Thường Nhuận Chi là có cảm mà phát.
Nhưng sau khi nói lời này, nàng cũng không tiếp tục rối rắm chuyện đó nữa.
Nếu Thái tử phi thật sự có thủ đoạn gì muốn sử xuất, cũng sẽ không nói cho nàng biết. Nàng vẫn nên làm bộ như cái gì cũng không biết cho thỏa đáng.
Nhàn nhã hai ngày, lời đồn đãi trong miệng mấy tiểu nha hoàn càng diễn càng kịch liệt.
Thường Nhuận Chi mắt lạnh nhìn, mặc dù Thái tử phi không phải hoàn toàn nắm phủ Thái tử trong tay, nhưng khẳng định nàng có tai mắt của riêng mình, nói như vậy, lời đồn đãi kia nàng không thể không biết. Nhưng nàng lại coi như không biết chuyện này có gì không ổn, cả ngày vẫn liên tục cười tủm tỉm.
Thường Nhuận Chi tổng cảm thấy trong nụ cười của nàng, mang theo hai phần bí hiểm.
Chuyện này, càng thêm khẳng định hoài nghi của nàng, lời đồn đãi này là do Thái tử phi cố ý.
Mặc dù Thái tử phi đã miễn lấy Lý lương đệ cầm đầu vài vị nữ nhân ở hậu viện mỗi ngày thần hôn định tỉnh, nhưng có hai người lại kiên trì mỗi ngày đều đến tiểu viện của Thái tử phi chờ đợi.
Một người là Tiêu nhũ nhân có quan hệ tốt với Thái tử phi, một người khác đó là người mà cả một hành vi hành động cũng không đi sai, Mạc nhũ nhân.
Thái tử phi tự nhiên là không thấy các nàng, có một lần còn ở trước mặt Thường Nhuận Chi nói sót miệng, nói các nàng bất quá là “Làm cho người khác xem“.
Thái tử phi không thấy các nàng, Thường Nhuận Chi ngược lại cũng cảm thấy bớt việc.
Bây giờ để cho nàng tùng một hơi là, Thái tử phi không còn minh ngầm ở trước mặt nàng đề cập tới Phương Sóc Chương, mà Phương Sóc Chương cũng phối hợp không có xuất hiện trước mặt nàng.
Cho nên chẳng sợ Lý lương đệ các nàng không thấy được Thái tử phi, các nàng vẫn đến nơi này hiến ân cần hỏi thăm tin tức, nàng cũng chỉ cười tủm tỉm.
Chẳng qua sau khi qua vài thứ như vậy, sầu lo trong lòng Thường Nhuận Chi càng thêm nặng nề.
Nàng không phải người của thời đại này, tự nhiên cũng không biết cuộc sống ở thời đại này nam nữ đối với việc sử dụng hương chấp nhất. Nàng không thích mùi, chẳng sợ mùi nhẹ nhàng khoan khoái, nàng cũng cảm thấy không bằng không huân hương mới tốt.
Thường Nhuận Chi tự cảm thấy bản thân mẫn cảm với mùi, thậm chí là mẫn cảm.
Cho nên khi Lý lương đệ các nàng tới tìm nàng, nàng cũng chỉ có thể ở trước mặt mấy người phụ nhân này chống đỡ một lát.
Trên người các nàng mùi rất tạp, Thường Nhuận Chi ngửi lâu liền có chút ghê tởm.
Nhưng này chẳng phải nguyên nhân làm cho nàng thấy sầu lo.
Làm cho nàng sầu lo là, mùi vị trên người Mạc nhũ nhân.
Mấy ngày này Ngụy Tử thường đi tiểu viện Mạc nhũ nhân, tìm Thanh Văn bên người nàng trao đổi tâm đắc khi thêu hoa.
