu Hoàng tử.

Nguyên Vũ đế hơi nhíu mày, đỡ tay Tự Nhân chậm rãi ngồi ngay ngắn.

Thấy vị ngồi trên ngự tòa kia có phản ứng, nhất thời khuôn mặt chúng thần đều túc mục lên, cung kính đứng thẳng nghênh hướng ông ta.

Nguyên Vũ đế thấp giọng ho một tiếng, nói: “Cửu Hoàng tử, ngươi tới nói, Thụy Vương chịu tập bị thương nặng, đến nỗi quân Yến Bắc phải khai chiến với Tiên Ti, ở giữa thực sự có ẩn tình hay không?”

Lưu Đồng dừng một lúc, sau đó bước ra khỏi hàng. Trong đại điện một mảnh yên tĩnh, âm điệu vững vàng đáp lại: “Hồi phụ hoàng, mặc dù thuở nhỏ nhi thần giao hảo cùng Thụy Vương, nhưng đối với chuyện hành quân đánh nhau, lại chưa bao giờ tiếp xúc qua. Việc này có ẩn tình hay không, nhi thần không dám nói bậy.”

Nguyên Vũ đế không vừa lòng lắm với câu Lưu Đồng trả lời, truy vấn: “Ngươi đã giao hảo cùng hắn, theo ngươi chứng kiến, dựa theo tính tình Thụy Vương, sẽ không hư cấu việc chính mình bị thương, do đó thúc đẩy hai quân giao chiến?”

Lưu Đồng ngưng một lát, lấy lại bình tĩnh nói: “Hồi phụ hoàng, Thụy Vương thông minh, sử xuất kế này ngược lại không ngoài ý muốn.”

Nguyên Vũ đế đăm chiêu gật đầu, đang muốn mở miệng, lại nghe Lưu Đồng nói: “Bất quá, nhi thần cho rằng, mặc dù việc này chính là do Thụy Vương hư cấu, đối ngoại sẽ nói như vậy, nhưng đối nội Thụy Vương tất sẽ không giấu diếm phụ hoàng.”

Ngụ ý là, Thụy Vương bị thương là giả, tất nhiên sẽ ở trong công báo nói rõ, sẽ không lừa gạt Nguyên Vũ đế. Còn trong công báo cũng không thấy báo, vậy thì Thụy Vương chịu tập bị thương nặng đó là sự thật.

Trong lòng Nguyên Vũ đế có chút phức tạp, Thái tử đứng không nổi.

“Theo những gì Cửu Hoàng tử nói, việc này là thật sự. Nhưng Thụy Vương là giám quân, vì một giám quân nghiêng toàn lực Yến Bắc quan đón đánh kỵ binh Tiên Ti...” Thái tử lạnh lùng nói: “Chỉ sợ, toàn bộ Yến Bắc quan đều đã nguyện trung thành với Thụy Vương rồi?”

Nguyên Vũ đế nhíu mày, mắt Lưu Đồng hơi hí, chậm rãi đứng thẳng thân, nhìn thẳng Thái tử.

“Mệnh Thụy Vương lĩnh quân đi Yến Bắc quan, chính là Thái tử chọn ra, phụ hoàng định đoạt. Thụy Vương đến Yến Bắc quan, đó là lệnh thiên tử, cùng cấp Khâm sai, gặp chi như gặp phụ hoàng. Phụ hoàng thân mệnh người chịu sự hiếp bức sinh mệnh từ người Tiên Ti, quân Yến Bắc thấy rõ, thiết kỵ bước ra Yến Bắc quan, nghênh chiến Tiên Ti mọi rợ, chẳng lẽ không cần sao? Hay là Thái tử cảm thấy, sợ Thụy Vương bị thương nặng không trị được, chết ở Yến Bắc quan, cũng không sao hết?”

“Ngươi!”