Thường Nhuận Chi vốn tưởng rằng cái này bất quá là chi gian bọn nha hoàn bình thường lui tới, chưa từng hạn chế Ngụy Tử, còn giễu cợt qua Ngụy Tử nhiều thêm một bằng hữu bát quái.
Nhưng mỗi một lần Ngụy Tử trở về, trên người đều mang theo mùi giống nhau, rất là nồng diễm, ngửi lâu nàng sẽ cảm thấy choáng váng đầu, ghê tởm.
Ngụy Tử biết tình huống của nàng như vậy, cho nên sau khi trở về chuyện thứ nhất đó là đi thay quần áo.
Nàng còn từng nói với Diêu Hoàng:
“Cái mũi của cô nương cũng quá nhạy cảm đi, từ trước huân hương cũng không thấy nàng nói cái gì a... Hiện tại nhưng là một chút mùi đều không ngửi được.”
Trong lòng Thường Nhuận Chi có chút chần chờ, cũng không muốn nhiều lời, mỗ ngày xem xét có rảnh, liền cùng Thái tử phi tố cáo giả, thuyết minh ngày muốn ra đi xem đi.
Không nghĩ tới ngày thứ hai khi ra phủ Thái tử, đã thấy Cửu hoàng tử đứng ở dưới một gốc tường cách phủ Thái tử không xa.
Thấy nàng đi ra, nguyên bản Lưu Đồng đang đứng dựa vào tường xoay người lại, mỉm cười với nàng, chậm rãi đến gần nàng.
“Cửu...”
Vừa nói ra một chữ, thì nhìn thấy biểu cảm không vừa lòng của Lưu Đồng, Thường Nhuận Chi cảm thấy buông lỏng, giọng điệu cũng trở nên càng mềm mại:
“A Đồng, sao huynh lại ở chỗ này?”
Trên mặt Lưu Đồng treo lên nụ cười, nhẹ nhàng nói:
“Chờ nàng đó.”
“Chờ ta?”
Thường Nhuận Chi kinh ngạc nói:
“Huynh làm sao biết ta sẽ đi ra?”
“Ta có một hai tai mắt trong phủ Thái tử mà.”
Lưu Đồng đơn giản giải thích một chút.
Nhưng chuyện này lại để Thường Nhuận Chi càng thêm kinh ngạc.
Một là kinh ngạc hắn sẽ cắm tai mắt trong phủ Thái tử, còn nhường hắn xếp đi vào;
Hai là kinh ngạc hắn thế nhưng đem tai mắt đặt trên người nàng.
Đương nhiên, Thường Nhuận Chi không có khả năng tự kỷ đến mức nhận định Lưu Đồng xếp vào tai mắt liền là vì nàng.
Nhưng Lưu Đồng có “Bí mật” như vậy, lại để Thường Nhuận Chi càng hiểu biết hắn một phần.
Hắn tuyệt đối không giống như một hoàng tử “Không có bản sự gì” trong miệng Phương Sóc Chương.
“Đi thôi.”
Lưu Đồng mỉm cười nói với Thường Nhuận Chi:
“Muốn đi đâu sao?”
Thường Nhuận Chi vội vàng phục hồi tinh thần lại, nói:
“Đi tìm hương quán.”
Người Đại Ngụy yêu thích dùng hương, nhất là sau khi lui tới thường xuyên cùng Tây Vực bên kia, hương liệu ở Tây Vực cuồn cuộn không ngừng tiến cử vào Đại Ngụy. Mọi người đối với hương phẩm truy phủng, đối với hương liệu cho thượng tầng nhân sĩ, nhất là hương liệu hi hữu quý báu xua như xua vịt. Hương liệu Tây Vực vài lần xuất hiện đều xảy ra tình huống cung không đủ cầu, cũng càng kích thích một ít thương nhân đi trước Tây Vực mua hương liệu đến, lại hét giá cao bán ở Đại Ngụy. Kinh tế Đại Ngụy và Tây Vực liền lui tới càng thêm thường xuyên.