“Những lời Thái tử nói, Yến Bắc quan nguyện trung thành với Thụy Vương, thứ thần đệ không thể gật bừa.” Lưu Đồng liêu bào quỳ xuống, chấp tay với Nguyên Vũ đế: “Thụy Vương đi Yến Bắc quan chính là phụng mệnh lệnh của phụ hoàng, quân Yến Bắc coi trọng là triều đình Đại Ngụy tin cậy bọn họ, bọn họ nguyện trung thành cùng phụ hoàng, thì có quan hệ gì tới Thụy Vương?”

Sắc mặt Thái tử xanh mét, chỉ vào Lưu Đồng nghiến răng nghiến lợi.

Kỳ Vương và Lễ Vương nhìn nhau cười.

Nguyên Vũ đế thở dài, vẫy vẫy tay nói: “Thôi, Tướng ở bên ngoài, quân lệnh có điều không chịu, chiến sự Yến Bắc đã bắt đầu cứ chờ đánh xong một trận trước rồi nói sau. Nếu thắng, bàn lại việc ngưng chiến.”

Nguyên Vũ đế cảm thấy mỏi mệt, nhìn Tự Nhân một mắt, Tự Nhân cơ trí hô: “Bãi triều!”

“Ngô hoàng vạn tuế.”

Nguyên Vũ đế đi hậu điện, chúng thần nối đuôi nhau mà ra, Thái tử đi vài bước đến trước mặt Lưu Đồng, một tay bắt lấy cổ áo hắn.

Thái tử nóng vội.

Lưu Đồng mặt không biểu cảm: “Thái tử, đây là ở trong cung, ngươi muốn để Ngự sử viết cho ngươi một quyển, tên là giết hại đồng bào sao?”

Thái tử chịu đựng tức giận vĩ đại, cuối cùng bỏ qua Lưu Đồng.

Nhưng dù vậy, trên cổ Lưu Đồng vẫn để lại một vòng vệt dây màu đỏ như cũ.

“Cửu đệ, ngươi đang khiêu chiến ta sao?” Thái tử rét căm căm hỏi Lưu Đồng.

Lưu Đồng mỉm cười, lắc đầu nói: “Thái tử lo lắng quá nhiều, Thái tử không nhìn ra, ta đang giúp ngươi sao?”

“Giúp ta? A.” Ánh mắt Thái tử hung ác nham hiểm: “Ngươi cho rằng ta hồ đồ sao? Ngươi là người của lão Ngũ, giúp ta?”

Lưu Đồng vuốt cằm: “Ít nhất trên chuyện này, thần đệ là giúp Thái tử.”

Lưu Đồng bịt cổ ho ho, rồi tiếp tục nói: “Chẳng qua Thái tử sợ Thụy Vương ở Yến Bắc quan không chịu sự khống chế của ngươi, nhưng chuyện Thụy Vương bị tập kích bị thương nặng, đối với Thái tử lại có uy hiếp gì sao? Ngược lại là Thái tử, thiếu kiên nhẫn, chỉ sợ... Là muốn tạo cơ hội cho Kỳ Vương và Lễ Vương chui chỗ trống. Kinh thành với Thái tử mà nói cũng không phải là một khối sắt thùng, tiềm tại rất nhiều uy hiếp đó.”

Lưu Đồng khom người nói: “Thần đệ ngôn tẫn ở này, Thái tử nghĩ nhiều nghĩ đi.”

Lưu Đồng xoay người cáo từ, chờ một mạch ra cung vào phủ, mới dỡ xuống tâm phòng bị.

Thường Nhuận Chi hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, hắn thuật lại những lời Thái tử nói giảng cho nàng nghe.

Thường Nhuận Chi nhíu mày hỏi: “Thái tử sẽ tin lời chàng nói sao?”

“Sẽ không.” Lưu Đồng rõ ràng lắc đầu, rót chén trà, nói: “Nhưng mà, hắn ta sẽ dao động, hắn ta sẽ lắc lư bất định. Một khi lắc lư bất định, quyết sách của hắn ta sẽ bị ảnh hưởng.”

Lưu Đồng khẽ cười: “Dù sao, lòng nghi ngờ của hắn ta rất nặng. Ngũ ca nói, đây là nhược điểm lớn nhất của hắn ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.