Trong Kinh thành liền thuận thế mở vài gia hương phẩm quán, tìm hương quán là một nhà trong đó.
“Tìm hương quán à?”
Lưu Đồng nghe nói qua liền kinh ngạc nói:
“Nàng muốn đi mua hương?”
Thường Nhuận Chi nói:
“Không mua, chỉ đi xem thử.”
Nàng nghi hoặc nhìn về phía Lưu Đồng:
“Hình như, huynh rất kinh ngạc khi ta muốn đi tìm hương quán?”
Lưu Đồng sờ sờ mũi:
“Đúng vậy, ta thấy cho tới bây giờ nàng đều không có huân hương qua, còn tưởng rằng nàng không thích mùi.”
Thường Nhuận Chi cảm thấy ấm áp, nàng đem lực chú ý đặt trên người Lưu Đồng, mới phát hiện hắn cũng không có huân hương.
Nhưng là nàng nhớ được, khi nàng chân chính gặp hắn lần đầu tiên ở trong cung, trên người hắn vẫn là có mùi.
Thường Nhuận Chi hơi cúi đầu, ý cười chợt lóe mà qua.
“Thật là không thích, mặc kệ là mùi nồng hay là đạm, đều không như gió mát tự nhiên sảng khoái.”
Thường Nhuận Chi cười nói:
“Ta đi tìm hương quán để có thêm kiến thức, xong rồi thì hôm nay còn có thể du ngoạn một phen. Hôm nay, A Đồng có làm chuyện gì khác không?”
Lưu Đồng nghe nàng hỏi như vậy, trong lòng nhất thời rung động.
Hắn cười nói:
“Hôm nay vô sự, ta cùng nàng chơi đi. Trong kinh, rất nhiều địa phương nàng còn chưa đi qua đó.”
Phía trước, Thường Nhuận Chi liền rõ ràng Lưu Đồng ở kinh thành là cái “Địa đầu xà”, đối với những điểm danh cảnh lớn trong kinh, nhỏ như sạp đồ ăn vặt ngon, hắn đều thuộc như lòng bàn tay, có một người hướng dẫn du lịch tốt như thế đi theo, Thường Nhuận Chi tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Huống chi nàng mới vừa hỏi câu kia, ẩn ẩn có ý tứ mời hắn.
Đôi nam nữ đều có ý đối với đối phương, hiểu trong lòng mà không nói đi tới cùng nhau.
Trên đường đi tìm hương quán, Lưu Đồng hỏi:
“Sao đột nhiên nàng lại dậy lên tâm tư nghĩ muốn đi tìm hương quán hiểu thêm kiến thức?”
Mặt Thường Nhuận Chi biểu cảm một chút.
Theo lý thuyết, nàng sẽ không nói ra hoài nghi trong lòng với Lưu Đồng miễn cho sinh ra thêm nhiều chuyện.
Nhưng Lưu Đồng hỏi trước mặt nàng, nàng lại không tốt nói dối.
Thường Nhuận Chi chỉ có thể cứng ngắc vòng vo chuyển đề tài :
“Hôm nay hẳn là lúc muốn lên đại hướng(1), sao A Đồng không đi?”
Lưu Đồng nhìn nàng một cái, biết nàng đi tìm hương quán là có mục đích không tiện nói thẳng, liền thức thời không hỏi vấn đề phía trước, chỉ cười trả lời Thường Nhuận Chi:
“Trên lý luận lúc khai đại hướng, Hoàng tử trưởng thành đều phải trình diện. Bất quá nếu Hoàng tử trưởng thành không muốn đi, vậy cũng chỉ cần hướng lên trên đầu hội báo một tiếng... Thánh thượng cũng sẽ không quá để ý.”
Thường Nhuận Chi nghe được trong lòng tê rần.
Nói cái gì thánh thượng sẽ không quá để ý... Bất quá, là do thánh thượng đối với đứa con trai này không để bụng mà thôi.